“Sẵn sàng chưa, Lisa?” Jack xuất hiện trước bàn làm việc của cô lúc sáu giờ mười phút và hỏi.
Dưới ánh mắt theo dõi lặng lẽ của đám đồng nghiệp khát chuyện ngồi lê đôi mách, họ rời khỏi văn phòng và đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Hai người vừa vào trong xe, Jack đã giật chiếc cà vạt ra khỏi cổ và lẳng ra băng ghế sau, rồi mở toang hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi.
“Như thế dễ chịu hơn,” Jack thở phù một hơi. “Và cô cứ tự nhiên đi,” anh mời mọc. “Cứ trút bỏ bất kỳ thứ gì cô muốn...” Anh đột ngột im bặt khi nói hết câu và tiếp sau đó là một khoảng trống ngượng nghịu. Sức nóng từ sự bối rối của anh lan sang cả Lisa. “Xin lỗi,” anh bực bội làu bàu. “Tôi lỡ miệng.”
Anh bối rối lùa bàn tay qua mái tóc bù xù của mình, khiến cho vạt tóc phía trước dựng đứng lên thành những chòm mềm mại trước khi rủ xuống trán.
“Không sao.” Lisa lịch sự mỉm cười, nhưng đám lông tơ nhỏ li ti trên gáy cô đã dựng ngược lên. Choáng váng và rạo rực với hình ảnh cởi bỏ quần áo vì Jack trong xe của anh, cảm nhận đôi mắt đen kia trên cơ thể trần trụi của mình, cái lạnh của những chiếc ghế bọc da lẫn với cảm giác nóng rực của da thịt. Mím chặt môi đầy quyết tâm, cô thề sẽ làm cho chuyện đó xảy ra.
Sau một giai đoạn trấn tĩnh thích hợp, Jack lại lên tiếng. “Để tôi cho cô biết về ngôi nhà.” Anh lái xe hòa vào dòng giao thông buổi chiều tối của Dublin. “Chuyện là, Brendan sắp chuyển sang làm việc bên Mỹ. Anh ấy nhận được một hợp đồng mười tám tháng, có thể sẽ kéo dài, nhưng như vậy có nghĩa là dù thế nào cô cũng sẽ được ở đó trong một năm rưỡi. Sau đó chúng ta sẽ tính tiếp.”
Lisa ngọ nguậy với vẻ lập lờ. Chuyện đó không quan trọng vì cô không có ý định ở đây những một năm rưỡi nữa
“Nó ở ngay phía trong đường South Circular, rất trung tâm đấy,” Jack khẳng định. “Đó là một khu vực vẫn còn giữ gìn được rất nhiều bản sắc riêng ở Dublin. Và chưa bị tha hóa bởi lối sống thời thượng rởm đời.”
Tinh thần của Lisa bắt đầu tụt xuống dần. Cô chỉ khát khao được sống ở một nơi bị tha hóa bởi lối sống thời thượng rởm đời.
“Ý thức cộng đồng rất mạnh mẽ. Có nhiều gia đình sống ở đấy.”
Lisa khồng muốn dính dáng gì đến các gia đình. Cô muốn được sống lẫn giữa những người độc thân khác và được va phải những anh chàng quyến rũ tại cửa hàngTesco Metro gần nhà khi đi mua Kettle Chips và rượu vang Chardonay. Chán nản, cô chăm chú nhìn hai tay Jack đặt trên vô lăng, về tự tin mà chúng thể hiện khi thoăn thoắt điều khiển vòng vô lăng bọc da làm nỗi bát hạnh cùng cực của cô bỗng dịu đi.
Anh rẽ quặt chiếc xe khỏi đường chính vào một con đường nhỏ hơn, rồi lại vào một phố thậm chí còn nhỏ hơn nữa. “Nó kia rồi.” Anh chỉ tay qua kính chắn gió.
Nép mình bên vỉa hè là một ngôi nhà nhỏ xây bằng gạch đỏ xinh xắn. Lisa nhìn thoáng qua ngôi nhà và đã thấy không thích nó chút nào. Cô thích vẻ hiện đại và tươi tắn, phóng khoáng và rộng rãi. Ngôi nhà này hứa hẹn những căn phòng tối tăm, chật chội, đưòng ống nước cổ lỗ sĩ và một căn bếp tách riêng mất vệ sinh với chiếc bồn rửa kiểu Belfast dễ sợ.
Cô miễn cưỡng bước ra khỏi xe.
Jack tiến lại gần ngôi nhà, tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa ra và đứng lùi lại để nhường Lisa đi vào. Anh phải cúi đầu xuống mới chui vừa qua ngưỡng cửa.
“Sàn gỗ,” cô vừa nhận xét vừa nhìn quanh.
“Brendan mới cho lát chúng cách đây một vài tháng,” Jack tự hào nói.
Cô phải có lắm mới không khai sáng cho anh rằng những người thực sự sành sỏi hoàn toàn không còn chơi sàn gỗ nữa và thảm trải sàn mới đáng được gọi là đẳng cấp.
“Phòng khách.” Jack dẫn cô vào một căn phòng nhỏ, sàn lát gỗ tần bì với chiếc sofa màu đổ, một chiếc tivi và một cái lò sưởi bằng gang. “Cái đó là đồ xịn đấy,” Jack hất đầu về phía cái lò sưởi.
“ừm,” Lisa căm thù những chiếc lò sưởi bằng gang - chúng mới rườm rà làm sao.
“Bếp.” Jack dắt cô đi qua sang căn phòng bên cạnh. “Tủ lạnh, lò vi sóng, máy giặt.”
Lisa nhìn quanh. Ít nhất thì cũng có lắp tủ chạn và bồn rửa là loại bằng nhôm bình thường - cô thà chấp nhận nguy cơ bị bệnh Alzheimer còn hơn là sống với một cái bồn rửa kiểu Belfast. Nhưng sự hài lòng của cô lại rút xuống khi cô nhìn thấy một cái bàn bếp bằng gỗ thông bào nhẵn, cùng bốn chiếc ghé thô kệch, nặng nề! Chán nản, cô nghĩ tới cái bàn hiệu Formica màu ngọc lam có gắn bánh xe và bốn chiếc ghế sắt trang trí trong bếp của mình ở Ladbroke Grove.
“Cậu ấy có nói gì đó về việc cái bình nước nóng có vấn đề. Tôi sẽ kiểm tra loáng một cái xem sao.” Thò cả nửa người vào trong một chiếc tủ chạn, Jack xắn ống tay áo, phô hai cánh tay nâu giòn, với những múi cơ bắp dịch chuyển cùng với những cử động của hai bàn tay.
“Đưa cho tôi cái cờ lê trong ngăn kéo đăng kia, được không?” Jack hất đầu ra hiệu. Lisa tự hỏi liệu có phải anh đang biểu diễn màn khoe mẽ đặc biệt vì cô không nữa, nhưng rồi cô chợt nhớ ra Trix nói là anh rất khéo tay với máy móc, và cảm thấy luồng sinh khí trong mình trào lên. Xưa nay cô vẫn luôn yếu đuối trước những người đàn ông khéo tay, những người lấm lem dầu mỡ và trở về nhà sau một ngày vất vả sửa chữa cái này cái kia, vừa chậm rãi cởi bỏ bộ quần áo bảo hộ vừa nổi một cách đầy ẩn ý, “Cả ngày hôm nay lúc nào anh cũng nghĩ về em, cưng ạ.” Cô cũng yếu đuối trước những ngưòi đàn ông có mức lương sáu chữ số và đầy quyền lực để thăng chức cho cô khi cô không thực sự xứng đáng với điều đó. Sẽ thú vị biết bao nếu kết hợp được cả hai mẫu người này nhỉ?
Jack hết xoay lại vặn vẹo đủ thứ một chút trước khi lên tiếng, “Có vẻ như cái đồng hồ tiêu rồi. Cô vẫn có nưóc nóng, nhưng không thể đặt hẹn giờ trước được. Tôi sẽ sửa nó cho cô. Chúng ta hãy xem qua phòng tắm.”
Cô ngạc nhiên nhận ra phòng tắm qua được bài sát hạch. Tự tắm cho mình không nhất thiết phải là một cuộc tấn công chớp nhoáng, một tay cầm mớ bông tắm, tay kia cầm chiếc đồng hồ bấm giờ.
“Bồn tắm đẹp lắm,” cô công nhận.
“Bên cạnh nó còn có một cái giá nhỏ rất tiện lợi,” Jack đồng tình.
“Đúng vừa vặn cho hai ly rượu vang và một cây nến thơm.” Cái liếc nhanh của Lisa chứa đựng đầy ẩn ý. Và công toi. Cô bực bội khi thấy Jack đã bước tiếp sang phòng bên cạnh.
“Phòng ngủ,” anh thông báo.
Nó rộng rãi và sáng sủa hơn những căn phòng khác, mặc dù vẫn còn đậm hơi hướng của một ngôi nhà nông thôn. Chúng phảng phất trên những tấm rèm trắng, đọng lại trên tấm chăn lông vịt và quá nhiều gỗ thông. Đầu giưòng bằng gỗ thông, tủ lớn bằng gỗ thông, đến tủ ngăn kéo cũng bằng gỗ thông.
Thậm chí có khi cả nệm giường cũng đươc làm bằng gồ thông cho mà xem, Lisa khinh bỉ nghĩ.
“Nó trông ra khu vườn.” Jack chỉ tay qua cửa sổ về phía một khoảng cỏ nhỏ nhắn, viền quanh là những cây bụi và khóm hoa. Tim Lisa chùng hẳn xuống. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có vườn và cô cũng không muốn có vườn. Cô cũng thích hoa như bất kỳ người phụ nữ nào khác, nhưng chỉ là khi chúng ở dưới dạng một bó to đùng trong giấỵ bóng kính, vơi một dải nơ lụa khổng lồ và thiệp chúc mừng. Cô thà chết còn hơn học nghề làm vườn, những món phụ kiện mới thật là kinh khủng - quần chun co giãn, những chiếc mũ mềm lố bịch, những chiếc giỏ ngốc nghếch và đôi găng tay Michael Jackson điên rồ[Ý nói kiểu găng tay màu trắng, giống loại ngôi sao nhạc pop Michael Jackson vẫn mang trong các tiết mục biểu diễn của mình]. Trông đúng là chẳng ra làm sao cả.
Và mặc dù tháng 7 năm ngoái cô đã nói với độc giả của Femme rằng làm vườn là hình thức tình dục mới, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ như thế một chút nào. Tình dục là tình dục. Muôn đời vẫn thế. Cô nhớ nó.
“Cậu ta nói gì đó về việc có khu vườn thảo dược,” Jack nói. “Chúng ta sẽ xem qua chứ?”
Anh mở chốt trên cánh cửa sau, và lại phải cúi thấp xuống để bước ra ngoài. Cô theo nhịp sải chân anh, bước thẳng một lèo qua thảm cỏ nhỏ nhắn, thích thú giễu cợt sự mê mẩn của chính mình. Lũ chim hót ríu rít trong ánh sáng buổi tối dịu nhẹ, bầu không khí đượm mùi hăng nồng của cỏ và đất, rồi trong giây lát cô chợt thấy mọi thứ cũng không hề đáng ghét.
“Đằng này.” Anh vẫy cô về phía một luống đất và gập đôi chân dài lại thành để khom mình xuống. Để tỏ ra nhiệt tình, Lisa đành miễn cưỡng ngồi nép xuống cạnh anh.
“Cẩn thận quần áo của cô kìa.” Anh vươn tay ra che chở. “Đừng để dính đất đấy.”
“Quần áo của anh thì sao?”
“Tôi quan tâm quái gì đến quần áo của mình cơ chư.” Anh quay lại và trao cho cô một nụ cười tinh nghịch hoàn toàn bất ngờ.
Ở gần sát như thế này cô đã trông thấy vết mẻ bé tí trên một chiếc răng cửa của anh. Nó càng làm nổi lên vẻ gì đó ương bướng trong anh. “Nếu chẳng may bị dính nhiều vết cỏ bẩn quá, chắc sẽ phải mang đen chỗ giặt là và tôi sẽ không thể mặc nó trong ngày mai là cùng... Như thế có gì là ghê gớm đâu cơ chứ?” anh hỏi tỉnh bơ.
Lisa bật cười và, làm ra vẻ hoàn toàn vô tình, ghé sát vào đầu anh thêm chút nữa. Cô thấy đồng tử mắt anh nheo lại và giẫn nở ra qua nhiều sắc thái cảm xúc khác nhau - bối rối sang quan tâm sang cực kỳ quan tâm quay lại bối rối và rồi là ngơ ngẩn. Tất cả chỉ trong chưa đến một giây. Rồi anh quay đi và hỏi, “Kia là rau mùi hay ngò tây nhỉ?”
Một lọn tóc của anh đang tự quấn lại thành một mớ xoăn tít. Lisa chỉ muốn đặt ngón tay vào đó và duỗi nó ra.
“Cô nghĩ thế nào?” anh hỏi cô lần nữa.
Cảm giác như họ đang nói với nhau bằng mật mã, cô nhìn chiếc lá trong tay anh. “Tôi không biết.”
Anh vò nát chiếc lá giữa ngón cái và ngón trỏ rồi giơ nó lên sát mặt cô. Gần gũi đến thân mật. “Ngửi đi,” anh bảo.
Mắt nhắm nghiền, cô hít thật sâu, cố ngửi lấy mùi da anh.
“Rau mùi,” cô thốt lên đắc thắng. Cô được thưởng bằng một nụ cười nữa của anh. Miệng anh hơi cong lại bên khóe...
“Và còn có cả húng quế, hẹ và xạ hương,” anh chỉ tay. “Cô có thể dùng chúng để nấu ăn.”
“Vâng,” cô mỉm cưòi. “Tôi có thể rắc chúng lên những món ăn mua về”
Chẳng việc gì phải giả bộ với anh cả. Những ngày yêu đương điên- cuồng-mê-mẩn và muốn nấu nướng cho người cô yêu đã xa lắm rồi.
“Cô không nấu ăn sao?”
Cô lắc đầu. “Tôi không có thời gian.”
“Đó là điều tôi vẫn nghe nói đến,” anh nói.
“Vậy, ồ, Mai có nấu ăn không?”
Sai lầm lớn. vẻ mặt Jack vụt quay lại trạng thái khép kín và ủ rũ. “Không,” anh nói cụt lủn. “ - ít nhất thì cũng không nấu cho tôi,” anh nói thêm. “Thôi nào, đi thôi”.
“Vậy cô nghĩ thế nào về ngôi nhà?” anh hỏi, ngay khi họ đã quay vào trong.
“Tôi thích nó,” Lisa nói dối. Nó là nơi tốt nhất cô từng xem qua nhưng điều đó cũng không nói lên gì nhiều.
“Nó có rất nhiều ưu điểm không thể bỏ qua,” Jack đồng tình. “Tiền thuê vừa phải, khu vực đẹp và cô có thể đi bộ đến chỗ làm.”
“Đúng vậy,” Lisa nói, với vẻ mặt tối sầm khiến anh tò mò. “Và tôi có thể tiết kiệm cho mình 1,10 bảng mỗi lần đi về.”
“Nhiều thế sao? Tôi không biết vì bình thường tôi toàn tự lái xe...” “Tương đương với 2,20 bảng một ngày.”
“Tôi nghĩ chắc phải là...”
“11 bảng một tuần. Nếu tính thời gian cả một đời thì cũng được một khoản kha khá.” Thấy Jack vẫn đang cố duy trì vẻ mặt tỏ ra quan tâm một cách lịch sự, Lisa bèn nhanh chóng giải thích. Cô vừa cười vừa kể cho anh nghe trải nghiệm của mình với bà Joanne bủn xỉn. Rồi cô kể cho anh về những chỗ kinh khủng khác mà cô đã đi xem, về người đàn ông ở Lansdown Park đã để cho con rắn của mình nhớn nhơ tự do trong phòng khách, về ngôi nhà ở Ballsbridge bừa bộn đến nỗi nhìn như thể nó vừa bị kẻ trộm viếng thăm.
“Vậy, cô có thể chuyển thẳng tới đây luôn,” Jack đề nghị.
Anh đứng dậy và bắt đầu cái trò lúng túng xóc xủng xoẻng những đồng tiền xu trong túi mà Lisa đã biết tỏng từ lâu. Đây là điều cánh đàn ông vẫn làm khi họ cố thu lấy hết can đảm để mời cô ra ngoài uống chút gì đó. Cô có thể nhận ra sự đấu tranh trong mắt anh và cơ thể anh vặn vẹo như thể anh sắp sửa buột miệng nói điều gì.
Cố lên nào, cô âm thầm giục giã.
Rồi mặt anh đột nhiên tươi tỉnh trở lại và tất cả sự căng thẳng dường như tan biến. “Bây giờ tôi sẽ đưa cô quay trở về khách sạn,” anh nói.
Lisa hiểu. Cô cảm thấy anh bị mình quyến rũ và cô cũng cảm thấy sự ngần ngại nơi anh. Không chỉ là chuyện họ làm việc cùng nhau, mà anh còn đang dính dáng với người khác. Không quan trọng. Cô sẽ giở bùa phép của mình ra và vượt qua sự kháng cự của anh. Cô thưởng thức điều đó - làm Jack phải lòng mình, điều ấy sẽ khiến tâm trí cô quên đi tất cả nỗi sầu muộn.
“Cám ơn anh đã tìm cho tôi một nơi để sống.” Cô mỉm cười ngọt ngào với Jack.
“Tôi thích thế mà,” Jack trả lời. “Và đừng có ngần ngại yêu cầu bất cứ thứ gì cô cần. Tôi sẽ làm mọi điều có thể để khiến việc thuyên chuyển tới Ireland của cô trở nên dễ dàng hơn.”
“Cám ơn.” Cô nở thêm cho anh một nụ cười đong đưa nữa.
“Cô thì quá bận rộn và quá quan trọng đối với Colleen để có thể phí thời gian của mình cho việc xem xét mấy căn hộ.”
Ôi.
***
Cuộn người trong một chiếc ghế, Lisa châm một điếu thuốc và đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn xuống phố Harcourt. Cô đang bực mình vì một cảm giác hơi áy náy. Chỉ là hơi hơi áy náy đến nỗi hầu như không có, nhưng bản thân việc nó tồn tại không thôi cũng đáng phải bận tâm rồi. Là chuyện về cô nàng Ashling chết tiệt ấy. Cô ta mới ngỡ ngàng biết bao khi bị Lisa xoáy mất ý tưởng của mình.
Chậc, nghiệt ngã, sự đời là vậy đấy. Đó là lý do tại sao Lisa là tổng biên tập còn Ashling chỉ là chân loong toong. Và Lisa đã hoảng sợ, đã hoàn toàn chết điếng khi Jack cho cô biết về tình hình quảng cáo. Nỗi sợ hãi bao giờ cũng khiến cô trở nên gian xảo và tàn nhẫn.
Lúc này nỗi kinh sợ đến thắt ruột lúc đầu đã phần nào vợi đi. Vẻ ngoài lạc quan đến kênh kiệu có nghĩa là cô đang náu mình trong một cái bong bóng của niềm hy vọng rằng việc xoay sở được tất cả số lượng quảng cáo cần thiết là hoàn toàn có thể. Tuy nhiên, sự thật là số phận của Lisa mới là thứ đang được mang ra đánh cược. Nếu tờ tạp chí thất bại, cuộc đời của Lisa, chứ không phải của Ashling, sẽ đi tong, đơn giản thế thôi. OK, ai cũng nghĩ cô là đồ khốn nạn, nhưng họ hoàn toàn đâu có biết những áp lực cô phải gánh chịu.
Thở dài thườn thượt, Lisa phả ra một bụm khói - hình ảnh khuôn mặt choáng váng của Ashling chích lấy cô, khiến cô cảm thấy mình kể cũng hơi đê tiện.
Trước nay cô vẫn luôn kiểm soát được những cảm xúc của mình. Thật dễ dàng khi khuất phục chúng vì lợi ích lớn lao hơn, đó là công việc. Tốt nhất là cô nên lấy lại sự vững vàng.