Cuộc ghé thăm của Oliver đã đập tan tành sự thăng bằng mỏng manh của Lisa. Ở chỗ làm mắt cô như vô hồn và hạn ngạch những lời nhận xét độc địa của cô sụt giảm hẳn. Điều khiến mọi việc tồi tệ hơn nữa là anh không hề gọi cho cô. Cô đã hy vọng là anh sẽ gọi, dù chỉ là để lưu lại một tin nhắn bông đùa “Cám ơn em vì trận chiến”. Nhất là bây giờ anh đã có số của cô. Nhưng ngày cứ thế trôi qua và hy vọng tắt dần.
Đến ngày thứ năm nỗi khát khao đã trở nên quá tồi tệ và cô gọi cho anh, nhưng nó được nối thẳng đến dịch vụ tin nhắn. Anh đang ở ngoài, cô suy đoán, đang tận hưởng một quãng thời gian sung sướng, đang sống cuộc sống mà cô từng sống. Lòng ngập tràn nỗi u sầu khổ sở, cô gác máy, quá bẽ bàng để có thể để lại tin nhắn.
Lẽ ra cô phải biết là anh sẽ không liên lạc lại. Tất cả đã qua rồi, họ đều biết điều đó, và một khi ý anh đã quyết, thì sẽ là như thế. Rệu rã và rối bời, cô không thể ngăn được mình cứ day đi day lại mãi những câu hỏi mà lẽ ra cô đã phải cân nhắc từ sáu tháng, chín tháng, hay một năm trước đó. Điều gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của cô? Nguyên nhân là ở đâu? Giống như quá nhiều mối quan hệ khác, cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ quanh vấn đề con cái. Nhưng lần này thì có đôi chút tréo ngoe. Anh muốn có con, còn cô thì không.
Cô đã tưởng là mình muốn có con. Hồi đó từng có một trào lưu khi mà bất kỳ ai tuyệt đối là bất kỳ ai cũng đều mang bầu: đủ mấy cô nàng Spice Girls; cơ man nào là những cô người mẫu; một số diễn viên. Có bụng bầu được coi là một tuyên ngôn về phong cách không kém gì khăn pashmina hoặc một chiếc túi xách hiệu Gucci, và thế là mang bầu bỗng trở nên hot. Thậm chí cô còn cho nó vào trong một danh sách - Có bầu là “Hot” và Đá quý là “Not”[ nghĩa là “không”].
Một thời gian ngắn sau đó, lại đến cái thú thời thượng là được người ta nhìn thấy với một nhóc tì sơ sinh trong chiếc xe nôi màu đen dùng khi đi bộ - đừng có rời khỏi nhà mà thiếu thứ đó. Lisa, với con mắt tinh tường có thể nhận biết được sự lên hay xuống nhỏ li ti của tất cả những gì hợp thời trang, đã tiếp nhận các trào lưu này.
“Em muốn có một đứa con,” cô nói với Oliver.
Oliver thì không mặn mà lắm. Anh thích cuộc sống sành điệu, thoải mái của hai vợ chồng, và biết là một đứa con sẽ chấm dứt cuộc sống đó. Không còn tiệc tùng đến sáng, không còn những chiếc sofa trắng tinh, không còn những chuyến đi đầy ngẫu hứng vào phút chót tới Milan. Hay Vegas. Hoặc thậm chí là Brighton. Những đêm không ngủ sẽ không còn là nhờ vào món cocaine cao cấp, mà thay vào đó là một đứa trẻ đang gào thét. Tất cả khoản thu nhập tiêu thoải mái sẽ được chuyển mục đích sử dụng khỏi những chiếc quần Dolce & Gabana và chuyển sang cho hàng núi bỉm dùng thoải mái.
Nhưng Lisa phải ra tay, và dần dần cô đã thuyết phục được anh. Xoáy sâu vào lòng tự hào đàn ông của anh, “Chẳng lẽ anh không muốn gene của mình được kế thừa hay sao?”
“Không.”
Thế rồi một ngày, đang năm trên giường anh buột miệng, “OK.”
“OK cái gì?”
“OK, chúng ta sẽ có một đứa con.” Trước khi Lisa kịp thốt lên sung sướng anh đã lôi tung vỉ thuốc tránh thai của cô ra khỏi chiêc giá cạnh giường và long trọng thả chúng xuống bồn cầu giật nước.
“Không còn lưới an toàn nữa nhé, bé yêu.”
Trong trí tưởng tượng của mình, Lisa đã bắt đầu khoe một đứa con có nước da màu cà phê ngon lành bên cái hông thon thả của mình. “Không phải là búp bê đâu,” Fifì đã nói toẹt ra với cô. “Đó là một đứa bé mà bọn chúng nhũng nhẵng lắm đấy.”
“Tớ biết rồi,” Lisa đã gắt. Nhưng thực ra thì cô không biết.
Rồi một người ở chỗ làm có bầu. Arabella, một người phụ nữ tinh quái, khá nguy hiểm, người sắc sảo như một sợi roi da và lúc nào cũng trưng diện không thể chê vào đâu được. Qua một đêm cô ta đã ốm xiêu ốm vẹo. Có hôm thậm chí cô ta còn nôn cả vào sọt giấy rác. Khi nào cô ta không ở trong nhà vệ sinh nữ để đi tè hoặc nôn ọe, thì cô ta lại nằm bẹp ở bên bàn, gặm nhấm thư gừng phát buồn nôn, kiệt sức đến nỗi không làm ăn gì được. Lại còn đồ ăn nữa chứ! Bất chấp cảm giác buồn nôn luôn thường trực, cô ta ăn hàng núi. “Thứ duy nhất làm bụng tớ dịu xuống là đồ ăn,” cô ta vừa trệu trạo, vừa tống thêm một chiếc bánh nướng nhồi thịt và khoai tây khác vào cổ họng. Chẳng mấy chốc trông cô ta cứ như là vừa bị vùi xuống một hố cát sâu đến tận cổ vậy. Mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Mái tóc óng ả ngày nào của cô ta trở nên rối bù không thể nào hiểu nổi và đột nhiên cô ta rất dễ bị lở miệng. Da cô ta nổi chi chít những mảng bong ra vì vẩy nến còn móng tay móng chân thì nứt nẻ và gẫy. Trong con mắt siêu chỉ trích của Lisa thi cô ta trông giống một nạn nhân bị bệnh dịch hạch hơn là một phụ nữ mang bầu.
Nhưng đáng sợ hơn cả là sự tập trung của Arabella bỗng biến mất tiêu. Giữa cuộc phỏng vấn cô ta bỗng quên mất tên của Nicole Kidman, và chỉ có thể nghĩ ra cái biệt hiệu trong văn phòng của cô diễn viên: Nicole Skidmark. Cô ta không tài nào nhớ nổi là chiếc váy quấn dùng khóa dán hiệu John Rocha của mình là mốt của mùa năm ngoái hay của năm kia nữa. Mà những điều này là quá sơ đẳng rồi, Lisa nhận xét trong nỗi kinh hoàng ngày càng cao độ. Rồi đến cái ngày mà khả năng của Arabella trong việc đưa ra quyết định giữa một chiếc kem Magnum Trắng và một chiếc kem Magnum cổ điển cũng đi Tây nốt. Có lẽ cô ta phải phân vân thay cho cả nước Anh cũng nên. “Tớ đã trở thành một đứa óc bã đậu mất rồi,” cô ta rên rỉ.
Hoang mang tột độ, Lisa đến gặp một phụ nữ khác cũng vừa mới sinh con. Eloise, biên tập viên chuyên đề ở tờ Chic Girly.
“Cậu thế nào rồi?”
“Phát điên lên vì thiếu ngủ,” Eloise trả lời.
Mọi chuyện còn tệ hơn thế. Mặc dù Eloise đã sinh con được sáu tháng nay, cô ta vẫn trông như là vừa bị vùi xuống một hố cát sâu đến tận cổ vậy.
Và còn điều này nữa chứ. Cô ta không còn chú ý đến chuyện gì nữa, cô ta đã mất đi sự cứng rắn của mình. Đây chính là biên tập viên từng được biết đến với biệt danh Attila[Attila (406-453): Vua của người Hung Nô, từng đem quân chinh phạt rất nhiều khu vực tại châu Âu cổ đại, nổi tiếng thiện chiến và tàn bạo]. Cô ta sa thải người không chớp mắt - hoặc ít nhất thì trước kia cũng là như thế. Nhưng giờ thì cô ta bị dằn vặt bởi cảm giác ghê tay thoáng qua nhưng không thể nhầm vào đâu được.
Lisa bắt đầu đánh bài chuồn như thể không còn có ngày mai. Cô không muốn có con, chúng hủy hoại cuộc sống của bạn. Thật dễ dàng cho những cô người mẫu và Spice Girls. Họ có những đội vú em để bảo đảm là bạn vẫn được ngủ ngon lành, có huấn luyện viên riêng để nhất quyết bắt bạn lấy lại vóc dáng của mình, có cả thợ làm tóc riêng chỉ để chải tóc cho bạn khi bạn không còn sức để tự làm nữa.
Nhưng đến lúc đó thì Oliver đã quá say sưa với ý tưởng này rồi. Và vấn đề với Oliver là ở chỗ một khi anh đã quyết định về chuyện gì đó, sẽ vô cùng khó khăn để làm anh đổi ý.
Một cách bí mật cô bắt đầu dùng lại thuốc tránh thai. Đừng hòng có chuyện cô hủy hoại sự nghiệp quý giá của mình.
À đúng rồi, sự nghiệp của Lisa. Oliver đã bất bình với cả chuyện đó nữa, phải không nhỉ?
“Em đúng là người tham công tiếc việc,” anh trách móc, hết lần này đến lần khác, với nỗi bực dọc và tức giận ngày càng tăng.
“Đàn ông bao giờ chẳng nói thế về những phụ nữ thành đạt.”
“Không, ý anh không chỉ là em làm việc quá vất vả, mặc dù đúng là thế thật. Bé yêu à, em bị ảm ảnh. Tất cả những gì em nhắc đến là chính trị văn phòng hoặc số lượng phát hành, hay kết quả cạnh tranh đang ra làm sao. “ít nhất bọn em cũng nhận được nhiều quảng cáo hơn... Bọn em làm bài đó từ cách đây sáu tháng rồi... Ally Benn đang khát khao hạ bệ em.”
“Hừm, đúng là thế thật.”
“Không, cô ấy không thế.”
Phát điên lên với nỗi tức tối vì bị hiểu nhầm, Lisa hằm hằm nhìn anh. “Anh hoàn toàn không biết chuyện thế nào đâu, tất cả bọn chúng đều muốn trở thành em, tất cả cái lũ ranh con hai mươi tuổi ấy. Chúng sẽ gài bẫy em và đâm vào sau lưng em, chỉ cần có nửa cơ hội thôi.”
“Em nghĩ như vậy không có nghĩa là tất cả mọi người khác đều thế. Em thật là hoang tưởng.”
“Em không hề, em đang nói đúng như thực tế thôi. Lòng trung thành duy nhất của bọn chúng là với chính bản thân mình thôi.”
“Cũng giống em thôi, bé yêu ạ. Em đã làm việc mới vất vả làm sao, em đã sa thải quá nhiều người. Lẽ ra em không nên sa thải Kelly, cô ấy thật dễ thương, và lại đứng về phía em.”
Nỗi ân hận chỉ le lói trong một thoáng thật ngắn ngủi. “Cô ta không chịu nổi nhiệt, cô ta không đủ cứng rắn. Em cần một người viết chuyên đe không biết e sợ những công việc có thể gây thù chuốc oán. Những người lành như Kelly sẽ kìm hãm tờ tạp chí.” Cô quay lại nhìn Oliver. “Em cũng không thích thú gì phải sa thải cô ta, nếu đó là những gì anh đang nghĩ. Em cũng nghĩ là cô ta rất được, nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Lisa, anh nghĩ là em thật phi thường. Lúc nào anh cũng nghĩ vậy. Anh...” anh ngập ngừng tìm từ phù hợp. “Anh khâm phục em, anh tôn trọng em...”
“Nhưng?” Lisa gay gắt hỏi.
“Nhưng cuộc sống còn nhiều điều hơn là cứ phải trở thành người giỏi nhất.”
Một tiếng cười khinh thường. “Không, không có đâu.”
“Nhưng em là người giỏi nhất rồi. Em còn rất trẻ và đã thành công, tại sao ngần ấy còn chưa đủ?”
“Đó chính là vấn đề với thành công,” Lisa lầm bầm. “Anh phải không ngừng làm tốt hơn.”
Làm sao cô có thể giải thích được rằng càng giành được nhiều bao nhiêu, cô càng muốn nhiều hơn bấy nhiêu? Mỗi mục tiêu đạt được chỉ để lại trong cô cảm giác trống rỗng, để rồi lại theo đuổi mục tiêu tiếp theo với hy vọng có lẽ tới lúc đó cô sẽ cảm thấy mình đã đến nơi. Cảm giác hài lòng thật là phù du và hư ảo trong khi thành công đơn giản lại chỉ càng khơi dậy nỗi khát khao của cô muốn có nhiều hơn và nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
“Tại sao điều đó lại quan trọng đến thế?” Oliver đã hỏi như vậy trong tuyệt vọng. “Đó cũng chỉ là một công việc thôi mà.”
Lisa cau mày khi nghe câu đó. Ôi, anh đúng là nhầm to. “Không phải thế... Đó là...tất cả.”
“Em sẽ đổi ý khi em có thai.”
Ngay lập tức, nỗi kinh hoàng làm cô vã mồ hôi đầm đìa như tắm. Cô sẽ không có thai gì hết. Cô phải cho anh biết. Nhưng cô đã cố và anh đã hoàn toàn chặn miệng cô.
“Chúng ta hãy đi đâu đó cuối tuần này đi, bé yêu,” Oliver gợi ý với vẻ rạng rỡ mà anh không hề cảm thấy. “Chỉ có em và anh, lang thang, đúng như trước kia.”
“Thứ Bảy em còn phải ghé qua văn phòng một vài tiếng. Phải kiểm tra maket trước khi chuyển đến nhà in...”
“Ally có thể làm việc đó.”
“Đừng hòng! Cô ta sẽ cố tình làm bung bét chỉ để khiến em bẽ mặt.” “Thấy những gì anh nói chưa?” Anh cay đắng nói. “Em bị ám ảnh và anh không lúc nào gặp được em, trừ khi ở chỗ làm, bé yêu ạ... Và em không còn vui vẻ như trước kia nữa.”
Tiếp sau đó là một đợt bồi lấn dần đều đặn và cay đắng những lần chán chường và thất vọng, một tràng dài dằng dặc những lần ấm ức và trách móc, rồi đến xa lánh và cô lập khỏi nhau. Hai con người từng đã có thời hòa vào làm một lại dần dần tách thành hai, hoàn toàn rõ ràng, tách biệt.
Sớm muộn phải có chuyện xảy ra và cuối cùng nó cũng xảy ra.
Vào ngày đầu năm mới Oliver tìm thấy một vỉ thuốc tránh thai trong túi xách của Lisa. Sau một màn cãi vã gay gắt và dài dằng dặc, họ chìm vào im lặng. Oliver gói ghém cái túi đồ đạc của mình (gồm một chiếc của Lisa) rồi bỏ đi.