Sửu Nữ Dã Khuynh Thành

Chương 12: Chương 12: Biểu muội của Vương gia (5)






"Vương gia, đêm đã khuya, xin người hãy nghỉ ngơi." Vương quản gia nhẹ nhàng khép cửa rồi lui xuống.

Quả là có chút mệt mỏi. Hách Liên Vũ cởi áo khoác ra rồi nằm lên giường.

Vừa mới nhắm mắt lại, anh chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. "Là ai?"

"Biểu ca, là muội." Hách Liên Vũ ngồi xuống, nhìn Thôi Nhân Nhân đang tiến lại gần anh, một mùi hương không rõ từ đâu cũng dần theo đến.

"Đã muộn thế này, sao muội còn chưa ngủ?" Anh với lấy y phục để ở đâu giường định mặc vào đã bị Thôi Nhân Nhân ôm chầm lấy.

"Biểu ca, hãy để Nhân Nhân ở đây đêm nay với huynh." Thôi Nhân Nhân vừa nói vừa dán sát vào người Hách Liên Vũ.

Thì ra mùi hương kia là của Thôi Nhân Nhân, thật quá nồng, anh một chút cũng không thích. "Nhân Nhân, đừng náo loạn. Muội mau trở về đi."

Đêm nay cô đã hạ quyết tâm trở thành người của biểu ca, sao có thể cứ như vậy mà rời đi chứ. "Không chịu, Nhân Nhân muốn trở thành người của biểu ca đêm nay."

Cái gì chứ? Chẳng lẽ cô em gái này muốn gạo nấu thành cơm trước sao? Mẫu hậu cũng thật lắm chiêu. "Nhân Nhân, đừng làm loạn. Nếu để người ngoài biết được, sau này làm sao muội gả đi được." Anh vội đẩy Thôi Nhân Nhân ra.

Thế nhưng biểu muội Thôi Nhân Nhân này lại đeo anh không buông, anh cũng không dám dùng sức, sợ sẽ thương tổn cô.

"Nhân Nhân đời này chỉ thích một mình biểu ca, chỉ muốn làm tân nương của biểu ca mà thôi." Thôi Nhân Nhân thẹn thùng tựa đầu vào ngực Hách Liên Vũ.

Anh dù sao cũng là một nam nhân bình thường, gặp phải người con gái nhớ nhung yêu thương mình như thế, làm sao mà không có cảm giác được cơ chứ. Máu trong người Hách Liên Vũ dâng lên, thân thể tựa như bị lửa thiêu đốt, rất rất khó chịu.

Thôi Nhân Nhân dính sát trên người anh cũng cảm nhận được điều này, cô nhếch miệng trộm cười, xem ra đã đến lúc rồi. Cô cởi bỏ đai lưng trên người, xiêm y theo bả vai trượt xuống dưới, thân thể trần trụi hiện ra trước mặt Hách Liên Vũ. "Biểu ca. . ." Thôi Nhân Nhân bá cổ anh, đem thân thể không mảnh vải che dậy sấn tới.

"Vương gia, Vương gia. Ta muốn gặp Vương gia."

Cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, Tần Minh Nguyệt vừa la hét vừa đi vào.

"A. . ." Nàng bụm mặt chạy vội ra ngoài. Trời ạ, tình cảnh này cư nhiên khiến nàng không chịu nổi.

"Tiểu Nhân chết tiệt, sao không ngăn cách cách lại." Thị vệ cũng từ sau theo vào.

Khi không lại phá hư chuyện tốt của ta, để xem ta xử ngươi thế nào. Thôi Nhân Nhân mất hứng nhìn ra cửa, cầm vội lại xiêm y mặc lại trên người.

"Ngươi lui xuống trước đi."

Thị vệ lui xuống, chỉ còn một mình Tần Minh Nguyệt xấu hổ đứng bên ngoài. Là nàng đi không được, mà ở cũng chẳng xong.

"Đã muộn thế này, tìm ta có chuyện gì?" Hách Liên Vũ đi ra.

Nàng không dám nhìn mặt Hách Liên Vũ, dù sao chuyện vừa rồi đối với nàng mà nói cũng quá mức kích thích đi.

Thôi Nhân Nhân cũng ra ngoài, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Minh Nguyệt rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

"Tiểu nữ không phải cố ý quầy rầy chuyện tốt của Vương gia, nhưng Tiểu Thúy sốt cao, tiểu nữ lại không thể giúp cô ấy hạ sốt. Trong lúc quẫn bách không biết cậy nhờ ai nên mới cả gan tìm đến đây." Tần Minh Nguyệt từ đầu đến cuối đều cúi gằm mặt, nếu không phải nàng không có thuốc hạ sốt, nhất định sẽ không chạy đến nơi này, còn được chiêm ngưỡng một màn xuân nguyệt.

"Người đâu, đi mời Vương đại phu đến đây."

"Tạ Vương gia. Tiểu nữ cáo lui." Tần Minh Nguyệt xoay người chuẩn bị rời đi.

"Sao vậy, chúng ta dù sao cũng đã bái đường thành thân." Từ phía sau, Hách Liên Vũ lập tức ôm lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.