Sườn Xám Và Quân Trang

Chương 22: Chương 22: Đại ma đầu




Klein lập tức dẫn một đội người đưa theo mấy cảnh khuyển đã được huấn luyện đặc biệt đuổi theo, thỉnh thoảng bên ngoài vẫn truyền tới mấy hồi tiếng nổ. Molders đứng trên ban công, cầm kính viễn vọng trông về phía xa, nhìn những tù nhân vượt ngục kia bị mìn nổ chết mà mặt không hề thay đổi.

Thẩm Vân Cương ngồi trong nhà vệ sinh nghe một loạt tiếng nổ, lòng cô bỗng nhiên nảy ra chủ ý với nhiệm vụ tiếp theo. Đây cũng không phải hành động bỏ trốn đầu tiên từ trại Auschwitz, thực ra điều này vẫn luôn hiện hữu, hơn nữa còn khiến Molders vô cùng đau đầu.

Bị bắt về sẽ phải nhận hình phạt càng nặng hơn, cứ tăng lên tăng lên như thế, nhưng luôn có người bất chấp mà bỏ chạy. Tuy là phần lớn trong số họ bị bắt, lôi, kéo lê trở về, nhưng cũng luôn có một vài người đã thành công.

Mà chỉ số thành công này thôi cũng đã đủ những người còn lại có niềm tin vào kế hoạch bỏ trốn chưa thực thi được của mình rồi.

Dù sao không làm gì cũng sẽ chết, vậy chi bằng nghĩ cách trốn đi, không chừng còn một đường sinh cơ.

Nhưng hiện tại Molders đã ra một mệnh lệnh, nói sau này ai trốn đi đồng nghĩa những người trong trại đó chịu trách nhiệm, như vậy họ sẽ phải giám thị lẫn nhau để tránh tai bay vạ gió.

Nhưng nếu cô có thể giúp họ chạy trốn, rồi ra điều kiện họ phải đưa theo hai đứa bé đi, vậy không biết họ có sẵn sàng không? Dù sao mang theo hai đứa bé cũng có thể xem là liên lụy.

Tuy nhiên, đôi khi trẻ em là trói buộc, mà cũng có thể là giúp đỡ.

Đến hoàng hôn, Klein đã đưa được hơn nửa đám tù nhân chạy trốn quay trở lại, cũng có một vài người thừa dịp trời tối xuống, đi xuyên qua rừng nhỏ, chạy ra ngoài thành công.

Người bị bắt trở lại xếp thành một hàng trên bãi đất trống, Molders quan sát họ, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc. Hắn sửa sang lại những nếp nhăn vốn không tồn tại trên lớp quân phục kia, hẳn là chuẩn bị ra ngoài xử lý những tù nhân đó.

Thẩm Vân Cương thông minh lập tức đem mũ đến cho hắn. Sau khi Molders đoan chính đội cái mũ lên đầu, hắn lại đè vành nón xuống cho nó che khuất mắt. Thật ra Thẩm Vân Cương có phần không hiểu được thói quen này của hắn, vì sao hay che mắt lại? Chẳng lẽ làm như vậy không chắn hết tầm nhìn sao? Đi đường có thấy gì không?

Molders vừa ra đến trước cửa, Vân Cương đã hỏi hắn tối nay có định về ăn cơm không.

“Không cần chuẩn bị.” Hắn nói.

“Dạ.”

Vốn là Molders đi ra ngoài rồi, nhưng hắn như thể nhớ tới cái gì đó, đột nhiên xoay người lại. Vì vành nón đè quá thấp, hắn phải hơi hất cằm lên, hướng ánh mắt về phía Vân Cương, hỏi: “Như vậy cô cũng không ăn cơm sao?”

“Hả? Tất nhiên phải ăn rồi! Ha ha… không ăn sao mà sống được ạ?” Thẩm Vân Cương giật mình một phen, cho là bản thân bị phát hiện rồi.

“Tôi… ngài chưa ăn, sao tôi có thể không biết xấu hổ ăn trước được?” Bình thường thời gian có Molders ở nhà cũng không nhiều, nhà chỉ còn lại một mình cô nên hắn sẽ không để ý chuyện này, nhưng nếu hôm nay hắn không ra ngoài, cô cũng đã quên béng mất!

“Tôi đã ăn trước khi cô tỉnh lại rồi.”

“Ha ha… thật ạ?” Thẩm Vân Cương hỏi: “Tôi tưởng ngài không ăn nên cũng không dám tự nấu, bình thường tôi đều chờ ngài nên chỉ cần ăn đại chút bánh mì trong bếp là xong, lượng cơm của tôi nhỏ lắm ạ!”

Molders lại cứ nhìn cô mấy giây như vậy, song không nói gì nữa. Một lát sau, hắn quăng lại một câu “tôi cho phép cô”, rồi sải bước đi mất.

Hắn cho phép? Hắn cho phép cái gì? Quyền sử dụng thức ăn sao? Cảm ơn, cô không cần! Tuy nhiên, từ nay về sau cô thật sự phải chú ý một chút. Sơ hở từ chính cô càng ngày càng nhiều, nếu một ngày chúng bị lộ ra, cô sẽ chẳng biết giải thích làm sao.

Thẩm Vân Cương chạy lên ban công nhìn ra phía ngoài, muốn xem thử Molders sẽ xử lý những tù nhân bỏ trốn kia ra sao.

Trừ số bị nổ, bị đánh gục trong rừng cây, một phần thì bỏ chạy, chỉ có hơn một trăm người bị bắt trở về.

Trên lưng những người bị bắt về đều đeo một tấm gỗ, bên trên ghi: “Muôn năm! Muôn năm! Tôi lại trở về với các ngài đây!” Sau đó họ bị xua, lôi, ép đi tới đi lui xung quanh trại tập trung nhằm mục đích thị uy. Mỗi người bọn họ đều đi rất chậm, vì họ đều biết kết cục của bản thân là giá treo cổ.

Nhưng dù có đi chậm hơn thì cũng sẽ phải tới, đường có lớn thế nào cũng có tận cùng. Tất cả bọn họ bị đưa đến giá treo cổ hình chữ nhật, rồi chẳng mấy chốc, họ đã biến thành những cái xác cứng ngắc.

Molders đứng hút thuốc ở một nơi cách đó không xa, nhìn những phạm nhân bị xử tử, mặt không đổi sắc.

“Đây là người của doanh trại nào?” Hắn hỏi.

“Dạ là những tù binh Liên Xô được giữ lại trước đó.” Klein đáp lại.

Molders nhớ lại một chút: “Không phải chết hết rồi sao? Sao vẫn còn nhiều thế này?”

Klein giải thích: “Tố chất cơ thể đám tù binh kia đều rất tốt, lại cường tráng, tôi cảm thấy giết thẳng đi thì hơi đáng tiếc, mà doanh trại lại càng có nhiều thêm những người Do Thái xanh xao vàng vọt không làm được việc nặng, nên chúng tôi mới để lại số tên này, chúng rất được việc trong mấy chuyện khuâng vác lung tung, chỉ là không ngờ chúng lại dám vượt ngục tập thể.”

Molders gật đầu, lại hỏi: “Đây là nhóm cuối cùng rồi sao?”

“Trên cơ bản là hết rồi ạ.”

Molders lại tiếp tục nói chuyện với Klein, bỗng có một tù nhân sắp đến lượt xử quyết run rẩy khủng khiếp, thoạt trông vô cùng sợ hãi, thậm chí đã có thứ chất lỏng chảy xuống từ cái thứ rách nát có thể gọi là quần của anh ta.

Molders nhìn thấy, nhíu mày lại đầy ghét bỏ.

Mấy binh sĩ cầm súng cũng lấy báng súng đánh mạnh vào gáy anh ta một cái: “Cút nhanh lên!”

Người kia nâng một chân lên ghế gỗ đầy run rẩy, khóc đến nước mắt giàn giụa, khuôn mặt vốn đã lấm lem trước đó bị nước mắt nước mũi chảy xuống làm cho một bên nó trắng, bên kia còn đen, trông qua vô cùng cùng buồn cười.

Tuy nhiên, ngay lúc anh ta bước cả hai chân lên, người này đột nhiên khóc rống lên, đoạt lấy cây súng trên người binh lính áp giải mình, bắt đầu bắn phá.

“Chết hết đi!”

Nhưng khẩu súng trường G43 được trang bị cho binh sĩ này chỉ bắn được 10 phát, song, cũng vì căng thẳng mà anh ta chẳng bắn trúng được mấy ai. Toán lính cũng lập tức phản ứng lại, trực tiếp nổ súng khiến anh ta ngã sấp xuống.

Thẩm Vân Cương không đành lòng nhìn nữa. Tuy là trước đó bộ dạng người kia rất sợ hãi, nhưng ngay lúc đó, Vân Cương cảm thấy anh ta thật sự đáng được tôn vinh. Trước cái chết, lòng ai cũng sẽ nảy sinh nỗi sợ, nhưng dù biết bản thân phải chết không nghi ngờ rồi, anh ta vẫn không lựa chọn ngồi chờ chết, mà dũng cảm chống lại.

Tuy nhiên, thứ cô không ngờ được là, người vừa tự sát bằng hình thức tập kích kia lại bắn trúng Molders.

Lúc hắn trở về vào buổi tối, tay đã được băng lại, còn viên đạn thì trúng vào phần dưới vai, gần tay phải Molders.

Thẩm Vân Cương thấy vậy thì thầm nhủ, chẳng còn gì vui hơn thế!

Nhưng tất nhiên là cô vui vẻ sớm quá rồi, sau khi tay hắn bị thương, cô phải lo thay cho Molders rất nhiều chuyện mà hắn tự làm.

Ví dụ như lúc này.

Kêu một “hoàng hoa khuê nữ” như cô đến cởi quần áo cho hắn, không phải là làm khó cô sao?

Thấy biểu cảm lúng túng của cô, Molders hừ lạnh một tiếng: “Cô cởi áo cho tôi là được rồi.”

“Dạ dạ dạ!” Thẩm Vân Cương thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy chỉ là cởi áo thôi, nhưng cô vẫn cứ thấy kỳ kỳ. Cái chuyện mà chủ động cởi nút áo một người đàn ông trong phòng ngủ…

Nhưng không tự nhiên thì không tự nhiên, cô vẫn phải làm.

Cúc áo của Molders luôn luôn là thứ được cẩn thận cài từ hàng đầu đến cuối, Vân Cương đưa hai tay lên nửa ngày vẫn không chạm tới cái huân chương kia của hắn, bèn xấu hổ bảo: “Chỉ huy, ngài có khom người một chút được không? Tôi với không tới.”

Molders cúi đầu nhìn cô chu môi lên, bỗng hắn nhếch môi tạo thành một vòng cung tàn ác, đoạn tò mò hỏi: “Cô thấp bé thế này, trưởng thành chưa đấy?”

“Tất nhiên…”

“Chân ngắn vậy, chắc đi đường mệt lắm!”

Thẩm Vân Cương sắp cạn cả lời. Hôm nay hắn ra ngoài mắc nhiều cái eo quá nên cũng muốn cô bực bội theo à?

“Không mệt, quen rồi, cảm ơn ngài đã quan tâm!”

Molders không đùa cô nữa, hơi hạ người xuống phối hợp với cô.

Thẩm Vân Cương cởi cái huân chương Thập Tự Sắt kia trên người hắn xuống, đặt vào hộp đựng trên bàn, sau đó cởi cái cúc áo ở vị trí cao nhất kia. Vì cổ áo ép sát, tay cô khó tránh việc chạm vào lớp da ở cổ hắn.

Hầu kết Molders hơi trơn trượt một chút, lượt qua ngón tay cô, thế là Vân Cương cứ tự nhiên mà nhìn thấy hầu kết hắn.

Hầu kết của người này rất rõ ràng, cô nhớ trước kia từng coi một bài phân tích về hầu kết của đàn ông trên mạng, vì nó thú vị nên cô nhớ khá kĩ.

— “Đàn ông có hầu kết rõ ràng sẽ chứng tỏ họ tràn đầy hormorne nam tính. Thông thường, ý chí người này sẽ rất kiên định, vậy nên anh ta cũng kìm chế ham muốn của bản thân rất tốt, đồng thời người này còn có tính cương nghị và chung thủy.”

Từ sau hôm xem được lý luận này, thỉnh thoảng Vân Cương sẽ chú ý đến hầu kết của mấy người đàn ông cạnh mình một chút, nhưng họ cũng chỉ qua lại sơ giao thôi, cô không cách nào nghiệm chứng được độ chân thật của giả thuyết này.

Vì hạ người, phần lớn hô hấp của Molders đều phả vào mặt cô. Vì chưa từng thân mật với người đàn ông nào thế này, Vân Cương có hơi xấu hổ. Cô cẩn thận cởi xong áo trong cho hắn, đoạn lui về sau vài bước.

Cảm xúc nhẹ nhàng nơi cổ và hơi thở thơm mùi sữa tắm tươi mát chậm rãi rời đi, Molders dựng thẳng người, nói bằng giọng hơi khàn: “Ra ngoài đi.”

“Dạ.”

Thẩm Vân Cương ôm lấy quần áo dính máu của hắn, vội vã rút khỏi phòng Molders. Quả nhiên, làm mấy chuyện như cởi quần áo, cô vẫn cảm thấy là lạ.

Quần áo dính máu phải được mang giặt ngay, nếu không sẽ khó tẩy sạch được. Vân Cương thức cả đêm đẩy giặt quân phục cho hắn, đợi phơi xong quần áo rồi, cô lại cẩn thận lau sạch máu trên đôi giày.

Khi làm những chuyện này, trong lòng Vân Cương không kìm được mà thở dài. Trước nay cô còn chưa giặt quần áo cho ba mẹ mình đấy, bây giờ thì hay rồi, ngày nào cô cũng phải hầu hạ tên đại ma đầu kia.

Mà đại ma đầu – Molders đang ngồi dựa vào giường, lại đốt một điếu thuốc, xua đi mùi hương quanh quẩn nơi cổ mình đi. Hắn đưa tay trái lên, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp và hầu kết mình một cái, ánh mắt trở nên sâu hơn một cách kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.