"Vương huynh, huynh cứ yên tâm, dẫu có khó trị đến đâu muội cũng khiến hắn thảm bại dưới tay." Tư Mã Ngọc Cơ khẽ nói rồi nhìn về phía Hách Liên Vũ.
Thấy Hách Liên Vũ cùng vị Tư Mã Ngọc Cơ đối diện kia nhìn nhau đắm đuối, Tần Minh Nguyệt đã cảm thấy cơn giận đang dần bốc lên trong lòng. Nàng buồn bực cố ăn rau, uống trà nén lại.
"Sao vậy?" Hách Liên Vũ thấy nàng phản ứng kì lạ, vội hỏi.
"Hiếm thấy ngài còn có lòng để ý đến thiếp." Tần Minh Nguyệt thấp giọng nói, không để ý rằng lời nói của nàng sặc mùi ghen tuông.
"Nàng có ý gì đây?" Hách Liên Vũ không rõ Tần Minh Nguyệt ám chỉ điều gì, anh cũng không có làm gì quá đáng cả.
"Huynh muội ta xin kính Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương một ly, chúc Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương quý thể kim an, vạn phúc vĩnh trú, chúc Đại Minh quốc quốc phú minh cường, quốc thái dân an." Tư Mã Phong vì tìm được khiến tâm tình tốt hẳn, còn Tư Mã Ngọc Cơ thì cao hứng không thốt nên lời, giống như mọi chuyện đã xong xuôi.
"Tà Vương tử và công chúa, hi vọng giao hảo hai nước chúng ta bền vững đời đời." Hách Liên Kiệt cũng nâng chén, hài lòng khi thấy biểu hiện của Tư Mã Phong và Tư Mã Ngọc Cơ, lòng thầm nghĩ, xem ra họ rất hài lòng với tiệc chiêu đãi này.
"Ta cũng muốn kính Vĩnh Lạc vương gia một ly, đã nghe danh ngài từ lâu, hôm nay gặp được quả là danh bất hư truyền." Tư Mã Phong bưng ly rượu đi tới.
Hách Liên Vũ cũng đứng dậy nâng chén, "Đa tạ Vương tử quý quốc, trước mặt ngài bổn vương thấy mình thật thua kém." Lời này của Hách Liên Vũ không phải khen tặng, cũng chẳng hề châm chọc. Đây cũng là lần đầu tiên Hách Liên Vũ diện kiến qua một nam tử tuấn mỹ, ngoài anh.
"Vương gia sao lại nói vậy, những ngày sau còn phiền đến ngài nhiều." Tư Mã Phong uống cạn một hơi.
Hách Liên Vũ cũng một hơi cạn sạch.
Thái giám bên cạnh vội vàng rót đầy chén.
"Vị này hẳn là Vương phi rồi." Tư Mã Phong lại bưng ly rượu đi đến trước mặt Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt khẩn trương nâng chén đứng dậy, "Lần đầu gặp mặt, Vương tử điện hạ khách khí quá."
Đúng, chính là giọng nói này, là giọng nói cứ mãi văng vẳng trong đầu khiến anh không tài nào quên được. "Phải, lần đầu gặp mặt, xin Vương phi điện hạ chỉ giáo thêm."
Trong mắt những người khác, lời này đơn giản chỉ là chào hỏi xã giao, nhưng Tần Minh Nguyệt hiểu được đây kì thật là đối phương đang âm thầm đánh giá mình, trao đổi vô thanh.
"Vương tử điện hạ nói quá lời rồi." Tần Minh Nguyệt không né tránh tiếp nhận ánh mắt đầy thâm ý của Tư Mã Phong. Nàng biết, nếu lúc này nàng ấp úng trốn tránh càng dễ khiến người ta nghi ngờ.
Quả không hổ là nữ nhân mà bổn vương tử coi trọng, thông minh, lớn mật, lại rất biết ăn nói. Tư Mã Phong uống cạn ly rượu sau cười nói: "Vương phi thật biết ăn nói." Rồi ngụ ý liếc mắt nhìn nàng, trở về chỗ cũ.
Hách Liên Vũ vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của hai người, anh nhìn ra được hai người họ dường như đang ám chỉ điều gì, có lẽ người khác không thấy được, nhưng qua ánh mắt phức tạp của Tần Minh Nguyệt khi nhìn Tư Mã Phong, anh hiểu được.
"Hoàng thượng, Ngọc Cơ đã chuẩn bị điệu vũ nổi tiếng của Thanh quốc để múa tặng ngài." Tư Mã Ngọc Cơ đứng lên nhìn về phía Hách Liên Kiệt.
"Chà, đa tạ lễ vật của công chúa, trẫm thật may mắn có thể chiêm ngưỡng qua vũ đạo của Thanh quốc, quả là tam sinh hữu hạnh."
"Khiến Hoàng thượng chê cười rồi, Ngọc Cơ còn có một chuyện muốn nhờ ngài." Tư Mã Ngọc Cơ nói xong liền đảo mắt nhìn Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt không hiểu vị công chúa này vì cớ gì cứ luôn nhìn nàng, cô nhìn Hách Liên Vũ ta còn chưa tính, ta lại chẳng trêu ghẹo gì cô, hà cớ gì cô dùng ánh mắt đó nhìn ta chứ.
"Ngọc Cơ công chúa, mời nói."
"Xưa nay Vĩnh Lạc vương gia là nhân tài xuất chúng, tướng mạo tuấn mỹ phi phàm, hôm nay vừa gặp đã thấy quả là không giống nam tử bình thường khác. Nói vậy, Vương phi điện hạ hẳn cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, không biết liệu Hoàng thượng có thể ban cho Ngọc Cơ được chiêm ngưỡng dung mạo của Vương phi làm phần thưởng?" Tư Mã Ngọc Cơ thầm đắc ý trong lòng, chuyện này không làm cô ta xấu mặt mới là lạ.