Tối thứ Ba Ashling đến lớp học salsa . Như hôm trước, số phụ nữ áp đảo số nam giới với tỷ lệ khoảng mười trên một. Ashling phải nhảy với một phụ nữ khác, cô này hỏi cô có tới đây thường xuyên không.
“Đây là lớp học đầu tiên mà,” Ashling nói toạc ra.
“À, đúng rồi, tôi quên mất. Dù sao thì có sở thích cũng hay, đúng không?”
Sau buổi học, má đỏ bừng và hăm hở, Ashling lao vội về nhà kiểm tra máy trả lời, nhưng ngay khi mở cánh cửa, cô nhìn thấy cái nhìn trừng trừng đểu cáng không hề nhấp nháy hồi lâu của ánh đèn đỏ. À được rồi, vẫn còn tối thứ Tư nữa. Chưa phải là đã mất hết.
Cô vừa lục lọi trong chạn bếp, tìm kiếm thứ gì đó để ăn, vừa lo lắng tự hỏi không biết chừng Marcus đánh mất số điện thoại của cô rồi cũng nên. Nhưng không. Anh ta đã nhét nó rất sâu vào túi và nói sẽ giữ nó ở gần tim mình cơ mà. Với lại, đó là lần thứ hai cô cho anh ta số điện thoại, nghĩa là khả năng anh ta để mất nó sẽ giảm đi một nửa.
Cô kiểm tra đóng thực phẩm: nửa túi bánh ngô tortilla, hơi mềm; một hộp quả ôliu đen; bốn chiếc bánh quy Hobnob, cũng hơi nhũn; một hộp dứa ngâm méo mó; tám lát bánh mì thiu. Một kết quả thảm hại, ngày mai cô phải đi siêu thị mới được.
Cô đang thèm một thứ gì đó thật nóng, thế là cô nhét hai lát bánh mì thiu vào lò nướng. Trong lúc chờ đợi, trong cô trào lên một nỗi thất vọng bất lực về Marcus. Vì đã đục một cái lỗ trong cuộc sống của cô và mở đường cho cảm giác chờ đợi len lỏi vào. Cô đã rất ổn trước khi anh ta bắt đầu quấy rầy cô. Mà rốt cuộc thì tại sao anh ta lại quấy rầy cô chứ? Để rồi giờ đây khi nhìn thấy anh ta trên sân khấu toàn bộ quan điểm của cô đã thay đổi. Thay vì là một người đàn ông cô không đời nào đến gần, Marcus Valentine lại trở thành một món hàng hấp dẫn và cô cũng không dám chắc liệu mình có xứng với anh ta không nữa.
Mới ăn được một nửa miếng bánh mì nướng, điện thoại đổ chuông, làm mức adrenalin của cô tăng vọt. Vừa phủi vội những mẩu vụn dính bơ trên mặt, cô vừa băng qua phòng và vơ lấy điện thoại. “A lô?” Tất cả sự trông đợi đến hụt hơi. Để rồi vụt tắt trong chớp mắt. “Ô, Clodagh, chào cậu.”
“Cậu có ở nhà không?” Clodagh hỏi.
“ừm, cậu đang nghĩ gì thế?”
“Xin lỗi. Ý tớ là, tớ qua đó được không?”
Ổi, không. Tâm trạng của Ashling rớt xuống tận đáy. Toàn chuyện tồi tệ chờ đợi phía trước. Ngay lập tức cô gạch bỏ kế hoạch gọi điện cho bố mẹ mình - cô chỉ chịu đựng ngần ấy là quá đủ rồi. “Cậu qua đi,” cô trấn an Clodagh. “Cả tối nay tớ ở nhà.’
***
“Em chỉ ghé qua chỗ Ashling một tiếng thôi,” Clodagh nói với Dylan, anh chàng đang xem tivi trong căn phòng khách đang dán giấy dở dang phía trước.
“Em à?” anh hỏi, trong ngỡ ngàng. Đây là một bước đột phá so với bình thường, Clodagh hiếm khi ra ngoài vào buổi tối. Và không bao giờ đi mà không có anh. Nhưng trước khi anh kịp hỏi thêm, cô đã đóng rầm cửa và lùi chiếc Nissan Micra ra ngoài đường.
“Tớ cần nói chuyện với cậu,” Clodagh thông báo, khi Ashling mở cửa cho cô vào trong căn hộ.
“Tớ cũng đoán thế,” Ashling rầu rĩ nói.
“Và tớ cần cậu giúp tớ một việc.”
“Tớ sẽ cố hết sức.”
“Mà này, cậu có biết là có một người vô gia cư ngồi dưới ngưỡng cửa nhà cậu không?” Clodagh đột ngột chuyển chủ đề. “Hắn ta nói xin chào với tớ.”
“Có thể đó là Boo,” Ashling hờ hững nói. “Trẻ, tóc nâu, tươi cười?” “ừ, nhưng...” Clodagh ngập ngừng. “Cậu biết hắn à?”
“Không thân mật gì, nhưng... chậc, bọn tớ chỉ chào hỏi vài câu khi đi qua.”
“Nhưng có khi hắn là một con nghiện ma túy! Hắn có thể trấn lột cậu với một cái xi lanh - đó là điều bọn họ vẫn làm, cậu biết đấy. Hoặc đột nhập vào căn hộ của cậu.”
“Cậu ta không phải là con nghiện.”
“Làm sao cậu biết được?”
“Cậu ta bảo với tớ thế.”
“Và cậu tin hắn ư?”
“Cậu có thể thấy mà.” Đột nhiên Ashling thấy cáu kỉnh. “Nếu ai đó bị say hoặc phê thuốc cậu chỉ cần nói chuyện với họ là thấy ngay thôi.” “Nếu vậy thì tại sao anh ta lại thành người vô gia cư chứ?”
“Tớ không biết,” Ashling thừa nhận. Kể ra hỏi như thế cũng thật thô lỗ. “Nhưng cậu ta tử tế lắm. Thực sự là bình thường. Và tớ sẽ không trách gì cậu ta nếu cậu ta uống rượu hoặc dùng ma túy - không nhà không cửa đã kinh khủng lắm rồi.”
Clodagh bặm môi tỏ ý phản đối. “Tớ không biết cậu lấy những người này ở đâu ra. Nhưng hãy cứ cẩn thận, được không? Dù sao đi nữa, tớ cần nói chuyện với cậu. Tớ đã quyết định rồi.”
“Chuyện gì thế?” Bắt đầu dùng thuốc chống trầm cảm? chia tay Dylan?
“Đã đến lúc rồi,” Clodagh thả người xuống ghế sofa. Khi đã ngồi thật thoải mái cô nhắc lại, “Đã đến lúc...”
“Để làm gì?” Nỗi căng thẳng làm Ashling phải gắt lên.
“...để tớ quay lại làm việc,” Clodagh nói nốt câu.
Đây không phải là cái mà Ashling đã chờ đợi. Cô đã chuẩn bị tư tưởng cho cái gì đó tồi tệ hơn nhiều. “Cái gì? Cậu à? Quay lại làm việc ư?”
“Sao lại không?” Clodagh tỏ vẻ đề phòng.
“Ờ, phải. Sao lại không chứ? Nhưng điều gì làm cậu nảy ra ý này?” “À, tớ đã nghĩ về chuyện này được một thời gian rồi. Có lẽ cũngkhông tốt nếu tớ cứ dồn tất cả sức lực của mình vào bọn trẻ.” Trong thâm tâm Clodagh cho rằng đó chính là nguồn gốc làm nảy sinh những cảm giác bất mãn kinh khủng và bứt rứt thật khó chịu. “Tớ cần ra khỏi nhà nhiều hơn. Chuyện trò với những ngưòi trưởng thành.”
“Và đó là tất cả những gì cậu muốn nói chuyện với tớ sao?” Ashling cần kiểm tra lại cho chắc ăn.
“Thế còn gì nữa nào?” Giọng Clodagh có vẻ ngạc nhiên.
“Không có gì.” Lẽ ra Ashling phải tát Dylan một cái, vì đã đẩy cô vào trạng thái lo lắng cao độ, trong khi hóa ra tất cả những gì không ổn với Clodagh chỉ là sự buồn chán. “Vậy cậu đang nghĩ tới kiểu công việc như thế nào?”
“Tớ chưa biết nữa,” Cỉodagh thừa nhận. “Thực ra cũng không quan trọng. Bất kỳ việc gì... Mặc dù,” cô rầu rĩ nói thêm, “bất kể là việc gì, sẽ rất khó khăn khi quay lại nhận lệnh từ ngưòi khác. Người khác nghĩa là không phải con tớ ấy.”
Trong khi Ashling điều chỉnh lại tâm trạng cho thích hợp với bước ngoặt bất ngờ của tình hình, Clodagh chìm vào cơn mộng tưởng. Cô vẫn luôn đọc những cuốn sách trong đó các bà nội trợ gây dựng công việc kinh doanh của riêng mình. Trong đó họ biến những kỹ năng nướng bánh tuyệt vời của mình thành cả một ngành kinh doanh. Hoặc mở một câu lạc bộ sức khỏe cho phụ nữ. Hoặc chuyển sở thích làm gốm của mình thành một doanh nghiệp làm ăn phát đạt, họ thuê được, ôi, ít nhất bảy hoặc tám người. Họ khiến mọi chuyện nghe thật dễ dàng. Ngân hàng cho họ vay tiền, chị em chồng chăm lo bọn trẻ, hàng xóm biến gara thành một tổng hành dinh, tất cả mọi người tập hợp xung quanh. Khi cà phê trào ra, cả thế giới chung tay vào dọn dẹp: khách hàng, người đưa thư, khách qua đường tốt bụng và ai đó mà lúc trước nhân vật nữ chính đã có trận cãi vã nảy lửa. (Chuyện này thường báo hiệu sự kết thúc của mối bất hòa.)
Và những phụ nữ dám nghĩ dám làm hư cấu đó kiểu gì cũng phải vơ được một anh chàng nữa.
Nhưng cô có một người đàn ông rồi còn gì, Clodagh tự nhắc mình.
Vâng, nhưng...
Liệu cô có thể gây dựng công việc làm ăn của riêng mình không nhỉ? Cô biết làm những gì?
Không gì hết, nếu cô thành thật. Cô thực sự nghi ngờ chuyện có người chịu trả tiền để ăn thứ gì đồ do cô nấu. Thật ra, với Craig và Molly cô hầu như phải trả tiền để chúng chịu ăn bữa ăn của mình. Cô không thể hình dung cảnh mọi người chịu bỏ ra những đồng tiền xương máu để tới nhà hàng của cô ăn món sữa chua phô mai tươi Petit Filous và món mì Pot Noodles - ngay cả khi cô có khuyến mại dịch vụ làm nguội thức ăn miễn phí bằng cách thổi phù phù lên tất cả mọi thứ trước khi mang ra phục vụ. Và cho phép khách hàng được trát thức ăn thừa lên tóc họ.
Còn về các nghề thủ công - cô thà đẻ con còn hơn làm gốm. Mà cô cũng chẳng có ý niệm gì về cách thức mở một câu lạc bộ sức khỏe cả.
Không, có vẻ như một cách kiếm sống truyền thống hơn mới khả thi đối với Clodagh. Đây chính là chỗ cần đến sự có mặt của Ashling.
“Vì thế tớ tự hỏi liệu cậu sẽ gõ bản cv cho tớ chứ?” Clodagh hỏi. “Và nghe này, tớ không muốn Dylan biết về chuyện này. Dù sao thì cũng chưa phải lúc, lòng kiêu hãnh của anh ấy có thể bị tổn thương. Nếu như anh ấy khỏng phải là trụ cột duy nhất trong nhà, cậu hiểu ý tớ không?” Ashling không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng cô quyết định mặc kệ. “OK. Tớ sẽ liệt kê những sở thích nào cho cậu đây? Bay bằng tàu lượn? Khổ dâm?”
“Thả bè vượt thác,” Clodagh cười khúc khích. “Và người hiến tế.” “Và cậu chắc là cậu cảm thấy OK chứ?” Ashling vẫn thấy cần phải nhấn mạnh lần nữa.
“Hiện tại thì thế. Nhưng nói thật lòng, đã có lúc tớ rất chán nản, nó thực sự đang bắt đầu ám ảnh tớ.”
Có lẽ xét cho cùng Dylan cũng đã không hoàn toàn cường điệu, Ashling tự nhủ. Có thể anh đã có vài lý do để lo lắng.
“Nhưng giờ thì tớ biết phải làm gì,” Clodagh hân hoan nói, “mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp... Này.” Cô chợt nhớ ra điều gì đó. “Dylan nói với tớ là cậu sẽ trông trẻ cho bọn tớ tối thứ Bảy này.”
Vậy là Chiến dịch Làm-Clodagh-Phấn-Khởi vẫn được xúc tiến à?
“Bọn tớ sẽ tới nhà hàng L’Oeuf,” Clodagh rùng mình vì sung sướng. “Lâu lắm rồi tớ mới được ra ngoài.”
“Nghe này, thế nếu Ted trông trẻ cùng với tớ thì sao?” Hy vọng Clodagh sẽ đập tan cái ý tưởng đó từ trong trứng nước.
“Ted? Cái tay nhỏ nhỏ đen đen ấy à?” Clodagh ngẫm nghĩ. “OK, tại sao lại không nhỉ? Anh ta trông có vẻ vô hại.”