"Chuyện này, vì có chút việc nên ta hồi phủ trước."
"Nàng cũng không cần đi, ta sẽ sai người đi đón Tiểu Thúy về."
"Không cần, để ta tự đi được rồi." Đã lâu không về nhà, Tần Minh Nguyệt rất muốn về một chuyến.
"Ta cùng nàng đi, từ khi kết hôn đến này, ta còn chưa qua thăm nhạc phụ nhạc mẫu."
Nhạc phụ nhạc mẫu? Tần Minh Nguyệt lại nhìn Hách Liên Vũ, anh ta thật không giống đang đùa. "Ngài có sao không vậy?"
"Ta giống như đang bệnh sao?" Hách Liên Vũ hỏi ngược lại.
"Không giống." Có phải mình còn đang mơ không, Tần Minh Nguyệt nhéo mặt mình một cái. "Ui ui, đau chết. Không phải đang mơ."
Nhìn thấy Tần Minh Nguyệt tự nhéo mình, Hách Liên Vũ khẩn trương nắm lấy tay nàng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve nơi nàng vừa động thủ. "Nàng thật ngốc, sao lại tự nhéo mình chứ."
"Ta muốn xem xem có phải hay không đang nằm mơ a."
"Có giấc mộng nào chân thật như thế này sao? Nàng xem, bị nàng nhéo đến đỏ ửng rồi." Hách Liên Vũ đau lòng vuốt ve.
"Thế này cũng không bằng cái tát mạnh mà ngài đã đánh ta." Tần Minh Nguyệt khẽ nói, rồi liếc mắt trộm nhìn vẻ mặt Hách Liên Vũ.
"Không ngờ nàng còn nhớ, ta biết ta không nên đánh nàng, nhưng nàng cũng không thể làm loàn như vậy. Dù sao ta cũng là một Vương gia, nàng không thể ở trước mặt ta cố tình gây sự, nếu truyền ra ngoài ta còn mặt mũi nào." Ánh mắt Hách Liên Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt lúc này thật dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức như có thể nổi trên mặt nước.
Thật không giống, không ngờ Vương gia cao ngạo cư nhiên lại thừa nhận mình sai, trong nửa tháng nàng rời phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến người đàn ông này thay đổi đến thế. "Ngài không giận ta đánh biểu muội của ngài sao?"
"Nhân Nhân vốn không coi ai ra gì, điêu ngoa tùy hứng. Chuyện này không phải ta không biết nhưng dù sao nàng cũng là biểu muội của ta."
Biểu muội biểu muội, có quỷ mới tin. "Ngài còn không mau đứng lên tránh để nàng ta thấy được, ta không muốn bị ăn tát nữa a." Tần Minh Nguyệt quay mặt tránh Hách Liên Vũ.
"Nàng là đang ghen sao?" Nhìn dáng vẻ bĩu môi tức giận của Tần Minh Nguyệt khiến Hách Liên Vũ thật cao hứng.
"Không phải." Nàng khẩn trương phủ nhận.
"Ta và muội ấy thật sự không có gì. Tuy Thái hậu có ý muốn tác hợp nhưng ta thủy chung chỉ xem nàng ấy là muội muội. Ta cũng đã nói rõ ràng với nàng ta hôm qua, nàng hãy tin ta." Hách Liên Vũ nhẹ nhàng kéo vai Tần Minh Nguyệt, làm nàng đối diện với anh.
Xem ra ánh mắt chân thật, dịu dàng này của Hách Liên Vũ không giống như đang gạt người. "Được rồi, dù sao chuyện này cùng ta không quan hệ."
"Nàng là Vương phi của ta, sao lại không quan hệ chứ."
"Ngài chưa bao giờ thừa nhận ta là Vương phi của ngài, bản thân ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình là Vương phi Hách phủ."
"Ta biết trước đây ta từng làm nhiều chuyện không phải với nàng, khiến nàng chịu ủy khuất. Chung quy cũng vì ta không biết nàng. . . ."
"Nói thật dễ nghe, còn không phải bởi vì ngài nghe đồn ta là một cách cách vô cùng xấu xí sao."
"Nàng thật ngốc, ta chê nàng xấu khi nào nhỉ? Huống hồ nàng vốn không hề xấu xí, cho dẫu không thấy được khuôn mặt thật của nàng sau tấm sa mỏng thì tình cảm của ta cũng không thay đổi."
Thật muốn ngất, mọi việc sao lại biến thành thế này a, nàng chưa kịp chuẩn bị tinh thần, có nằm mơ cũng không ngờ tới cảnh tượng này.
Một vài nha hoàn mang chậu rửa, khăn mặt và nước súc miệng đến, thoáng thấy có một cô gái lạ mặt trên giường nên không dám tiến vào.
"Các ngươi vào đi."
"Vâng." Các nha hoàn cúi đầu bước vào, không dám nhìn người ở trên giường.
"Trước hầu hạ Vương phi rửa mặt thay xiêm y." Hách Liên Vũ căn dặn.
"Dạ."
"Không cần, ta tự làm." Những chuyện này Tần Minh Nguyệt không quen có người hậu hạ, nếu là Tiểu Thúy thì không sao.