Bốp bốp, bốp bốp. "Không ngờ vương phi không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, vũ nghệ cùng cầm nghệ cũng là kỳ tài hiếm có." Tư Mã Phong từ sau thân cây đi ra, vỗ tay tán thưởng.
Là vương tử Thanh quốc, sao anh ta lại ở chỗ này. "Khiến vương tử chê cười."
"Vương tử ca ca, vương tử ca ca, huynh đã thấy chưa? Minh Nguyệt tỷ tỷ và hồ điệp cùng nhau khiêu vũ." Hách Liên Thành đến hiện tại vẫn rất hưng phấn.
Tư Mã Phong vỗ đầu đứa nhỏ, cười nói: "Đương nhiên thấy được."
Không ngờ anh ta lại đến đây, đều do nàng nhất thời say mê nên không chú ý.
"Vương phi điện hạ, đã lâu không gặp, ta nghĩ nàng hẳn vẫn chưa quên?" Tư Mã Phong thâm ý nói.
Tần Minh Nguyệt đương nhiên hiểu được ý tứ này, nàng cũng không phủ nhận. "Sao có thể, khi ấy đắc tội, xin ngài thứ lỗi cho."
"Vương phi thật biết nói đùa, có thể thấy được phong thái của vương phi quả đúng là tam sinh hữu hạnh." Đây là lần đầu tiên hai người giáp mặt trò chuyện, Tư Mã Phong cố tỏ ra bình thản, ngăn lại những xúc động trong lòng.
"Vương tử, hóa ra ngài ở đây." Thôi Nhân Nhân tươi cười chạy lại. Hôm qua nói hôm nay sẽ lại đến gảy đàn, không ngờ vương tử đã đến từ trước.
"Đúng vậy, nhàn rỗi không có việc gì nên ta đi dạo một chút." Thấy Nhân Nhân xuất hiện, Tư Mã Phong thật mất hứng nhưng không biểu lộ ra.
"Cô sao cũng ở đây vậy?" Thôi Nhân Nhân không vui nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Ta đến đây ngắm hoa, thì lại gặp vương tử nên dừng bước hàn huyên vài câu." Tần Minh Nguyệt bâng quơ nói.
Thôi Nhân Nhân hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp lời: "Ngắm hoa? Cô đừng quên thân phận của mình, đừng tưởng rằng bản thân có chút nhan sắc là có thể tùy tiện câu dẫn nam nhân khắp nơi. Vương tử không phải người cô có thể với tới, cô mau bỏ cuộc đi."
"Ta không hiểu cô đang nói cái gì." Tần Minh Nguyệt chẳng bận tâm về những lời châm chọc khiêu khích kia, nàng quay sang gọi Hách Liên Thành vẫn đang mải mê bắt bướm: "Thành Thành, lại đây."
"Có chuyện gì vậy, Minh Nguyệt tỷ tỷ?"
"Minh Nguyệt tỷ tỷ dẫn đệ đi chỗ khác chơi, chịu không?"
"Dạ."
"Vậy Minh Nguyệt không quấy rầy hai vị, cáo từ." Tần Minh Nguyệt nắm tay Hách Liên Thành rời khỏi hoa viên.
"Cái loại nữ nhân hở mắt ra là câu dẫn nam nhân, không biết cô ta dùng chiêu gì mà biểu ca cứ khăng khăng nhất định không buông." Thôi Nhân Nhân ganh ghét nói.
Thấy Tần Minh Nguyệt đã đi xa, Tư Mã Phong nhớ lại một màn khi nãy, đó là khúc ca hay nhất, điệu vũ đẹp nhất anh từng thấy qua.
"Vương tử, vương tử, để Nhân Nhân đánh đàn hầu ngài."
Tư Mã Phong khôi phục lại tinh thần, khẽ cười với Thôi Nhân Nhân: "Nhân Nhân tiểu thư không cần miễn cưỡng."
Nụ cười nhạt kia thôi cũng đủ khiến Thôi Nhân Nhân thần hồn điên đảo, nàng ta yểu điệu nói: "Được vương tử yêu thích chính là vinh hạnh của Nhân Nhân."
Sau khi nghe tiếng đàn của Tần Minh Nguyệt, cầm nghệ của Thôi Nhân Nhân đúng là muốn đầu độc lỗ tai anh, nhưng lại không có cách cự tuyệt. "Vậy làm phiền Nhân Nhân tiểu thư."
Vương tử thật dịu dàng a, Thôi Nhân Nhân trong lòng còn ngọt ngào hơn ăn mật. Phất ống tay áo, nàng ta nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay đặt lên dây đàn. "Vương tử có thích khúc nào không, Nhân Nhân đàn cho ngài nghe."
"Cũng không có gì đặc biệt yêu thích, tùy tiểu thư." Tư Mã Phong hiện tại như 'thân ở Tào doanh, tâm tại Hán'[1], một lòng anh đều đặt cả trên người Tần Minh Nguyệt.
"Vậy Nhân Nhân xin gảy khúc tương tư." Dáng vẻ Thôi Nhân Nhân hiện tại chính là một cô gái đang yêu rất hạnh phúc.
_____________
[1] Câu đối nhắc tích thất thủ Hạ Bì, hàng Hán chẳng hàng Tào:
身在操營心在漢
Thân tại Tháo doanh, tâm tại Hán
忠為武聖義為神
Trung vi vũ thánh, nghĩa vi thần.
Dịch nghĩa : Thân trong trại Tháo, lòng nơi Hán / Trung làm thánh võ, nghĩa làm thần