Trans: Victor Von Doom
***
Cảnh phố quen thuộc, căn phòng quen thuộc, trận bóng... quen thuộc, cùng với con người quen thuộc. Steve nhìn cô gái giả thành Peggy đẩy cửa đi vào, dường như không có việc gì chào hỏi anh.
“Chào buổi sáng!” Đặc vụ số 13 Sharon Carter, người đang giả thành dì mình, khẩn trương cười nói. “Hoặc tôi nên nói là chào buổi chiều nhỉ?”
Steve mắt lạnh nhìn cô biểu diễn, bình tĩnh hỏi. “Tôi đang ở đâu?”
Sharon ôn nhu cười trả lời. “Anh đang ở phòng hồi sức, tại New York.”
Steve cau mày. “Thực sự thì tôi đang ở đâu?”
Sharon ra vẻ khó hiểu, nói. “Tôi không rõ anh đang nói cái gì.”
“Trận thi đấu này.” Steve châm chọc nhìn cô. “Nó diễn ra vào tháng 5 năm 1941. Tôi biết, vì tôi đã ở đó.” Anh đứng lên, ép hỏi. “Bây giờ, tôi sẽ hỏi lại cô một lần nữa, tôi đang ở đâu??”
Tươi cười trên mặt Sharon biến mất, cô một bên lặng lẽ ấn nút cảnh báo, một bên trấn an. “Captain Rogers...”
Steve ngắt lời cô, tiếp tục ép hỏi. “Cô là ai?”
Hai cảnh vệ đẩy cửa ra, Steve sắc mặt biến đổi lấy một loại động tác làm người hoa cả mắt đánh đổ hai người đó, chạy ra khỏi cửa.
“Captain Rogers, chờ đã!” Sharon lấy máy truyền tin ra, liên tiếp kêu gọi cả tòa nhà. “Toàn bộ đặc vụ chú ý! Mật mã 13! Nhắc lại, toàn bộ đặc vụ, mật mã 13!”
Một đống người đều tập trung tại cửa, mà Captain America với bốn lần thể lực đánh ngã toàn bộ người cố ngăn mình lại rồi lao ra đường cái -- sau đó bị đô thị phồn hoa mê hoa đôi mắt, chấn động đứng lặng tại chỗ.
- --
Sau khi nhận được báo cáo cửa Sharon, Fury thông tri cấp dưới liên hệ với sở cảnh sát New York để phong tỏa đường phố. Mấy chục chiếc xe cảnh sát vây quanh Captain America còn đang mê mang. Fury đẩy cửa xe ra. “Bình tĩnh nào, anh lính!” Ông nhìn Steve, chân thành nói. “Nghe này, tôi xin lỗi về màn kịch tệ hại đó, nhưng... chúng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh nhận thức dần dần.”
Steve ra vẻ trấn định hỏi. “Nhận thức cái gì?!”
“Anh đã ngủ, cap.” Fury trả lời, “Trong gần 70 năm.” Ông nhìn Steve không mang thần sắc, lo lắng hỏi. “Anh ổn chứ?”
“Ổn...” Steve mờ mịt đảo qua đường phố xa lạ. “Chỉ là... tôi có một cuộc hẹn còn chưa đi.” Cũng không còn cơ hội đi nữa.
- --
Fury an bài Steve trong ký túc xá SHIELD, Coulson chủ động xin ra trận dạy dỗ sinh hoạt thường thức cho Captain America. Bốn lần năng lực học tập rất nhanh liền hiển hiện ra, một tuần sau, Coulson như cha mẹ chết tới báo cáo Captain America đã có khả năng sinh hoạt độc lập.
“Anh ấy muốn hỏi khi nào anh ấy có thể rời đi, Sir.” Coulson uể oải báo cáo.
“Tôi đã biết.” Fury bất động thanh sắc gật đầu. Bình thường mà, Captain America hiện tại có lẽ còn chưa có lòng trung thành gì với bất cứ nơi nào. Huống chi, tình huống lần đầu tiên gặp mặt của họ thật sự là không thể nào mà tốt cho được. Fury nói với Coulson. “Ở New Mexico có chút việc, cậu đi một chuyến đi.”
Coulson do dự nhìn Fury. “Vậy Captain...”
Fury nhàn nhạt nói. “Tôi thuê cho Captain một căn hộ ở Brooklyn.” Đương nhiên, chỉ sau khi lời mời bị từ chối đã.
Khi Coulson đi rồi, Fury đến ký túc xá của Steve, gõ cửa. “Chào, cap!”
“Fury.” Steve mở cửa, gật đầu với Fury, chào hỏi.
Fury giật giật đôi mắt, bất động thanh sắc nhìn quét một lần toàn thân Steve, dò hỏi. “Có thời gian đi ra ngoài một chuyến không?”
“Tất nhiên.” Steve miễn cưỡng cười (1), tự giễu. “Tôi bây giờ không thiếu nhất là thời gian.” Steve Rogers đã chết ở bảy mươi năm trước, mà hiện tại nước Mỹ không biết còn có cần Captain America hay không, anh không biết bản thân còn có chuyện gì để làm.
Fury phối hợp cười cười. “Đi thôi!”
- --
Steve thay một thân thường phục, ngồi trên ghế phụ. Fury nghiêng đầu nhìn anh một cái, áo thun trắng, áo khoác, quần jean, trêu ghẹo nói. “Combo không bao giờ lỗi thời ha?”
Steve cúi đầu liếc nhìn chính mình một cái, chần chờ hỏi. “Có vấn đề gì sao?”
“Không.” Fury lái xe. “Chỉ là cảm thấy thực sự nên cho anh đi ra ngoài một chút.” Thuận tiện nhìn xem giới trẻ bây giờ gu ăn mặc thế nào.
Khi chiếc xe lao vào nghĩa trang, Steve sắc mặt trầm trọng đi theo Fury băng qua từng hàng mộ bia, tâm tình thấp thỏm. Anh thực sự đã tiếp nhận sự thật bản thân đã đến bảy mươi năm sau, nhưng... anh không cảm thấy rằng mình đã có thể đối mặt với bia mộ của những người mình từng biết.
“Chúng ta tới rồi, cap.” Fury dừng lại trước một tấm bia, quay đầu và ra hiệu cho Steve.
Steve hít sâu một hơi rồi tiến lên hai bước, đem ánh mắt dừng trên mộ bia. Đột nhiên, anh ngây ngẩn cả người. “Đây là...”
Trên tấm bia có khắc: Captain American & His Omega
Fury giải thích. “Mr. Stark lúc ấy ở New York tìm Omega của anh, lúc nhận được tin tức thì đã không còn kịp rồi, cho nên anh ta cực kì chán ghét Omega của anh. Nhưng Mrs. Carter đã trộm giúp hai người xửa cái này.”
Steve nhìn chăm chú vào khối mộ bia kia, sau một lúc lâu, anh cười khổ nói. “Hẳn là đem Captain American đổi thành Steve Rogers.” Captain American vẫn luôn đều sống, chết đi chỉ là người lính sinh ra ở Brooklyn, nhập ngũ từ New York kia thôi.
- --
Steve cuối cùng vẫn là lựa chọn lưu tại SHIELD, một mặt, đây là tổ chức được thành lập bởi hai người bạn cũ, là mối liên hệ của anh ta với bảy mươi năm sau; về phương diện khác, chẳng biết vì sao, hai tuần nay ở tại ký túc xá của SHIELD anh vẫn có thể mơ thấy Omega của mình, anh rất sợ hãi về sau sẽ không còn mơ được nữa nếu phát sinh bất cứ biến động gì.
Sau khi đến thăm nghĩa trang một lần với Fury, mọi người đều đành cam chịu Steve có thể tùy ý ra ngoài một mình. Steve mặc áo sơ mi kẻ ô bên ngoài khoác thêm áo khoác, phía dưới mặc quần jean, lang thang không mục đích đi dạo trên đường cái. Một tòa nhà thu hút sự chú ý của anh. Đó là một tòa nhà vừa lớn vừa xấu, không, là một tòa nhà siêu cao khổng lồ, dấu hiệu Stark cực lớn trên đỉnh, một cảm giác quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong lòng Steve.
Ngày hôm sau, Steve ôm cuốn sách tranh đến Tháp Stark, tìm một chỗ ngồi trong một quán cà phê gần đó và bắt đầu phác thảo
“Mình hình như là bị điên!” Steve lẩm bẩm tự nói, dùng cọ vẽ để phác họa khuôn mặt người yêu ở góc trên bên phải bản vẽ phác Tháp Stark. “Tôi luôn cảm thấy mỗi đêm tôi nằm mơ đều có thể theo dấu hiệu tìm được em, chính là chỗ Tháp Stark này.” Ánh mắt anh vừa ôn nhu lại đau thương. “Lúc mới bắt đầu em vừa thấy tôi liền đánh tôi, giờ thì lại đặc biệt đáng yêu, nhắm mắt lại mặc tôi muốn làm gì thì làm.”
“Anh cũng là tới chờ anh ấy sao?” Giọng nói của người phục vụ cắt ngang hồi ức của Steve.
Steve ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi. “Quý cô?”
“Iron Man ấy.” Người phục vụ nhìn thoáng qua bức phác họa trên cuốn vẽ của anh, xác định suy đoán của chính mình, cười tỏ vẻ. “Mỗi ngày đều có rất nhiều fans chờ ở bên cạnh Tháp Stark chỉ để nhìn ảnh một cái đấy.”
“Ừ...” Trên thực tế, Steve còn chưa có nghĩ xong nên đối mặt với người cháu trai lớn tuổi hơn mình Tony Stark này như thế nào đâu, anh cười cười. “Có lẽ để lần sau gặp đi!”
- --
Sau khi Steve thanh toán tiền liền rời khỏi phạm vi Tháp Stark, mà trong tháp Tony thì đang hoang mang nằm trên giường trong phòng ngủ, công kích Alpha khốn kiếp mỗi đêm đều khiến gã mệt nhọc quá độ kia.
“Không biết có phải do thời không hỗn loạn hay không, dù sao bây giờ tôi vẫn có thể cảm ứng được cậu...” Tony dẩu miệng, tức giận bất bình mà phàn nàn. “Cậu cũng tài đấy, khả năng đã thoái hóa của Alpha còn có thể bị cậu nhặt về!” Gã tràn ngập tò mò sờ sờ dấu hiệu trên cổ. “Hóa ra cảm ứng AO trong truyền thuyết là như thế này nha... Mỗi đêm ý thức của cậu đều sẽ đến với tôi trong giấc mơ, đặc biệt ôn nhu dỗ dành tôi... Ôm tôi... Hôn tôi... Sau đó chúng ta liền...” Trên mặt gã nổi lên một chút đỏ ửng, không tự giác chuyển chủ đề. “Bây giờ tôi cũng hiểu được một chút, ông già làm gì hận tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi...” Có được một Alpha tuyệt zời như vậy thật sự là sẽ làm mọi người ghen ghét! Tuy nhiên, Tony thở dài. “Cho dù cậu cùng tôi thành lập cảm ứng AO, mỗi đêm đi vào giấc mộng tìm tôi cũng vô dụng a!” Đôi mắt to màu mật ong của gã tràn đầy đau thương. “Cậu đều đã chết bảy mươi năm...”
Ngoài miệng nói như vậy, chờ đến buổi tối khi giấc mơ của hai người lại lần nữa bị cảm ứng AO kết nối, Tony nhớ tới thương cảm ban ngày, hiếm khi dịu ngoan như vậy.
...
Tony xoay người một cái, khóa ngồi trên người Steve, khuôn mặt tràn đầy tùy ý. “Cũng không biết cậu chừng nào thì sẽ biến mất... Hôm nay liền cho cậu chút đường vậy!”
- -------------------------------
(1) Khổ trung mua vui, Hán ngữ từ ngữ, ghép vần là kǔ zhōng zuò lè - 苦中作乐. Ý tứ là ở trong hoàn cảnh gian khổ không mất cảm xúc lạc quan, miễn cưỡng cười vui.