Thẩm Vân Cương phát hiện ra Molders có một sở thích kỳ quặc là mua quần áo, son môi cho mình, mua rất nhiều rất nhiều quần áo, rất nhiều rất nhiều son môi. Một hôm nào đó, lại nhận được quần áo mới, cô múa máy tay chân bất đắc dĩ: “Mold, anh đừng mua nữa, nhà hết chỗ chứa rồi.”
Lúc này Molders đang ngồi uống cà phê trên salon, tay chân dài thoằng giãn ra hơi chật chội. Hắn đặt tách cà phê xuống, ôm eo cô từ phía sau rồi hôn lên đỉnh đầu có mái tóc thơm mùi dầu gội tươi mát: “Chỗ này của em nhỏ quá, hay là sang với anh đi.”
Ý ngầm rõ ràng thế khiến Vân Cương hơi xấu hổ, cô hắng giọng bảo: “Em không đi đâu.”
“Sao thế?”
Cô treo quần áo vào tủ, đẩy hắn ra ghế rồi nói tiếp: “Em là con gái một của cha mẹ, nếu đi thì ông bà xót lắm.”
“Ừ, nói tiếp đi.”
“Em… Em sẽ không theo anh ra nước ngoài đâu.” Vân Cương ôm một cái gối vào lòng, tròng mắt đen khẽ đảo.
“Không sao, anh sẽ phát triển công việc ở Trung Quốc, anh có thể ở lại.”
“Vậy người nhà anh thì sao?”
“Còn em trai anh, không quan trọng.”
“Sao?” Cô nhíu mày: “Anh có em trai à?”
Hình như Molders không tình nguyện nhắc đến người em trai kia, chuyển đề tài đi. Vân Cương thấy hắn không muốn cũng không hỏi thêm nữa, nhưng hắn bảo có thể ở lại, cô vẫn vui lắm. Cô cầm điều khiển lên bật tivi rồi thảy lên bàn, không ngờ hôm nay tivi lại chiếu “Bản danh sách của Schindler”, Vân Cương khựng lại, nhìn sang Molders theo bản năng.
Sắc mặt hắn cũng không thay đổi gì, chỉ im lặng nhìn đăm đăm vào màn ảnh.
“Ừm… Em đổi kênh khác.” Vân Cương vội vã bật dậy mò tìm điều khiển.
“Không sao.” Hắn cản lại.
“Dạ?”
Hắn ôm cô vào lòng rồi nói: “Chúng ta xem chung.”
Thẩm Vân Cương thấy dường như hắn không để bụng, thành ra cũng bình tĩnh lại.
Rào sắt giăng đầy, những cuộc thiêu xác suốt đêm, các ống khói nhả từng cuộn đen ngòm vào bầu trời, mấy hàng người Do Thái gầy như que củi.
Vân Cương ngẩng lên nhìn Molders, thấy hình ảnh phản chiếu của màn hình trong đôi mắt xanh của hắn. Cô không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cô lại có thể tưởng tượng được cảm giác của vị chỉ huy hà khắc Molders kiếp trước.
Bầu không khí nặng nề chảy xuôi, cuối cùng bộ phim cũng kết thúc. Vân Cương cố tình nói đùa để phá vỡ bầu không khí: “Goeth đẹp trai quá, sao đạo diễn lại mời người đẹp trai vậy đóng người xấu chứ? Muốn khiêu chiến tam quan của em?”
Cô nói xong thì nhận ra mình sai rồi, nhưng Molders cũng không để bụng, hắn cúi đầu xuống sát mặt cô: “Không lẽ anh không đẹp bằng anh ta?”
“Hả…?”
“Bây giờ anh mới hiểu hòa bình đáng quý như thế nào.” Molders vuốt tóc cô.
“Phải, chiến tranh chỉ mang đến khổ đau.”
Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa lại vang, một hộp quà nữa xuất hiện. Thẩm Vân Cương vừa mang vào vừa nói: “Sao anh thích mua quần áo cho em thế?”
“Trên đường bị áp giải, anh từng đi ngang qua một nhà may, bên trong có treo một bộ quần áo rất đẹp, anh muốn mua cho em, nhưng anh không thể cử động, tay cũng chỉ có xiềng xích nặng nề. Đó là chuyện anh canh cánh nhất ở kiếp trước.”
Thẩm Vân Cương giật mình.
Molders mở món quà ra thay cô, bên trong có một bộ váy cưới trắng thuần, các đường viền thêu ren rất tinh tế, trông đẹp đẽ vô cùng.
“Willst du Mich heiraten*?” Hắn cúi đầu thì thầm vào tai cô.
*(Tiếng Đức): Em sẽ đồng ý lấy anh chứ?
Vân Cương nhếch môi, nhảy chồm lên người anh, Molders ôm cô lại vững vàng.