"Biểu ca, hôm nay huynh vất vả rồi, ăn nhiều một chút đi." Thôi Nhân Nhân ân cần gắp thức ăn cho Hách Liên Vũ.
"Vương quản gia, sai hạ nhân đem mấy món dân dã hôm nay mang về đến cho Minh Nguyệt cách cách đi."
"Vâng."
"Biểu ca, sao lại ban cho cái cô cách cách xấu xí ấy, đây là công sức cả một ngày của huynh, cho nàng ta hưởng quả là lãng phí nha." Hôm nay nếu không phải Tần Minh Nguyệt vắng mặt, cô nhất định đã khiến nàng ta đẹp mặt.
"Dù sao cũng rất nhiều, ăn không hết đâu."
"Cách cách, sao người lại tới đây? Vương gia vừa sai tôi mang thức ăn qua bên ấy." Vương quản gia cùng nha hoàn đang bưng thức ăn ra ngoài, thì thấy Tần Minh Nguyệt đã đi tới.
"Không cần." Nàng lập tức vào trong, chẳng thèm để ý đến Hách Liên Vũ mà nhìn chằm chằm Thôi Nhân Nhân.
"Nếu đã đến thì cùng ăn đi." Thấy Tần Minh Nguyệt tới, anh bỗng nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
Tần Minh Nguyệt chẳng để lời nói của Hách Liên Vũ vào tai, trừng mắt nhìn Thôi Nhân Nhân hỏi: "Cô là biểu muội của Vương gia?"
Vừa thấy một người mang mạng che mặt, Nhân Nhân cô đương nhiên biết ngay đó chính là vị cách cách xấu xí Tần Minh Nguyệt. Cô cũng biết Tần Minh Nguyệt nhất định là vì cô đã đánh tì nữ của nàng ta, nàng ta không phục nên tìm đến đây tính sổ. Cho dù có đánh thì thế nào, lẽ nào cô dám đánh ta, ta càng không tin cô dám động thủ trước mặt biểu ca. "Phải, thì làm sao?"
Nếu đã xác nhận thì dễ rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tần Minh Nguyệt đã bước ngay đến bên Thôi Nhân Nhân giáng cho cô ta mấy cái tát.
Hách Liên Vũ còn chưa kịp phản ứng thì nàng cũng đã đánh xong.
Thôi Nhân Nhân ôm khuôn mặt với hai gò má sưng đỏ chạy đến bên Hách Liên Vũ, nức nở nói: "Biểu ca, huynh phải làm chủ cho muội. Nữ nhân xấu xí kia dám đánh muội."
Bọn hạ nhân nhìn đến trợn mắt há mồm, không thể ngờ rằng Tần Minh Nguyệt thực sự động thủ đánh biểu muội của Vương gia, đánh chất nữ của đương kim Hoàng thái hậu.
Hách Liên Vũ đi đến trước mặt Tần Minh Nguyệt. "Nàng điên rồi sao?"
Tần Minh Nguyệt nàng cũng không nói lời nào, chỉ nhìn anh.
Nàng càng im lặng, Hách Liên Vũ càng tức giận, "Chuyện hôm nay nàng phải nói cho rõ ràng."
"Biểu ca, huynh còn nói với cô ta làm gì, mau đem ra ngoài đánh vài chục trượng rồi trục xuất khỏi vương phủ. Nữ nhân xấu xí lại còn điên khùng này ở lại đây chỉ tổ khiến người ta chê cười." Thôi Nhân Nhân giận đến nghiến răng, hận không thể sai người đem nàng ta chém thành từng mảnh.
Thấy bộ dáng kiêu căng hống hách của Thôi Nhân Nhân, Tần Minh Nguyệt chẳng phân trần, lại đi lên tát cho cô ta một cái.
Ngay khi bàn tay nàng vừa hạ, chỉ nghe lách cách một tiếng, mọi người lại sợ ngây người. Cái tát khi nãy không phải ai khác mà do chính Hách Liên Vũ giáng xuống, đánh trúng Tần Minh Nguyệt.
Cái tát rất vang, âm thanh vang lên khiến tất thảy mọi người như ngừng thở. Cái tát này cũng rất mạnh, khiến Tần Minh Nguyệt ngã nhoài trên nền đất.
Tần Minh Nguyệt đứng lên, cũng chẳng bận tâm nguyên do xuất phát cái tát kia, có gì đó theo miệng chảy xuống hàm. Nàng như trước chỉ nhìn Hách Liên Vũ, một lời cũng không nói.
Qua mạng che, Hách Liên Vũ có thể nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Tần Minh Nguyệt, mặt nàng cũng sưng đỏ. Nếu không phải nàng náo loạn như thế, ta có thể ra tay đánh nàng sao? Đó cũng là lần đầu tiên Hách Liên Vũ đánh nữ nhân, anh nắm chặt hai tay nhìn Tần Minh Nguyệt, trong lòng vừa đau lại vừa giận.
Tần Minh Nguyệt vẫn thủy chung giữ im lặng, xoay người rời đi.
"Người đâu, dọn dẹp nơi này đi." Ngay khi giọng nói của anh vang lên, bọn hạ nhân mới từ trong sợ hãi tỉnh lại, khẩn trương chạy tới thu dọn đồ đạc mà khi nãy Tần Minh Nguyệt va vào.
Cảm giác được đau đớn trên tay truyền đến, Hách Liên Vũ biết do anh tức giận nên dùng lực rất mạnh, mặt của nàng nhất định rất, rất đau.