Sửu Nương Nương

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21:   Đưa tiễn

Đằng Thường không biết Đằng Vân là ai, đương nhiên không phản ứng gì, cung kính hành lễ, chỉ có trong lòng Đằng Vân không quá thoải mái.

Hai người vào chính điện, Khương Dụ âm thầm lắc đầu, thái độ của hoàng thượng, xem ra trong lòng nghi ngờ hoàng hậu nương nương có liên hệ với Thường tướng, tuy Đằng Thường không nhận ra nương nương, nhưng vài lần cùng nhau xuất hiện, Khương Dụ đã nhìn ra, kỳ thực đại vương đề phòng Đằng Thường.

Lần trước Khương Dụ cũng có nghe Đằng Thiển Y nói.

Mặc dù Khương Dụ có tâm giúp đỡ hoàng hậu, nhưng ông cũng vô lực, mặt nương nương thực vất vả mới tốt lên, không ngờ lời đồn đãi như vậy lại tới.

Tiết Quân Lương nhìn Đằng Vân và Đằng Thường cùng tiến vào, đột nhiên trong lòng có chút khó chịu, tình cảm sâu đậm của hậu phi đối với một đế vương mà nói, thật sự không cần thiết, nhưng tất cả đế vương đều có một bệnh chung, là bá đạo, thiên hạ đều là của y, huống chi chỉ một phi tử.

Tiết Quân Lương để Đằng Vân ngồi bên cạnh mình, cười nói: “Các ngươi cùng tới sao?”

Đằng Vân đáp: “Gặp ở cửa đại điện.”

Tiết Quân Lương vẫn duy trì ý cười, nhìn thoáng qua Khương Dụ, Khương Dụ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đúng như thế, lời nói không giả.

Tiết Hậu Dương tính tình thẳng thẳng, nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ từ nhỏ đến lớn của Tiết vương, hiểu rõ tâm ý Tiết vương nhất, nhìn Tiết Quân Lương tự tiếu phi tiếu, không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm phải lựa lúc cảnh báo Đằng Thường, đừng vô ý chạm vào nghịch lân của Tiết vương, sẽ nhận lấy thập phần ủy khuất.

Tiết quốc tiên hoàng băng hà, mẫu hậu của Tiết Quân Lương và Tiết Hậu Dương lại mất sớm, hiện giờ huynh trưởng như cha, đương nhiên Tiết Hậu Dương và Đằng Thường phải kính trà Tiết vương cùng hoàng hậu.

Sau khi kính trà, Tiết Quân Lương cũng không giữ lại, nói vài câu dặn dò, liền để bọn họ đi.

Tiết Quân Lương cũng không nhắc tới chuyện Đằng Thường, chỉ nói: “Hiếm khi rảnh rỗi, bồi cô một chút.”

Khương Dụ rất có nhãn lực, lập tức phân phó cung nhân lấy hai kiện áo choàng lông cừu đến, thay Tiết vương phủ thêm, Tiết Quân Lương cầm kiện áo choàng còn lại tự mình khoác cho Đằng Vân.

Tiết Quân Lương chỉ tùy tiện đi dạo, cũng không có mục đích gì, cung nữ nội thị nâng rượu và hoa quả theo phía sau.

Tiết Quân Lương nói: “Chuyện Vạn Niên hầu đại hôn làm chậm trễ không ít thời gian thăm nhà của ái phi, ái phi cảm thấy khi nào xuất phát là thỏa đáng?”

“Do bệ hạ làm chủ.”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, một câu kia khiến tâm tình y tốt lên không ít, nhưng kỳ thật y không chờ những lời này, y chờ hoàng hậu bộc lộ tâm ý của mình, chỉ cần hoàng hậu chính miệng nói không muốn hồi Phụng quốc, chắc chắn Tiết Quân Lương sẽ không để hắn đi.

Bất quá trong lòng Đằng Vân luôn chờ Tiết Quân Lương để hắn đi….

Tiết Quân Lương nói: “Gần đây sắc mặt ái phi không tốt, chẳng lẽ vết thương trên mặt tái phát sao?”

Đăng Vân hạ tầm mắt, biểu hiện thực cung kính, “Là nô tỳ ngẫu nhiên nhiễm chút phong hàn, vết thương trên mặt đã tốt lắm.”

Tiết Quân Lương nói: “Đúng là đã tốt lắm.”

Y vừa nói, vừa đưa tay nâng cằm Đằng Vân lên, hơi nheo mắt nhìn mặt của đối phương, “Ái phi thật sự càng ngày càng xinh đẹp.”

Đằng Vân kiềm chế xúc động muốn đẩy tay y ra, không nói gì.

Tiết Quân Lương đợi nửa ngày, đành nói tiếp: “Cô nghe nói ái phi và Phụng vương là song sinh, hẳn dung mạo rất giống nhau.”

Đằng Vân chưa gặp qua Phụng vương, hiển nhiên không biết hắn có bộ dáng thế nào, đành hàm hồ đáp: “Phải.”

Tiết Quân Lương nói: “Vậy ái phi nói cho nghe một chút, chuyện trước kia của ngươi.”

Đằng Vân vừa nghe, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, hắn tưởng Tiết vương nhìn thấu sơ hở gì, bắt đầu hoài nghi, nên mới bảo hắn kể chuyện của Phụng quốc trường chủ.

Đằng Vân tránh nặng tìm nhẹ nói: “Bẩm bệ hạ, cuộc sống ở đế vương gia không khác gì nhau, nô tỳ sợ bệ hạ nhàm chán.”

“Cũng đúng.”

Tiết Quân Lương như nhớ tới cái gì đó, vén vạt áo ngồi xuống ghế trong tiểu đình tử, cung nữ nội thị nối đuôi nhau bày rượu và hoa quả lên bàn, rồi lập tức lui ra ngoài.

Tiết Quân Lương ý bảo Đằng Vân ngồi xuống, nói tiếp: “Lúc nhỏ không hiểu gì, cứ cảm thấy huynh đệ tỷ muội quá ít, không có ai cùng chơi đùa thân cận…. Lớn một chút mới hiểu được, không thân cận không phải do thân nhân quá ít, mà do quá nhiều.”

Y cười cười, thở dài nói: “Cô hiện tại chỉ có một đệ đệ là Hậu Dương, cũng cảm thấy rất tốt…”

Đằng Vân ngồi nghe, tuy cho rằng Tiết Quân Lương có dối trá, nhưng đúng như lời y nói, quốc gia của mình cũng thế, lão tử đề phòng nhi tử, sợ hoàng tử quá xuất sắc đoạt mất ngôi vị, tuổi càng lớn càng sợ, liền phái những người có năng lực ra ngoài, phái đi lại sợ đối phương nắm nhiều binh quyền dễ tạo phản.

Mà hoàng tử buộc phải kết đảng phái, lẻ loi một mình sẽ bị nghi kỵ bị xa lánh, còn phải kết quan hệ thông gia mượn sức đại thần.

Đằng Vân sống hai mươi chín năm, đương nhiên không thể không có thê thất, nhưng lúc hắn chết đi, quả thật không có.

Thê thất của hoàng tử là nữ nhi thế gia, người nào cũng được nuông chiều từ bé, sao chấp nhận phu quân của mình vừa đi chính là mười năm, trở về không quá một tháng liền xuất chinh.

Trong phủ không có tâm phúc, giống như góa phụ sống qua ngày.

Lần đầu tiên Đằng Vân khải hoàn trở về, chính thê của hắn khóc lóc cầu xin hắn hưu nàng, cầu hắn hảo tâm thả nàng về nương gia.

Lúc ấy trong lòng Đằng Vân cũng không dễ chịu, thẳng đến khi bị bắt, bị giết, hắn lại không hề có một đứa con, không ai đón tro cốt của hắn, không ai vì hắn túc trực bên linh cữu.

Tiết Quân Lương thấy vẻ mặt của hắn, cũng biết lời của mình đả động đến Đằng Vân, liền cho rằng hoàng hậu sống ở Phụng quốc cũng không vui vẻ.

Nghe nói Phụng vương tâm ngoan thủ lạt, tính cách thất thường, kỳ thật trường chủ Phụng quốc đắc tội Phụng Minh, mới bị gả đi, mà có thể đắc tội Phụng Minh, nguyên nhân rất đơn giản, nàng phản đối chuyện Phụng vương và Trục Lộc hầu.

Tiết Quân Lương nói nhiều như vậy, vẫn không thấy hoàng hậu tỏ thái độ, nếu ở Phụng quốc khổ, vì sao không mở miệng muốn lưu lại. Mà Tiết Quân Lương cứ khăng khăng cấp thang cho hắn leo xuống, hậu cung đâu chỉ ba nghìn, thiếu hắn cũng không ít đi một người.

Tiết Quân Lương nói, “Ái phi nhớ nhà cô có thể hiểu, nhưng chuyện thăm viếng không nên quá gấp gáp, còn phải chuẩn bị lễ vật, dù gì ái phi cũng là hoàng hậu Tiết quốc, cần phô trương một chút.”



Sau khi thành hôn, Tiết Hậu Dương và Đằng Thường cũng không có hành động gì quá thân thiết, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.

Hoàng hậu thăm nhà không thể xảy ra chút sai lầm, nếu hộ tống bất lực có thể khiến hai nước khai chiến, kỳ thật tâm tư Phụng vương ai cũng hiểu được, Tiết Hậu Dương vừa vội vàng chuẩn bị, vừa âm thầm điều binh hồi kinh.

Điều binh không phải chuyện nhỏ, binh chưa động lương đi trước, tất nhiên cần bạc, lại phải kín đáo tiến hành, không để Phụng vương nắm được tin tức.



Hơn hai tháng, Đằng Vân chưa thấy mặt Đằng Thường.

Ngày xuất phát đã định, Đằng Vân đứng ngồi không yên.

Đằng Vân đang ở Tiết quốc, có nhiều việc không thể tự do, hơn nữa sửu nương nương đột nhiên xinh đẹp lên, trong mắt người bên ngoài lại được quân vương sủng ái, bởi vậy rất nhiều phi tần nhìn chằm chằm Vân Phượng cung.

Đằng Vân có thể tránh phiền toái liền tránh, nhưng hiện giờ sắp xuất phát, hắn thực nhẫn nại không được.

Bảo Tụ Dao thỉnh Đằng Thường tiến cung, cũng may thân phận Đằng Thường là nội tử của Vạn Niên hầu, tiến cung tán gẫu với hoàng hậu cũng có đạo lý.

Vẫn giống trước thỉnh đến trà thất tiếp khách, nhưng lần này Đằng Vân không ngồi sau rèm che.

Đằng Thường quỳ xuống thỉnh an, được ban ngồi.

Đằng Vân biết không thể mở miệng nói rõ, nhưng nếu hắn không nói, đây có thể là lần cuối cùng hai người gặp mặt, chạy được thì tốt, không chạy được tất nhiên là tử tội, vô luận chết trong tay Phụng vương hay Tiết Quân Lương.

“Mặc dù ta ở thâm cung nội viện, nhưng nghe không ít chuyện trung thần nghĩa sĩ, thường được nghe đại danh Đằng tiên sinh.”

Lúc đầu Đằng Thường tưởng hoàng hậu nương nương tới chiêu hàng, nhưng hiện tại ẩn ẩn cảm thấy lời nói có chút quen thuộc.

Dù sao y và Đằng Vân nhiều năm không gặp, dù Đằng Vân có khải hoàn về kinh vài lần, cũng vội vàng ăn tiệc tẩy trần rồi đi.

Ký ức của Đằng Thường về Đằng Vân dừng lại lúc người kia còn nhỏ.

Đằng Thường nói: “Nương nương quá khen.”

Đằng Vân cười khổ một tiếng, “Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, Đằng tiên sinh nên mặc nhiều hơn.”

Nói xong phất phất tay, ý bảo Tụ Dao tiễn khách.

Tuy Đằng Thường biết nương nương này có chuyện không tiện nói ra, nhưng không biết rốt cuộc là cái gì, nghĩ tới chỉ cảm thấy thật lạ lùng, hoàng hậu là trường chủ Phụng quốc, y là người Đằng quốc, không có nửa điểm quan hệ.

Trước đó vài ngày, Tiết Hậu Dương khuyên y nên giữ khoảng cách với hoàng hậu, càng nghĩ càng kỳ quái.

Tiết Quân Lương nghe Khương Dụ hồi bẩm, dường như không có việc gì hạ bút son, “Ngươi nói hoàng hậu gọi Đằng Thường đến là có ý gì?”

Khương Dụ đáp, “Lão nô ngu dốt, đoán không ra dụng ý của nương nương.”

“Cô cũng đoán không ra.”

—–

Sáng hôm sau, đội ngũ hộ tống hoàng hậu khởi hành, Tiết vương tự mình đưa tiễn.

Tiết Quân Lương được người đỡ vào xa giá, vươn tay dìu Đằng Vân lên, tuy rằng chỉ là giả vờ, nhưng có thể khiến vua một nước khom lưng cúi đầu, cũng xem như vô hạn vinh quang.

Xa giá phi thường lớn, bên trong đặt nhuyễn tọa, vô cùng rộng rãi, đừng nói hai người, năm sáu người ngồi cũng dư dả.

Tiết Quân Lương và Đằng Vân đều không nói chuyện, thì ra Tiết Quân Lương đã nhắm mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi.

Xa giá đi thực ổn, chỉ khẽ lay động, không biết qua bao lâu, đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền tới tiếng Khương Dụ.

“Bệ hạ, đã tới Thập Lý đình.”

Lúc này Tiết Quân Lương mới mở mắt, vừa vén góc mành xe, lập tức có người xốc mành đặt ghế, thỉnh Tiết vương xuống.

Cách đó không xa, một tốp dịch quan đang quỳ gối.

Trời hạ tuyết, phủ trắng mặt đất, tuy chỉ một tầng mỏng manh, lại khiến Thập Lý đình thêm vài phần đẹp đẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.