Vào sáng thứ Hai, Monica đưa Ashling đến chỗ làm. “Con gái ngoan, đi thôi nào.” Cứ như thể đó là ngày đầu tiên cô tới trường vậy. Ashling bước qua những cánh cửa trước, rồi nửa như muốn quay ra và Monica lại khoa tay Đi tiếp đi! qua cửa kính. Cô miễn cưỡng lê bước về phía thang máy.
Khi cô ngồi xuống vị trí của mình bên bàn làm việc tất cả mọi người đều nhìn cô với vẻ là lạ, rồi bất thình lình họ đều trở nên cực kỳ ân cần đến lố bịch.
“Chị có muốn uống một cốc trà không?” Trix lúng túng hỏi.
“Trix, cô đang làm tôi thấy phát sợ đấy,” Ashling trả lời, rồi cô nhìn vào những thứ trên bàn mình. Khi cô ngẩng lên một giây sau Trix đang lắc đầu với bà Morley và ra hiệu bằng miệng Chị ấy không muốn uống trà.
Jack xồng xộc lao vào, một chồng giấy tờ khổng lồ kẹp dưới nách. Trông anh có vẻ căng thẳng và cáu kỉnh nhưng khi nhìn thấy Ashling anh bỗng đi chậm lại và hồ hởi hẳn lên. “Cô thế nào rồi?” Anh ân cần hỏi.
“Hừm, tôi đã rời khỏi giường,” cô trả lời. Nhưng vẻ mặt cứng đờ như đáp bằng thạch cao của cô là dấu hiệu cho thấy chẳng có gì vui vẻ cả. “Nghe này, cái hôm anh ghé qua căn hộ của tôi... Cám ơn anh vì món sushi, lúc đó tôi hơi, ừm, tự ái.”
“Không sao. Vậy anh bạn Weltschmerz thế nào rồi?”
“Vẫn sống và khỏe mạnh.”
Anh gật gù trong sự im lặng đầy khích lệ nhưng bất lực.
“Tôi phải làm một số công việc,” cô nói.
“Nỗi buồn mà cô cảm thấy ấy?” Jack chậm rãi hỏi. “Nó trôi nổi mơ hồ hay là nó có một hình hài cụ thể?”
Ashling ngẫm nghĩ và một lát sau lên tiếng. “Một hình hài cụ thể, tôi nghĩ thế. Có một cậu thanh niên vô gia cư mà tôi biết. Boo, cái cậu trong những bức ảnh ấy, anh nhớ chứ? Cậu ta khiến việc vô gia cư trở nên có thật đối với tôi và điều đó làm trái tim tôi tan nát.”
Sau một lúc im lặng Jack trầm ngâm nói, “Cô biết đấy, chúng ta có thể cho cậu ta một công việc. Ban đầu cho cậu ta làm thứ gì đó sơ đẳng kiểu như làm chân chạy vặt ở đài truyền hình.”
“Nhưng anh không thể giao công việc cho một người mà anh còn chưa gặp bao giờ.”
“Tôi biết Boo.”
“Bằng cách nào?”
“Một hôm tôi nhìn thấy cậu ta trên phố. Tôi nhận ra cậu ta từ những bức ảnh, thế là chúng tôi nói chuyện một lúc. Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu ta, những bức ảnh đó tạo ra sự khác biệt to lớn đối với hình ảnh của Colleen. Tôi nghĩ cậu ta có vẻ rất thông minh, rất cừ.”
“Ô, cậu ta là thế đấy, cậu ta quan tâm đến tất cả mọi thứ- Khoan đã, anh nghiêm túc đấy chứ?”
“Chắc chắn rồi. Tại sao lại không chứ? Chúa biết mà, chúng ta nợ cậu ta. Cứ nhìn vào tất cả các trang quảng cáo mà những tấm ảnh đó đã mang lại.”
Ashling phấn chấn lên trong giây lát, rồi cô lại trôi tuột xuống trở lại vực sâu. “Nhưng còn tất cả những người vô gia cư khác thì sao? Những người không xuất hiện trong các bức ảnh?”
Jack cười buồn bã. “Tôi không thể lo công việc cho tất cả bọn họ được.”
Với một tiếng lách cách ầm ĩ cánh cửa bật mở và một chàng thanh niên trông có vẻ bảnh chọe toe toét cười khắp văn phòng. “Xin chào những ngưòi cắm trại!” Anh ta lên tiếng.
“Ai vậy?” Ashling vừa băn khoăn, vừa tròn mắt nhìn mái tóc nhuộm loang lổ, chiếc quần màu đỏ tươi được may riêng, chiếc áo phông trong suốt và cái áo khoác da bé tí mà anh ta đang lột ra khỏi người mình.
“Robbie, anh chàng mới của chúng ta. Người thay thế cho Mercedes,” Jack nói. “Cậu ta bắt đầu đi làm từ thứ Năm. Robbie! Lại đây và gặp Ashling.”
Robbie áp một bàn tay lên bộ ngực gần như để trần của anh ta và giả bộ ngạc nhiên. “Cái thằng tôi già yếu nhỏ bé này ư?”
“Tôi nghĩ thằng cha này là dân gay,” Kelvin rít lên.
“Đừng có đùa, Sherlock,” Trix nói với vẻ mỉa mai khinh miệt.
Robbie trịnh trọng bất tay với Ashling rồi, há hốc miệng, sà vào chiếc túi xách của cô. “Rất là Gucci! Tôi nghĩ chắc tôi đang có một khoảnh khắc thời trang đây.”
Ashling thực sự bắt tay được vào công việc - đây quả là điều đáng ngạc nhiên. Xét cho công bằng, cô không hề được giao công việc gì có thể gọi là nặng nhọc. Và có một thứ nhất định không xuất hiện trên bàn của cô để cô biên tập, biên tập phụ hoặc nhập vào máy là bài báo hàng tháng của Marcus Valentine.
Đến cuối ngày, mẹ cô lại đón cô từ chỗ làm về và cho phép cô đi thẳng vào giường khi cô về đến nhà.
Vào sáng thứ Ba, phải mất rất nhiều công thúc, rồi chọc và khích lệ từ mẹ mình, cô mới cố dậy được và lại đi làm. Sáng thứ Tư cũng vẫn vậy. Và thứ Năm.
Đến thứ Sáu, Monica quay về Cork. “Mẹ nên về. Bố con có lẽ đã thiêu trụi ngôi nhà lúc mẹ đi vắng rồi cũng nên. Nào, cứ tiếp tục uống thuốc - đừng bận tâm nếu chúng làm con cảm thấy váng vất và buồn nôn. Sau đó thử một vài buổi tư vấn và con sẽ lại tuyệt cho mà xem.’
“Vâng ạ.” Ashling đi làm và cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra rất ổn - cho đến giữa buổi, khi Dylan bước vào văn phòng. Ngay lập tức, cảm giấc buồn nôn đang ở mức thấp của cô lại tăng vọt. Anh sẽ có thông tin. Những thông tin cô đang thèm khát nhưng chắc chắn chúng sẽ làm cô đau đớn.
“Em có rỗi để đi ăn trưa không?” Anh hỏi.
Sự có mặt của anh làm cả văn phòng chộn rộn hẳn lên. Những người không biết Marcus Valentine mặt mũi ra làm sao thì phấn khích rahiệu bằng miệng với những người biết, Có phải anh ta không? Chẳng lẽ họ sắp được chứng kiến một màn đoàn tụ lâm ly lãng mạn? Vì vậy họ đều thất vọng khi những người trong nhóm biết ra hiệu băng miệng đáp lại, Không, đó là chồng của người bạn.
Trong lúc Ashling lấy túi xách, ánh mắt của Dylan và Lisa gặp nhau trong một thoáng bừng lên vẻ tò mò của một-người-đẹp-với-một-người- đẹp-khác.
Dylan trông khác hẳn. Xưa nay anh vẫn luôn đẹp trai, cho dù có hơi nhạt nhẽo. Nhưng chỉ qua một đêm, anh đã có một vẻ cứng rắn lấp lánh, một nét quyến rũ phóng túng. Với bàn tay đặt trên eo Ashling, anh đưa cô ra ngoài, ánh mắt của toàn bộ văn phòng đốt cháy lưng của hai kẻ bị cắm sừng.
Họ tới quán rượu ngay bên cạnh và tìm được bàn trong một góc. Mặc dù Ashling chỉ uống một lon Coke cho người ăn kiêng, Dylan gọi hẳn một vại bia.
“Dĩ độc trị độc,” anh thở phù. “Đêm qua uống say bét nhè.”
“Vẫn đang ở nhà mẹ anh à?” Ashling hỏi.
“Ừ.” Một tiếng cưòi khẽ cay đắng.
Vậy có nghĩa là Clodagh và Marcus vẫn còn bên nhau. Mối quan hệ của họ hoàn toàn chưa hề chấm dứt và tự phơi trần ra rằng đó chỉ là một thoáng điên rồ. Cô cảm thấy một cơn buồn nôn cồn cào, rất thật. “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Cũng chưa có gì nhiều, trừ việc bọn anh đã quyết định là anh sẽ gặp bọn trẻ vào các cuối tuần và ngủ lại nhà vào các tối thứ Bảy.” Với vẻ hổ thẹn anh thú nhận, “Anh đã bảo Clodagh là anh sẽ đợi cô ấy, vì vậy hy vọng là cô ấy sẽ suy nghĩ lại. Mặc dù thật ra cô ấy đã bảo với anh rằng cô ấy yêu thằng khốn đó. Chúa mới biết tại sao.” Một thoáng ngập ngừng vì nhận ra. “Xin lỗi em.”
“Không sao mà.”
“Vậy em ra sao rồi?” Anh chuyển mối quan tâm của mình sang cô và trong thoáng chốc anh lại giống Dylan ngày trước.
Cô lưỡng lự. Cô sẽ phải nói gì bây giờ? Em căm ghét thế giới, em ghét việc mình đang sống, em đang phải dùng thuốc chống trầm cảm, mẹ em đã phải cho kem đánh răng lên bàn chải của em mỗi sáng và bây giờ khi bà đã quay về Cork em không biết mình sẽ làm cách nào để đánh răng được đây. “Ổn,” cô nói.
Anh không hề tỏ ra tin lời cô, vì vậy cô vội bảo đảm với anh, “Thật đấy, em ổn rồi. Tiếp đi, kể cho em biết thêm về những gì đã xảy ra.”
Dylan thiểu não thở ra. “Điều khiến anh thực sự lo lắng là về bọn trẻ. Chúng đang rất hoang mang, thật là khủng khiếp. Nhưng chúng còn quá nhỏ đối với toàn bộ câu chuyện này. Và dù thế nào đi nữa anh cũng không nên hướng chúng chống lại mẹ mình, ngay cả khi anh căm thù cô ây.
“Anh không căm thù cô ấy.”
“Ô, tin anh đi Ashling, anh căm thù thật đấy.”
Ashling thấy vẻ hùng hổ của anh thật đáng thương. Anh chỉ căm thù Clodagh bởi vì anh mới yêu vợ mình làm sao.
“Tất cả có thể sẽ qua đi,” Ashling nói, hy vọng cho bản thân mình cũng nhiều như cho Dylan.
“Ừ. Chúng ta cứ chờ xem thể nào. Em đã nói chuyện với ai trong số họ chưa?”
“Em gặp Clodagh cách đây đúng hai tuần vào hôm... thứ Sáu hôm đó. Nhưng em không thể nào liên lạc được với...” Cô ngập ngừng. Thật đau đớn khi nói tên anh ta ra “...Marcus. Em đã cố gọi cho anh ta, nhưng anh ta đã ngừng trả lời điện thoại.”
“Em có thể ghé qua nhà anh ta.”
“Không.”
“Em khá thật. Dù gì cũng phải giữ lòng tự trọng của mình.” Ashling nhúc nhắc một cách khổ sở. Thật ra cũng không hẳn là thế. Chẳng qua là cô không có đủ can đảm.
***
Khi Oliver quay về London anh không hề gọi điện cho Lisa, và cô cũng không gọi cho anh. Chẳng có gì để mà nói cả. Cả hai đều sẽ nhận được sự chấp thuận từ phía luật sư về tình hình tài chính của mình, sau đó phán quyết tạm thời chỉ còn là vấn đề vài tháng.
Lisa vượt qua được tuần đó nhưng, mặc dù vẫn hoạt động như bình thường, cô không hề cảm thấy chút gì gọi là ổn cả. Cô đã lo xoay sở xong số tháng Mười đâu vào đấy, nhưng vất vả không kém gì đẩy một quả bóng bằng keo đi ngược lên đỉnh đồi. Nhất là với Ashling như một thây ma biết đi.
Tuy vậy Robbie lại rất được việc. Tràn đầy những ý tưởng táo bạo cho các số tương lai. Hầu hết trong số đó đều quả lập dị, nhưng ít nhất một ý tưởng - về bộ ảnh được tạo phong cách giống như một màn bạo dâm - thì quả thật là thiên tài.
Khi mọi thứ đã được đưa đến nhà in vào tối thứ Sáu, mấy người mời cô đi uống một chút sau giờ làm. Trix và Robbie và thậm chí cả Jack đã gợi ý là họ đi đầu đó để ăn mừng “bế mạc tháng Mười”. Nhưng cô chịu đựng bọn họ thế là quá đủ rồi và cô đi thẳng về nhà.
Cô vừa mới vào đến nhà thì Kathy gọi ngoài cứa. Dường như Kathy quanh quẩn ở đây khá thường xuyên. Hoặc nếu không phải Kathy thì lại là Francine. Hoặc mấy đứa khác quanh khu phố.
“Qua nhà chúng tôi ăn cơm tối nay đi,” Kathy mời.
Lisa suýt nữa thì bật cười trước ý nghĩ đó, và rồi Kathy nói, “Chúng tôi có món gà quay,” và bất giác Lisa nhận ra mình đang đồng ý. Sao lại không chứ? cô tự nhủ, cố gắng biện minh cho điều đó. Cô có thể bắt đầu chế độ ăn kiêng Scarsdale, lâu lắm rồi cô không áp dụng nó và món gà quay sẽ cực kỳ thích hợp.
Mười phút sau cô bước vào căn bếp của Kathy và đập vào cô là hơi khói nghi ngút cùng tiếng ầm ĩ của tivi và lũ trẻ đang cãi nhau. Kathy trông có vẻ rệu rã. “Chúng tôi gần xong rồi. Khuấy nồi nước xốt lên, đồ vô tích sự.” Câu này là nhằm vào John, đức ông chồng lành như đất của chị. “Uống gì không, Lisa?”
Lisa đang định yêu cầu một ly rượu vang trang chát thì Kathy nói thêm, “Nước quả Ribena? Trà? Sữa?”
“Ôi, à ừm, tỏi nghĩ là sữa đi.”
“Lấy cho cô Lisa ít sữa.” Kathy phòng một cú đá khẽ vào Jessica, con bé đang lăn lộn trên sàn với Francine. “Trong một chiếc cốc lành lặn ấy. Ngồi vào bàn thôi nào, tất cả mọi người.”
Lisa nhận thấy là cô được chia nhiều gấp ba tất cả mọi ngưòi khác. Kathy đã chất đống ít nhất là bốn củ khoai tây nướng lên đĩa của cô trước khi cô kịp phản đối rằng cô không ăn chúng. Cô cố giả vờ là chúng không có ở đó nhưng nhìn và ngửi chúng mới thật là ngon lành... Cô đấu tranh kiên quyết hơn một chút nữa, rồi đầu hàng, và lần đầu tiên trong cả mười năm nay, một miếng khoai tây nướng mới vượt qua môi cô. Mai mình sẽ bắt đâu ăn kiêng.
“Đừng có đá vào chân bàn nữa!” Kathy quát Lauren, đứa bé nhất. Lauren nhăn mặt làm trò, dừng lại và chỉ ba giây sau lại bắt đầu.
“Cô đang chọc khuỷu tay vào người cháu.” Francine kêu ca với Lisa.
“Xin lỗi.
“Đừng nói xin lỗi,” ngay lập tức Francine tỏ ra ân hận. “Lẽ ra cô phải nói là ít nhất thì cô cũng không làm ồn khi đang ăn.”
“Được, hiểu rồi.”
“Hoặc nói rằng cô không phải là đồ tham ăn béo ú,” Jessica gợi ý rất hữu ích.
“Hoặc nói rằng cô không phải là đứa đánh bủm liên tục!” Lisa nói.
“Đúng rồi!”
Ngồi chen chúc quanh chiếc bàn bếp nhỏ bé, tiếng tivi ầm ĩ, miệng ai cũng có những vành ria mép bằng sữa, có lẽ là cả cô cũng thế, Lisa vụt thoáng nhận ra một cảm giác quen quen, về cái gì nhỉ? Cảnh này nhắc cô nhớ tới điều gì? Và một ý nghĩ nhận ra đáng sợ xô thẳng vào cô. Nó giống với chính ngôi nhà của cô ỏ Hemel Hempstead. Sự chật chội, tiếng ồn ào, những trò cãi cọ vui vẻ, toàn bộ cảm giác đều giống hệt. Thế quái nào mà cuối cùng mình lại quay về đây?
“Cô vẫn ổn chứ, Lisa?” Kathy hỏi.
Lisa gật đầu. Nhưng cô đang phải đấu tranh với khao khát chỉ muốn nhảy vọt ra khỏi ghế và lao ra khỏi ngôi nhà. Cô là một cô gái thuộc tầng lớp lao động đã dành cả cuộc đời cố gắng trở thành một ngưòi khác. Và bất chấp mười năm trời toàn tâm toàn ý cho guồng quay mệt nhoài của việc xây dựng quan hệ, bợ đỡ, gian dối, lúc nào cũng tập trung căng thẳng, không bao giờ thư giãn, cô đã bị quăng trở lại không thương tiếc về đúng nơi cô đã bắt đầu.
Cô choáng váng không sao nói nên lời.
Cô chưa bao giờ thực sự cân nhấc cô đang phải hy sinh những gì khi tự đẩy mình tránh xa nguồn gốc của bản thân. Từ trước đến giờ những phần thưởng vẫn luôn có vẻ thật bõ công. Nhưng khi ngồi đây trong gian bếp của Kathy, cô không hề nhận thấy bằng chứng nào của cái cuộc sống hào nhoáng mà cô đã tự xây dựng cho mỉnh. Thay vào đó cô bị đánh gục bởi chính những gì cô phải trả giá - bạn bè, gia đình, mà tồi tệ nhất là cả Oliver, mà chẳng được gì.