Sửu Khất Mị Dược

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Editor: Yunn

Beta: Bi

“Thiếu gia, thiếu gia, ngươi không sao chứ?”

“A...... Kêu heo tránh ra, ác......”

“Oa, kinh thế tuyệt phẩm của ta, oa a......”

Cùng lúc, phát ra ba thanh âm khác nhau, Phúc Lai lúng túng, vội vàng tuân mệnh đuổi heo đi. Lâu Tâm Nguyệt tựa hồ muốn té xỉu, mặt khác lại phát ra âm thanh thảm thiết nhất từ trước đến nay.

Tên đen đen nhúc nhích từ trong đống sách chui ra, cuốn lấy chân Tâm Nguyệt, không ngừng kích động mà khóc lớn, “Oa, kinh thế tuyệt phẩm của ta, ta đã tìm một năm rồi, chính là kinh thế tuyệt phẩm của Dương Châu nhân xưng “nhà phát minh mị dược thiên tài” ta đây…”

Tiếng khóc kinh thiên động địa của người nọ, chỉ lộ ra ánh mắt bi thương đến cực điểm lại rơi xuống giọt lệ. Nói y chỉ lộ ra đôi mắt, là bởi vì khuôn mặt hắn như “Ô tất mạt hắc”, chỉ thấy được đôi mắt, ngoài ra những chỗ khác không phải bẩn đến nhìn không ra, khuôn mặt vừa đen đuốc vừa hôi hám của y thì bị những sợi tóc dài không được chải chuốt che khuất đi.

Thoắt cái, tiếng khóc ngừng, nguời nọ vui vẻ nói: “Không đúng, hắn vừa đạp xuống, hiển nhiên còn có thể lưu lại một chút chất lỏng, nếu ta nhớ cảm giác cùng mùi thơm kia thì tốt rồi, cho dù làm lai một lần, cũng không quá khó khăn”.

Sau khi xác định giải pháp, y nhanh chóng bắt lấy chân Lâu Tâm Nguyệt, bắt đầu cởi giầy của hắn.

Lâu Tâm Nguyệt lãnh tâm lãnh diện, làm sao chịu nổi được người như vậy làm càn vô lễ, hắn cả giận nói:” Buông chân ra!”.

” Chết ta cũng không có buông ra”. Người nọ vẫn cố chấp.

“Vậy tìm chết đi!” Gót chân Lâu Tâm Nguyệt cũng tàn nhẫn không kém gì miệng hắn, không chút lưu tình mà hướng tới đá vào mặt người nọ.

Phản ứng của người nọ thật trì độn, bởi vì mỗi lần đều bị hắn đá trúng, thậm chí ngay cả máu mũi bắn ra tung tóe, hắn đau đớn oa oa kêu to; rồi cả Lâu Tâm Nguyệt cũng phóng ra tiếng kêu thảm thiết, đơn giản là bị máu tươi của người nọ rơi xuống cánh tay, thứ sánh bẩn ghê tởm kia làm hắn thiếu chút nữa muốn ói ra.

Lâu Tâm Nguyệt phản ứng kịch liệt, người nọ tháo không được giày của hắn, đành phải đưa chân hắn lên, liều mạng dùng mũi ngửi chóp giày của hắn, hơn nữa một bên ngửi, một bên lại phát ra âm thanh khác thường.

Cho tới bây giờ Lâu Tâm Nguyệt cũng chưa gặp qua kẻ biến thái, ghê tởm, thấp hèn, hạ lưu như vậy, trong kinh thành, tuy là không có ít nam nhân yêu thích khuôn mặt tuyệt sắc hiếm thấy của hắn, thế nhưng chưa từng có người nào đối hắn làm ra hành động hạ lưu như thế. Chỉ muốn nghĩ đến cái tên nam nhân biến thái này kê sát giày hắn dùng chóp mũi để ngửi như vậy, hắn liền cảm thấy một trận buồn nôn.

Hắn thở dốc thét chói tai phẫn nộ, sớm đã mất đi phong độ điềm tĩnh, người ghê tởm như vậy lại tới gần hắn, thế nào mà hắn bình tĩnh cho được.

“Không buông ra ta liền cho ngươi chết…..”Lâu Tâm Nguyệt mỗi cước điều đá trúng đối phương.

Chỉ là người nọ bị đá chắc yếu tử bất hoạt (không chết cũng tàn phế), không ngờ lại liều mạng ôm lấy chân hắn, không hơn kém vươn đầu lưỡi liếm giày của hắn; người nọ thật khó khăn tháo giày của hắn, chăm chú kê đến bên mép ngửi, còn một bên lẩm bẩm: “Đúng, đúng, chính là mùi vị này”.

Phúc Lai đuổi lợn xong nhanh chóng chạy đến Lâu Tâm Nguyệt, vội la lên: “Thiếu gia, người không sao chứ?”.

Lâu Tâm Nguyệt cả đời chưa gặp tình huống tức giận đến khống chế không được, thân mình hắn run rẩy gầm lên giận giữ: “Không thấy giầy của ta bị hắn cầm trong tay sao?”.

Phúc Lai muốn đi lấy, lại trông thấy tên đen đen bẩn bẩn ở phía kia, ôm giầy của thiếu gia hắn, thoạt nhìn ngay cả da giầy thậm chí bị cắn vào bên trong miệng; hắn cảm thấy da đầu tê dại một trận, tên đen đen bẩn bẩn này thật quái dị a! Thiếu gia hắn tuy đẹp, nhưng đẹp đến nổi thích hôn giầy của hắn, vậy có phần kì quái.

“A a, hóa ra là thế, hóa ra là thế, ha ha ha.......Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời, ta rốt cục cũng biết là thiếu cái gì, ha ha ha...... Vốn dĩ thật sự là thơm như vậy.”

Bỗng nhiên người nọ cầm giầy Lâu Tâm Nguyệt điên cuồng cười to, đồng thời mũi bị Lâu Tâm Nguyệt đá vẫn còn chảy huyết ra, toàn thân y trên dưới đều là màu đen, trên tóc tích tụ dơ bẩn đã lâu, quần áo đã chẳng có tẩy qua, sớm đã nhìn không ra màu sắc quần áo, bởi vì tất cả đều là màu đen.

Đến mặt y cũng ô hắc, thoạt nhìn tựa như trăm năm qua chưa bao giờ rửa mặt, ngay cả cánh tay cùng móng tay cũng lộ ra màu đen, chứng tỏ y cũng thật lâu không có tắm rửa qua, toàn thân thoạt nhìn tựa như một cây cột màu đen, vô cùng quái dị.

Máu mũi y từng giọt rơi xuống mặt đất, y dường như chưa cảm giác thấy, vẫn tiếp tục ôm giầy Lâu Tâm Nguyệt, vẻ mặt say mê vui mừng khôn xiết, chỉ thiếu đứng lên vui sướng hoa chân múa tay.

Bỗng nhiên, y quay đầu nhìn về phía Lâu Tâm Nguyệt.

Lâu Tâm Nguyệt cảm thấy một trận ác hàn tập thượng (*), dự cảm điềm xấu dâng lên trong đầu hắn, hắn không kịp quay đầu bước đi, người nọ bỗng nhiên vọt đến; không để Lâu Tâm Nguyệt có cơ hội phản kháng, nhanh chóng ôm lấy, sít sao ôm lấy, cơ hồ làm người khác không thở nổi.

Người nọ vẻ mặt vui mừng reo hò, thật vui sướng nói: “Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi, ta thật sự đa tạ ngươi, Tiểu ca! Khiến ta có thể hoàn thành phát minh lớn nhất đời ta, nếu trên giầy ngươi không dích đầy bùn đất, tuyệt tác của ta tuyệt đối vẫn còn thiếu một vài thứ…”

“Tránh ra, cút, cút......”

Y áp sát ngay mặt, Lâu Tâm Nguyệt trong lòng liền cảm thấy một mùi tanh tưởi làm cho người ta sợ hãi, toàn thân hắn không ngừng nổi da gà. Mùi tanh tưởi kia thật sự xông chết hắn; hơn nữa máu mũi cũng dính vào áo hắn, làm cho Lâu Tâm Nguyệt vốn yêu sạch sẽ thét đến chói tai, tay đấm chân đá không ngừng.

A Chân bị đánh cho thảm hại hơn, tựa như y hoàn toàn không có cảm giác, xem ra chịu đựng bị đánh, sức chịu đựng gấp đôi người khác. Mắt y bỗng nhiên sáng lên, phát hiện được sự việc gì đó kì lạ, y cấp tốc giữ chặt quần áo Lâu Tâm Nguyệt, hướng cổ hắn để ngửi.

Y nhịn không được tán thưởng nói: “Oa, thơm quá a, ngươi dùng gì thế nào lại thơm như vậy? Mùi hảo bổng, chính là hương vị cơ thể ngươi? Ngươi có thể cấp cho ta một chút nước miếng, mồ hôi, còn có dịch?”

A Chân càng nói càng hưng phấn, nói xong lại càng nhỏ dãi, “Ta chỉ dùng để nghiên cứu, thật sự chỉ cần một chút là tốt rồi, ngươi vừa rồi ngay cả nhổ ra dịch vị cũng có thể, bất quá cầu ngươi ngàn vạn lần cấp cho ta chút dịch; nơi đó có phòng của ta, ngươi khả dĩ thử làm sơ qua một chút, một chút ra sức lưu lại trong cái chén nhỏ của ta... “.

Tên này nói chuyện vừa bẩn thỉu, hạ lưu, vô sỉ, còn không ngừng vuốt ve cổ hắn, khiến Lâu Tâm Nguyệt toàn thân lạnh đến phát run, lại bị y dùng lực ôm trụ, thế nào cũng đá không ra.

Hắn mất hết bình tĩnh hét lớn:” Phúc Lai, đánh hắn cho ta, mau..... “.

Phúc Lai nhìn tên nam nhân bẩn thỉu này không biết có bệnh hay không, nhất định quấn lấy thiếu gia vô cùng cao quí nhà hắn, hắn cầm lấy một cây gỗ lớn dùng sức mà đánh.

Dường như y có khả năng chịu bị đánh cực hạn, người thường nếu bị đánh như vậy chỉ sợ đã sớm hôn mê, y quay đầu lại liếc Phúc Lai một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Lâu Tâm Nguyệt, ra sức thuyết phục.

“Thật sự chỉ cần một chút thì tốt rồi, nếu không thì khi ngươi muốn tìm nữ nhân, lúc ấy đến tìm ta quan sát; chờ khi ngươi làm xong, ta đến lấy một chút, chỉ cần một giọt là tốt rồi.....Thật sự chỉ cần một giọt, ta chỉ là muốn nếm thử, chút hương vị, ngửi ngửi mùi của nó thôi.”

“Cho...ta đánh, đánh hắn cho đến chết.”

Y nói hạ lưu đến cực điểm, Lâu Tâm Nguyệt chưa bao giờ nghe qua lời nói phóng túng hèn hạ như vậy, hắn thét chói tai ra lệnh, rốt cuộc nghe được không ít câu dơ bẩn từ loại này.

Phúc Lai dùng sức đánh y mấy cây, người nọ mới hôn mê bất tỉnh.

Lâu Tâm Nguyệt đầu tóc rối tung, toàn thân bạch y đều nhiễm phải bụi bặm từ trên người người nọ, hắn tức giận đến toàn thân phát run, xanh cả mặt, làm sao còn chút băng sơn hàn lệ như trước.

Cho tới bây giờ Phúc Lai không thấy Lâu Tâm Nguyệt nhếch nhác như vậy, vội vàng xuất ra bạch mạt (khăn trắng) đưa tới trước người hắn.

Lâu Tâm Nguyệt ra sức xoa xoa chỗ cái cổ vừa bị chạm vào, cảm giác ghê tởm kia chẳng những không biến mất, ngược lại càng làm cho hắn buồn nôn ngồi dậy.

Hắn hướng tên nam nhân ô tất mạt hắc nằm trên mặt đất liều mạng ra sức đá mấy đá, người nọ phát sinh tiếng rên rỉ, nhưng không có tỉnh lại, xem ra là bị đánh cho nửa sống nửa chết.

Phúc Lai đỡ Lâu Tâm Nguyệt đến phía trước ngồi vào ghế dựa, hắn cầm khăn trắng dùng sức lau chùi cái chén đen đến phát sáng, sau đó rót vào chén trà cho hắn, “Thiếu gia, uống chén trà, cho đỡ sợ.”

Lâu Tâm Nguyệt không chạm vào, tức giận kêu lên: “Đi mua cho ta y phục cùng với giày mới, bị hắn chạm qua ta bỏ hết, mau! Mau mua để ta đổi, toàn thân ta ngứa ngáy không thôi, bị kẻ bẩn thỉu như thế chạm qua, quả thực khiến ta chịu không nổi.”

Thấy Lâu Tâm Nguyệt thần sắc bất hòa, Phúc Lai chính là giận sôi gan, vội vàng lấy lòng: “Thị, thiếu gia, người chờ chút, ta lập tức đi mua.”

* * * *

Lâu Tâm Nguyệt thở gấp đến hồng hộc, hắn nhìn thấy chén trà trên bàn, hắn nén giận, một hơi uống vào, vừa mới nuốt đến yết hầu, liền cảm thấy hương vị thập phần quái dị, nhưng hắn đã nuốt vào không thể phun ra. Hắn tức giận ném vỡ cái chén, rống giận: “Này là cho heo uống phải không? Sao lại khó uống như vậy.....”

Tên nam nhân ô tất mạt hắc vừa vặn từ bên trong bò ra, sức lực chịu đựng bị đánh quả nhiên tốt, bị đánh thế ngay tức khắc vẫn tỉnh lại. Y đứng lên, nhìn thấy chén trà bị đập nát, y vọt đến nhìn ấm trà Phúc Lai vừa châm, bỗng nhiên lại phát ra tiếng kêu thảm thiết:” Oa, ta pha chế riêng cho Tú Tú uống, tại sao có thể như vậy?”

Y lập tức vọt tới trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, chỉ vào yết hầu của hắn, run rẩy nói: “Ngươi đã uống của Tú Tú nhà Lâm A bá?”

“Cút ngay, ngươi đến nữa, ta sẽ đánh ngươi.”

” Oa, cái kia đối với người không biết có tác dụng hay không, làm sao bây giờ? Tú Tú là heo mẹ, vốn dĩ cho nó nhưng đối với nam nhân uống, không biết có khả năng thế nào?”

Không được ổn lắm, thiếu chút nữa Lâu Tâm Nguyệt lại lần nữa nôn ra, hắn che miệng lại, toàn thân phát run, thế nhưng lại gào lên..... Nguyên lai là đem cấp cho một con heo mẹ uống.

” Ta vừa rồi đã uống......đã uống......”

” Là phát xuân tề (xuân dược) của Tú Tú a, ngươi trộm đi thuốc của Tú Tú, Tú Tú nhất định sẽ tức giận.”

Nguyên lai là một trong hai con heo ở bên trong, nhưng lại là con heo mẹ thấp hèn, lại so với Lâu Tâm Nguyệt thân phận cao quí như vậy, sao có thể chịu được kích thích như thế? Sắc mặt hắn hồng lên đến phát điên, lãnh tĩnh băng hải sớm ném lên chín từng mây, đồng thời sử dụng quyền cước điên cuồng đánh y môt trận.

A Chân bị đánh bò trên mặt đất, thiếu chút nữa ngay cả huyết đều phun ra.

“Ngươi này vương bát đản, này hạ lưu, dám lấy phát xuân tề của heo mẹ cho ta uống, ta phải giết ngươi, giết cả nhà ngươi, thậm chí cả chó nhà người cũng không tha; ta muốn ngươi chết không chỗ chôn thân, làm cho ngay cả chó cũng không ngửi thấy tro cốt của ngươi.”

Lâu Tâm Nguyệt không nghĩ tới hắn mắng chửi hoàn toàn không có đạo lí, bởi vì phát xuân tề là hắn tự mình uống, cũng không phải A Chân đưa hắn uống; nhưng lửa giận đã lên đến tận đầu, không ngừng mắng chửi, tức giận đánh tới.

A Chân bị đánh cho không chỗ có thể trốn, lần đầu tiên gặp người hung ác như vậy, y chạy trối chết gào to: “Giết người, cứu cứu ta, cứu mạng a......”

Y che đầu ở trong phòng đông bôn tây lủi ( chạy tán loạn khắp nơi), Lâu Tâm Nguyệt vẫn không buông tha cầm thứ trên bàn hướng tới hắn mà ném; ném hết những chiếc bình nhỏ trên bàn xon, nhân tiện hắn lấy thêm chiếc bình nhỏ trên ngăn tủ.

A Chân mặc hắn ném, một bên tránh, một bên khóc to: “Oa....... Hai năm nghiên cứu của ta, oa.....Vong Hồn Tán của ta, oa.....Ái Tình Thủy của ta.....”

A Chân một bên khóc hô, nhưng thấy bộ dáng hung hãn muốn giết người của Lâu Tâm Nguyệt, y nào dám ngăn cản; đến khi Lâu Tâm Nguyệt cầm lọ chất lỏng màu đen ra vẻ muốn ném đi, hắn thất thanh khóc kêu: “Không được ném, van cầu ngươi đừng ném, đó là phát minh tốt nhất của ta, không nên ném, mất đi ta sẽ gặp trở ngại.”

Lâu Tâm Nguyệt cũng thực vừa lòng lấy lại khí lực, hắn giận dữ hỏi:” Đây là thứ gì?”

“Thị....... vật này phi thường trọng yếu..... ”

Nhìn y nói chuyện ngập ngừng ấp úng, Lâu Tâm Nguyệt thấy vật này dường như đối với y phi thường trọng yếu, hắn quát hỏi:”Chưa từng thấy qua vật này?”

A Chân cúi thấp mặt, “Là một thứ kì quái, hoặc giả ăn vào sẽ chết, có điều van cầu ngươi đừng ném, đó là phát minh tốt nhất của ta.”

Bỗng nhiên Lâu Tâm Nguyệt đi tới, bắt lấy cằm A Chân, mở to miệng y, đột nhiên đem lọ chất lỏng màu đen trút toàn bộ vào miệng A Chân.A Chân mãnh lực vặn vẹo giãy dụa không uống, làm Lâu Tâm Nguyệt cực kì phẫn nộ, khí lực lúc này đã hoàn toàn bình thường trở lại, A Chân bị hắn kiên quyết trút chất lỏng màu đen xuống; đến tận giọt cuối cùng lọt vào miệng y, Lâu Tâm Nguyệt mới buông tha.

“Ta bức chết ngươi, để ngươi bị chính phát minh của mình hại chết, dám đối xử với ta như thế, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi, ta phải cho ngươi chết thật khó coi”. Lâu Tâm Nguyệt lạnh giọng cả giận nói.

A Chân căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì, sau khi uống hết y tự mình ngồi dậy, cố gắng giãy giụa trên mặt đất, liều mạng lấy tay tự mình moi móc yết hầu, xem có thể đem thứ hắc thủy kia khạc ra hay không; nhưng ngoài khẩu thủy( nước miếng) ra, cái gì cũng không phun được.

Y ôm đầu khóc rống như mất cha mất mẹ, “Oa, làm thế nào bây giờ? Ta đã uống của A Đông, A Đông, ta thực xin lỗi ngươi,ta, ta rốt cuộc không thể làm ra làm ra thứ này...... Lâm a bá, ta thực xin lỗi ngươi.”

Nói xong, y liền chạy vào trong, sau đó khóc lóc một trận thảm thiết:” A Đông, thực xin lỗi, ta nhổ ra cho ngươi, ọe........”

Y nôn mửa cả buổi, cũng không phun ra được thứ gì, chính là phun đến sắc mặt trắng bệch.

Lâu Tâm Nguyệt thấy y nói chuyện càng ngày càng quái lạ, còn chạy vào bên trong, hắn mơ hồ có thế đoán ra được, nhưng hắn không thể tin được. Hắn tiêu sái rảo bước đi vào bên trong, quả nhiên tên nam nhân lại đi vào nói chuyện cùng con heo thối hắc, vẫn còn đứng nôn mửa, lại không phun ra cái gì.

Lâu Tâm Nguyệt tức giận đến toàn thân phát run, “Ngươi vừa rồi đã uống.....”

A Chân vỗ vỗ con heo đực, “Ta giúp Lâm a bá làm phát xuân tề chính là cho heo đực A Đông uống, bị ta uống đi làm sao bây giờ? Làm sao cũng không phun ra được, oa oa.....” Hắn khóc rống lên.

” Ta uống chính là.....”

” Chính là phát xuân tề của heo mẹ Tú Tú nhà Lâm a bá, bởi vì Lâm a bá cực kì yêu mến hai con heo này, bất cứ giá nào cũng đem hai con heo này phối chủng (lai giống). Thế nhưng hai con heo đã có chút tuổi, cho nên mới đến thỉnh cầu ta nhà phát minh mị dược nổi danh của thành Dương Châu, thứ này ta đã làm một lần, ngay cả làm lại cũng không được........Thuốc này thực chất là một đôi, nhất đối nhất, đối với người khác thì vô hiệu, chỉ với đối phương mới có hiệu nghiệm.”

Y còn chưa nói xong, Lâu Tâm Nguyệt đã muốn liều mạng dùng ngón tay móc lấy yết hầu chính mình, nhưng cái gì cũng không phun ra được. Hắn xanh mặt, túm lấy A Chân, nhắm tới? Liền đánh liên tiếp lên tay hắn, lại thêm phần hung hãn đá.

A Chân bị hắn đánh co rút lại trên mặt đất, chảy nước mắt khóc kêu:” Đừng đánh, đừng đánh nữa... ..ác đau quá..... Đau chết ta...... ”

“Ngươi lừa ta uống sẽ chết, ngươi tên hổn đản này, ta không thể không giết chết ngươi! Để ta uống thuốc của heo cái, ngươi uống của heo đực, ta muốn giết ngươi, cho ngươi chết; cho dù ngươi chết, ta muốn đem xác ngươi từ dưới mộ phân thành vạn mảnh.”

Nhìn thấy hắn vừa rồi mắng chửi, bộ dáng hung ác muốn giết người, A Chân kêu oan nói:”Oa! chuyện này không liên quan đến ta, chính là ngươi tự mình uống, hơn nữa không phải chính ta cũng tự mình muốn uống, là ngươi liều mạng trút ta uống......”.

Lâu Tâm Nguyệt lại nhấc chân đá tới, liều mạng đá A Chân, rống giận:”Ngươi còn ngụy biện, ta trước giết ngươi tên phế vật hạ lưu, nếu không thì khiến người khác biết ta với ngươi cùng uống thứ này, ta không còn mặt mũi để sống.....”

“Ngươi không thể giết ta rồi, nếu lúc ngươi động dục, không có giải dược của ta, có khả năng ngươi toàn thân cởi sạch ở ngoài chạy tới chạy lui, cầu đám người thượng ngươi; bởi vì thuốc là cấp trư uống, ta hạ dược so với người còn có phần mạnh hơn, cái này Lâm a bá khẩn trương muốn làm cho chúng mau sinh tiểu trư a, thật sự chuyện này không liên quan đến ta.”

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng tên hắc nam nhân thối tha này nói người đó chính là mình, Lâu Tâm Nguyệt không rét mà run, hắn như kẻ trộm ngồi nhầm thuyền, đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải, toàn thân phát run túm lấy tên hắc nam nhân thối tha này, hi vọng có thể xoay chuyển được con đường sống hỏi:” Nói thật cho ta, nếu thứ này phát tác thì sẽ có tác dụng như thế nào?”

A Chân gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ.” Ta không biết, bởi vì làm cho heo ăn, chưa từng nếm qua, ta không biết được sẽ có tác dụng ra sao; nhưng cũng không tồi, vào ngày trăng tròn thì nó mới bắt đầu phát tác, nên còn có thời gian, ta có thể...... ”

Lâu Tâm Nguyệt đột nhiên rống giận:” Hôm nay chính là mười lăm.”

Do A Chân mỗi ngày nghiên cứu mị dược, không biết sớm muộn, càng đừng nói hôm nay là ngày mấy, y vội vàng nói:”Cũng phải đợi đến buổi tối......”

Lâu Tâm Nguyệt rống lên thất thanh, hắn tức giận lại dùng tay đánh tới.”Hiện tại chính là buổi tối......”

A Chân bị hắn đành cho khóc kêu lên:”Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ? Ngươi đừng đánh ta, chờ ánh trăng xuất hiện rồi nói sau!”

Lâu Tâm Nguyệt mở cửa sổ ra, ánh trăng vừa vặn ung dung chiếu lên mặt hắn, ánh trăng tròn tràn ngập thích thú mỉm cười; mà hắn bị ánh trăng chiếu đầy, tim bỗng nhiên phanh đông loạn khiêu (đập hỗn loạn), càng nhảy càng nhanh, hắn vội vàng đóng cửa sổ không dám nhìn ánh trăng. Nhưng trong lòng vui sướng đến kì quái, hắn sắc mặt hồng thuận, thậm chí ngay cả hơi thở đều hỗn độn.

***

Phúc Lai vội vàng đẩy cửa ra, cầm đồ mới, giày mới chạy vào, thở phì phò, “Thiếu gia, ta mua rồi đây, vải dệt mặc dù kém một chút, thế nhưng......”

Phúc Lai bộng câm miệng, bởi vì biểu tình trên mặt Lâu Tâm Nguyệt lúc này thập phần khó coi, lại mang theo thần sắc cổ quái, không ra là kì quái chỗ nào, chỉ thấy hai gò má hắn có chút hồng, thoạt nhìn cực kì quyến rũ.

Lâu Tâm Nguyệt trầm thấp nói:” Để quần áo và giày lại, ngươi đêm nay ra ngoài chơi đi, ta phải cùng người này nói chuyện rõ ràng, ngày mai ngươi quay về khách điếm chờ ta.”

Phúc Lai tuy rằng cảm thấy thật kì lạ, nhưng ngữ khí Lâu Tâm Nguyệt vẫn băng lãnh như trước kia, hắn gật đầu,” Thị, thiếu gia, thiếu gia ngươi phải cẩn thận.” Rồi sau đó áp sát tai Lâu Tâm Nguyệt nói:”Người này cảm thấy thật kì quái, thiếu gia ngươi cũng nên cẩn thận.”

Lâm Tâm Nguyệt gật đầu, đợi Phúc Lai vừa rời khỏi, hắn rốt cuộc chống đỡ không được, chân mềm nhũn suýt té trên mặt đất, đừng nói đến là đi.

A Chân lắp bắp kinh hãi bước đến, hoàn toàn quên mất chính mình vừa rồi bị tên bạch y công tử đánh cho một trận thê thảm, quan tâm nói:”Uy, ngươi có khỏe không, sao lại té xỉu?”

“Cút ngay, cút cho ta, ngươi không được đến gần ta trong vòng ba bước, bằng không ta liền... ...” Lâu Tâm Nguyệt cầm lấy một mảnh vụn sắc nhọn trên mặt đất, ” Bằng không ta dùng thứ này chọc vào ngực ngươi.”

Nghe hắn nói hung tợn như thế, A Chân lùi lại ba bước, ngay cả lời quan tâm cũng không dám nói nhiều nữa, lui đến cạnh góc nhà nhìn hắn.

Lâu Tâm Nguyệt vùi đầu vào giữa hai chân, không ngừng thở phì phò, ban đầu thật rất rất nhỏ; thế nhưng không biết trong cơ thế có gì đó phát tác, rất nhanh, hắn càng thở gấp, trong nhà đều nghe được âm thanh hắn thở dồn dập.

Nghe được tiếng hắn thở, A Chân bỗng nhiên cũng cảm thấy một trận run rẩy, chấn động truyền theo lòng bàn chân thoáng cái liền vọt tới đỉnh đầu, cảm thấy từng đợt sóng tê dại rong rủi khắp thân, liếc mắt nhìn bạch y mĩ diễm nam nhân, tuy rằng lúc này nhìn không thấy mặt hắn, chỉ nhìn thấy bên lưng hắn; nhưng là lưng hắn thật mảnh gầy, so với nữ nhân thoạt nhìn còn yêu kiều hơn, hương thơm mềm mại tràn đầy kích thích.

A Chân nhịn không kìm được ánh mắt lại chậm rãi dời xuống, đôi chân xinh đẹp kia của nam nhân theo lớp quần áo lộ ra từng chút một, cứ như vậy từng chút một, một mùi hương vô cùng rõ ràng xuất hiện, dường như nghe thấy hương khí phảng phất tới trên người hắn; y nuốt nước miếng cái ực, nhưng làm thế nào cả nước miếng lại nuốt không xong, nam nhân này thoạt nhìn thật đẹp, đẹp đến mức tim đập loạn, cả nghĩ làm chuyện phóng đãng kia lại cảm thấy thẹn.

Ánh trăng điềm đạm, nhẹ nhàng theo cửa sổ trên mái nhà chiếu vào, soi rõ hai người.

* * *

Lâu Tâm Nguyệt ngồi, tựa đầu càng cúi thấp, gắt gao dùng chân kẹp lấy đầu mình, hơi thở tràn ngập khiêu khích. A Chân vẫn quy củ lui mình vào góc tường, y mồ hôi nóng vẫn toát ra, hơi nóng chừng như muốn té xỉu, chính kiện quần áo sớm đã ướt đẫm một nửa.

Đêm càng lúc càm đậm, ánh trăng ngày càng sáng, tim cả hai cũng càng đập càng dồn dập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.