Sửu Nương Nương

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG 50:   Một bước lên trời

Tiết Quân Lương nghe hắn cười lạnh, nói: “Nói vậy ngươi đã có lòng tin, cần phải khiến mọi người tâm phục khẩu phục a.”

Đằng Vân chắp tay nói: “Chương Hồng là cháu ruột của Trình Điền, vì Trình Điền bại dưới tay Đại vương, Chương Hồng nhân cơ hội giết Trình Điền, tự xưng vương, đúng là bất trung bất nghĩa bất nhân, huống hồ Trình Điền xem Chương Hồng như nhi tử, mà Chương Hồng giết y như thái rau, phạm bất hiếu, nếu Đại vương kết giao với Chương Hồng, tất nhiên bị thế nhân thóa mạ.”

Tiết Hậu Dương đứng ở hàng, nhìn thoáng qua, hắn quả thật cũng nghĩ thế, Chương Hồng là tiểu nhân bội bạc bất trung bất hiếu, hiển nhiên không thể kết giao, nhưng hắn chưa từng nghĩ, có người dám nói chuyện với Tiết vương như vậy, ngay cả mình cũng muốn châm chọc một phen.

Chúng thần nhất thời ồ lên, đầu tiên là sợ hãi tài ăn nói của Đằng Vân, bọn họ còn tưởng rằng Đằng Vân sẽ nịnh bợ Tiết Quân Lương kết giao Chương Hồng; thứ hai là sợ hãi khí thế của Đằng Vân, dám trực tiếp nói ra.

Tiết Quân Lương không sinh khí, ngược lại cười khẽ một tiếng, nói: “A… Vậy cô phải cảm tạ ngươi, nếu không cô liền thành hôn quân bị thế nhân thóa mạ?”

Đằng Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh đón một câu, “Vi thần không dám nhận.”

Tiết Quân Lương một hơi nghẹn tại cổ, không khỏi liếc mọi người phía dưới một cái, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ trước kia bối kiếm quan này là bo bo giữ mình mới giả ngu sao, nhưng lại không nghĩ ra.

“Theo cái nhìn của ngươi, nên trả lời Chương Hồng như thế nào.”

Đằng Vân không lập tức mở miệng, dừng một chút, mới nói: “Vi thần quả thật có biện pháp, chính là… Có cái yêu cầu quá đáng.”

Tiết Quân Lương bỗng nhiên cười rộ lên, “Ngươi nói, Đằng khanh bỗng nhiên khách khí, cô thật có điểm không thích ứng.”

Đằng Vân nóng mặt, cũng biết khẩu khí của mình thực vô lễ, nhưng hắn không có biện pháp tâm bình khí hòa, một người từng giết ngươi, bắt phụ thân ngươi, buộc thúc phụ đối tốt với ngươi nhất gả cho nam nhân, Đằng Vân thật không hiểu vì sao mình còn có thể đứng ở đây…

Đằng Vân suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Vi thần khẩn cầu bệ hạ, thả Đằng nam hầu ra tù.”

Hắn nói xong, đại điện lập tức tĩnh lặng tới mức ngay cả tiếng hít thở đều nghe không được.

Khương Dụ quát lớn một tiếng “Lớn mật”.

Thẩm Dực cũng không nhịn được mà nhìn sang, trong lòng biết, nếu người này không phải cực kỳ thông minh, thì chính là kẻ điên.

Đằng Vân nói: “Đại vương… Ý ngài thế nào.”

Tiết Quân Lương nửa ngày không lên tiếng, chỉ chậm rãi bước xuống ngọc giai, từng bước một đi qua, trong đầu Đằng Vân oanh một tiếng, hắn cảm thấy đầu trướng muốn nổ tung, trước mắt biến thành màu đen lại thoáng đỏ như máu, tứ chi run lên, đầu ngón tay đều lạnh lẽo, cảnh tượng này hắn từng gặp qua, hơn nữa vẫn luôn giấu tại nơi sâu nhất trong lòng.

Năm đó Đằng Vân bị bắt, đánh đến mình đầy thương tích, bị thị vệ áp lên đại điện, Tiết Quân Lương cũng đi tới từng bước, cười đem hắn đến võ tràng, nói cho hắn biết Tiết quốc thượng võ thế nào.

Chuyện cũ như thủy triều ập đến, muốn nhấn chìm Đằng Vân, mang theo cảm giác khó thở, Đằng Vân hé mắt, dùng sức lắc lắc đầu, hắn cảm thấy bản thân không sợ chết, nhưng đã chết qua một lần, sâu trong trí nhớ vẫn che dấu e ngại.

Tiết Quân Lương thấy hắn quyết đoán không nhỏ, muốn vỗ vỗ vai hắn, nào biết vừa chạm, nhất thời mọi người xôn xao, không ngờ Đằng Vân lại mãnh liệt ngã xuống.

Tiết Quân Lương cũng không ngờ, đưa tay tiếp được, đại thần bên cạnh thấy vậy, sao có thể để Đại vương đỡ, vội vàng lại dìu hắn, đại điện thượng nhất thời náo loạn, ngự y hấp tấp chạy vào.

Tiết Quân Lương sợ trên điện hỗn loạn, bảo Khương Dụ phân phó bãi triều, đem Đằng Vân đến thiên điện, thái y lại bắt mạch, nguyên lai bối kiếm quan này có tâm tật, cảm xúc dao động không thể quá lớn, nếu không ngực sẽ đau đớn kịch liệt, nguy cấp còn có thể mất tính mạng.

Thái y kê đơn, thấy vết thương to nhỏ trên mặt Đằng Vân, vốn định thuận tay chữa trị, lại nghe người ta nói võ tướng này là tội thần đốt Vân Phượng cung, cũng không dám xen vào việc của người khác, tránh dẫn lửa thiêu thân, cuối cùng không quản.

Đằng Vân ngủ phi thường bất an, thái y viết hương thuốc, nhìn hắn vẫn luôn nói mê, thậm chí đang ngủ còn giãy dụa, liền bỏ thêm một ít thuốc an thần.

Tiết Quân Lương không kiên nhẫn nói: “Khi nào thì hắn tỉnh?”

“Đợi vi thần hạ châm, lập tức hồi tỉnh.”

Lúc này Tiết Quân Lương mới gật gật đầu, nhượng hắn hạ châm, chính là Đằng Vân giãy dụa lợi hại, miệng còn thầm thì, Tiết Quân Lương hỏi: “Hắn đang nói cái gì?”

Thái y ngồi bên hạ châm, đương nhiên nghe được, nhưng thái y lại không dám nói, bởi vì Đằng Vân gọi tục danh của Tiết vương.

Tiết Quân Lương thấy hắn ngập ngừng, liền khoát tay, khẽ cúi đầu, vừa lúc nghe thấy Đằng Vân hô một tiếng “Tiết Quân Lương”.

Tiết Quân Lương ngây ngẩn cả người, ánh mắt có chút phức tạp nhìn người trên giường, hắn còn nhớ hoàng hậu đã từng bị sốt, được mình tự chiếu cố, lúc đối phương hôn mê, cũng gọi tên mình như vậy.

Thanh âm của nam nhân đương nhiên bất đồng nữ nhân, nhưng ngữ khí cũng quá giống nhau, khiến Tiết Quân Lương nghe ra rất nhiều tình cảm, lại không hiểu là loại tình cảm gì.

Thái y hạ châm, Đằng Vân thật sự liền tỉnh.

Đằng Vân nhất thời có chút mơ hồ, Tiết Quân Lương nhìn vết sẹo to nhỏ trên mặt hắn, xứng thượng với ánh mắt mê man, tâm tình phức tạp khó hiểu.

Tiết Quân Lương thản nhiên mở miệng nói: “Được rồi, giả chết cũng giả đủ rồi.”

Đằng Vân dần dần hồi thần, Tiết Quân Lương nói: “Ngươi dám nói điều kiện, bất quá phải xem ngươi có năng lực không, hiện tại cô đáp ứng, nếu năng lực của ngươi cũng đủ, đừng nói thả Đằng nam hầu ra tù, lập tức cho các ngươi thân phận đổi, phong ngươi làm Đằng nam hầu.”

Đằng Vân cười khổ một tiếng, đây là muốn hắn đoạt tước vị của lão tử hắn sao, cả đời hắn chưa từng muốn dưới một người trên vạn người.

Nếu tùy tiện cự tuyệt Chương Hồng, tất nhiên đối phương sẽ cảm thấy mất mặt, trái lại tấn công Tiết quốc, tuy không đủ gây sợ hãi, nhưng hiển nhiên không đánh so với mấy năm liên tục chinh chiến thì tốt hơn, có thể tránh liền tránh.

Ngực Đằng Vân còn ẩn ẩn đau, đưa tay che ngực, nói: “Việc này không dễ dàng? Bệ hạ có thể giả ý đáp ứng hôn sự, gửi một phong thư cho Chương Hồng, Chương Hồng là tiểu nhân, chắc chắn muốn bệ hạ dùng binh mã cùng lương thực đến đổi muội muội của hắn, đến lúc đó bệ hạ cho hắn mấy ngàn người già nua yếu ớt, lương thực mấy trăm đấu, hiển nhiên Chương Hồng sẽ không nguyện ý dùng mấy thứ này đổi muội muội của hắn, trong cơn giận dữ tất nhiên xé bỏ hôn thư. Đến lúc đó là muội muội hắn không lấy chồng, không phải Đại vương không cưới, Chương Hồng không có cớ tấn công Tiết quốc, chỉ có thể quay đầu chuyên tâm ứng đối Phụng quốc.”

Tiết Quân Lương nghe xong gật gật đầu, đúng là hảo kế sách, ngày thứ hai lâm triều, bảo Đằng Vân nói kế sách cho mọi người nghe, mọi người nghe xong đều khiếp sợ.

Tiết Quân Lương cười nói: “Cô chính miệng đồng ý, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, nuốt lời chẳng phải là loại tiểu nhân như Chương Hồng? Ta sẽ cho người thả hắn ra khỏi lao bây giờ, bất quá hắn không còn là Đằng Nam hầu, biếm làm thứ dân… Đằng Anh, ngươi có mưu kế cùng gan dạ sáng suốt, cô thực coi trọng, từ nay về sau ngươi chính là Đằng Nam hầu, nếu tận trung cương vị, tất nhiên phong quang vô hạn, nếu tâm tồn quỷ kế, ai cũng không muốn cô dưỡng gian thần.”

Hạ triều, thật nhiều đại thần đến chúc mừng Đằng Vân thăng quan tiến tước, đây quả thực có thể nói là một bước lên trời, bao nhiêu người cố gắng cả đời cũng không được tước vị gì, mà Đằng Vân chỉ một mưu kế liền động thân biến thành Hầu gia.

Tiết Quân Lương phái người thả Đằng Nam hầu giờ đã là thứ dân ra, Đằng Vân cũng không đi thăm, cũng không đi đón, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn có thể cứu người từ trong lao ra, đã xem như báo đáp sinh dưỡng chi ân.

Phủ đệ của Đằng Nam hầu tại kinh sư được sửa chữa lại một lần, đổi biển, treo lụa đỏ, chỉ chờ Đằng Vân vào ở.

Đằng Vân nhìn tấm biển mạ vàng, trong lòng không biết là tư vị gì, hạ nhân đốt pháo, nói muốn đuổi đi xui xẻo của nhà cũ, lúc này Khương Dụ tự mình dẫn người đưa tới một bảng hiệu, là Tiết Quân Lương tự tay viết bốn chữ to “Đằng Nam Hầu phủ”.

Có thể khiến Tiết vương ngự bút, đây quả thực là vinh quang tu luyện mấy đời, mọi người thay biển, đón Đằng Vân vào phủ.

Phủ đệ không nhỏ, hạ nhân đều là người cũ của Hầu phủ, còn có mỹ thiếp Đằng nam hầu lưu lại, ở trong một đại viện tử.

Đằng Vân lắc lắc đầu, phủ đệ thoạt nhìn xa xỉ đẹp đẽ quý giá, mỹ nhân như mây, có vẻ chủ nhân trước kia vui đến quên cả trời đất.

Đằng Vân phân phát hết mỹ nhân, lại phân phát một phần nô bộc, có người không muốn đi, Đằng Vân cười nói: “Ngươi không muốn đi, bổng lộc của ta chỉ có một ít, nuôi không nổi các ngươi.”

Hôm nay có người tới báo, nói Tiết vương theo kế sách của hắn làm việc, quả nhiên Chương Hồng bị tức đến đương trường té xỉu, xé nát minh thư cùng hôn thư, tuyên bố muội muội của hắn mới không gả cho kẻ tiểu nhân quỷ kế đa đoan như Tiết Quân Lương.

Chương Hồng thấy nịnh bợ Tiết Quân Lương vô dụng, hiện tại đã lấn sang Phụng quốc, lại không thể quay đầu đánh trả Tiết quốc, trước có lang sau có hổ, hẳn sẽ chết, đành phải chuyên tâm diệt Phụng quốc.

Phụng Minh phái người tập kích bất ngờ, quả nhiên hiệu quả, Chương Hồng không dám tùy tiện đào kênh dẫn nước, vừa đào quân binh liền đánh lén, thật sự phiền không để đâu cho hết.

Phụng Minh lại phái đại quân đến khiêu chiến, hai bên bất phân thắng bại, đều thu binh, sau đó tân khoa trạng nguyên xông pha trước, cũng không đánh giặc, chỉ cùng người ôn chuyện.

Chương Hồng sai thủ hạ giết trạng nguyên, thủ hạ chính là tướng quân lại nói không giết người tay trói gà không chặt, biết rất rõ ràng hắn không địch lại còn muốn giết hắn, chẳng phải là thắng chi không võ, Chương Hồng liền sinh nghi, hai người này ôn chuyện, hơn nữa ai cũng không giết ai, tất nhiên có quỷ kế.

Sau trong quân doanh có người tố giác, nói tướng quân cùng quân địch là đồng hương, tướng quân hỗn trong triều đình, tất nhiên có phản tâm, không thể không trừ.

Chương Hồng âm thầm kinh hãi, cho là quân doanh có gian tế, quân sư ra kế mời tướng quân theo, nói là khao hắn, tất nhiên hắn sẽ không chối từ.

Lại an bài thích khách ở yến hội, người vừa đến liền giết.

Thủ vệ trong doanh trướng của Chương Hồng nghe chuyện này, trộm bẩm báo tướng quân, tướng quân kia mới đầu không tin, bất quá vẫn dẫn theo năm thủ hạ thân tín đi phó yến.

Bọn họ vừa đến, Chương Hồng liền lệnh thích khách hành động, quân sư hô to “Đại soái chuyện xấu!”, tướng quân đã có chuẩn bị, lại dẫn theo người, sáu người phá vòng vây, chạy trốn tới Minh Thủy, nhưng không còn đường để đi.

Lúc này trạng nguyên dẫn theo người chèo thuyền lại đây, cười nói: “Tướng quân đã lâu không gặp, cớ gì chật vật như vậy.”

Truy binh nhào vào trong nước, muốn lật thuyền mà lên, trạng nguyên phái người rút đao chém giết, binh lính sợ hãi, không dám tiến thêm, cùng ngày Phụng Minh sai người bày tiệc, chúc mừng thu nạp một mãnh tướng.

Tiền phương bày rượu nghênh đón hàng thần, trong cung Phụng Minh cũng bày tiệc rượu, chúng thần hưng trí khá cao, binh mã vừa ra lập tức phá nhuệ khí của Chương Hồng, sao có thể mất hứng.

Lúc uống đến hứng khởi, người không có mắt nhắc tới Trục Lộc hầu, sắc mặt Phụng Minh trầm xuống, sai người bắt lại, đương trường đánh ba mươi trượng, quát: “Trên đời này không còn Trục Lộc hầu nữa… Các ngươi xem thường cô, cô liền thừa dịp mọi người đầy đủ, ở trong này thề, có một ngày chiến tranh nổ ra, nhất định khiến Triệu Lục thấy rõ khả năng của Phụng quốc ta!”

Tiệc rượu vẫn luôn ồn ào, cuối cùng mọi người vui vẻ mà về, Phụng Minh hiển nhiên chưa uống đủ, kêu Lữ tướng bày rượu ở tẩm cung, vừa uống vừa khóc, giống như muốn đem rượu hóa thành nước mắt.

Lữ Thế Thần tửu lượng không tốt, nhìn Phụng Minh bi thống, chính mình cũng khóc theo, hai người vừa khóc vừa cười, nói thiệt nhiều khát vọng thiên hạ.

Lữ Thế Thần biết, Phụng vương thoạt nhìn kiên cường, kỳ thật nội tâm thực nhuyễn, nếu không phải có mình nghe hắn thổ lộ tiếng lòng, chỉ sợ người này đã điên rồi, không phải đem người khác bức điên, mà đem bản thân bức điên.

Lữ Thế Thần nói: “Nếu không chiến tranh, mọi thứ sẽ không khó định đoạt như vậy.”

Phụng Minh cười nói: “Ngồi trên vương vị này, không có ai không muốn chiến tranh.”

Lữ Thế Thần thở dài: “Đáng tiếc vi thần là văn thần, thư sinh nghèo kiết hủ lậu, không hiểu đạo lý khai cương khoách thổ, cũng không giúp được bệ hạ quá nhiều.”

Lữ Thế Thần uống nhiều rượu, Phụng Minh bảo hắn lưu lại qua đêm, nhưng hắn trời sinh cổ hủ, đương nhiên không chịu lưu lại, cố ý muốn xuất cung, Phụng Minh cũng không níu kéo, sai người tặng hắn một hảo mã.

Lữ tướng tiết kiệm có tiếng, căn bản không mang theo nô bộc, một người kỵ mã, xiêu vẹo hồi phủ.

Bất quá hắn ra cung không bao xa, hảo mã ngự ban đi qua bụi cỏ, mãnh liệt hí vang một tiếng, ***g lên hất văng Lữ Thế Thần.

Lữ Thế Thần là văn nhược thư sinh, ngã ngựa đau đến thất điên bát đảo, cơ hồ không thể đứng dậy, vừa mở mắt lại thấy ngựa đã chạy, mà trên mặt đất đọng một vũng máu.

Lữ Thế Thần cũng không ngu ngốc, trong lòng máy động, chẳng lẽ ngựa bị cản, có người ở hoàng thành cướp bóc?

Hắn vừa nhấc đầu, quả nhiên thấy bên cạnh đứng một người, người nọ một thân la quần thanh lịch, nhìn đến Lữ Thế Thần, vội vàng qua dìu hắn.

Nói: “Lữ tướng, ngài làm sao vậy?”

Lữ Thế Thần thấy là Thụy Tuyết, mới yên lòng, hắn cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng trên người vô cùng đau đớn, nếu không được đỡ liền ngã quỵ.

Lữ Thế Thần nói: ” Thụy Tuyết, sao ngươi trở về, ý của Triệu Lục ư?”

Thụy Tuyết một tay dìu hắn, một tay lục lọi trong y phục, lại lấy ra một thanh chủy thủ, đặt trên cổ Lữ Thế Thần.

Lữ Thế Thần bị đao sắc lạnh kề sát, rốt cục tỉnh rượu, nói: “Ngươi làm cái gì!”

Thụy Tuyết đột nhiên cười to, tiếng cười của y không phải thanh âm nữ tử, lúc này Lữ Thế Thần mới lo lắng, mãnh liệt đẩy đối phương, chỉ tiếc chính mình ngã xuống đất.

Người nọ ngồi xổm xuống, dùng chủy thủ để ở cổ hắn, chậm rãi trượt, chủy thủ lạnh lẽo như có như không đụng vào Lữ Thế Thần, cuối cùng người nọ lại đem chủy thủ đặt tại hạ thân hắn.

Lữ Thế Thần càng hoảng sợ, nói: “Ngươi không phải Thụy Tuyết, ngươi là ai!”

Người nọ cười nói: “Ngươi cũng có chút quyết đoán, lúc này còn dám nói với ta như vậy?”

Lữ Thế Thần sửng sốt một chút, nói: “Triệu Thống?”

Triệu Thống kéo mặt nạ xuống, “Ngươi thật thông minh, bất quá thông minh cũng đừng mong ta buông tha ngươi, hôm nay gia gia nhất định đùa chết ngươi.”

Y nói xong, cố tình run tay một cái, Lữ Thế Thần hoảng sợ muốn chạy, nhưng hắn ngã đau đứng còn không nổi, chớ nói chi là chạy.

Triệu Thống nói: “Lữ tướng không tồi a, quả nhiên là quân tử, chủ tử nhà ta vừa đi, ngươi liền khó dằn nổi lưu lại trong cung đến trời tối đen, thế nào, tư vị của Phụng vương được chứ?”

“Làm càn! Ngươi… Sao miệng ngươi có thể ô ngôn uế ngữ!”

Lữ Thế Thần bị y nói, trên mặt phát sốt, hắn chưa thú thê, cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, chớ nói chi là cùng nam nhân hoan hảo, nghe một chút đã chấn kinh.

Triệu Thống xách hắn lên, “Chỉ được cái mạnh miệng, ta tối chướng mắt người như ngươi, ngoan ngoãn theo ta một chuyến, nếu không gia gia liền thiến ngươi!”

Mặt Lữ Thế Thần càng phát sốt, cơ hồ có thể lấy máu, bị Triệu Thống xách đi như gà con.

Triệu Thống nhét Lữ Thế Thần vào bao tải, thay đổi quần áo nam tử, thâu đêm chạy về Tiết quốc.

Triệu Lục phát hiện y không ở trong quân, liền sai người đi tìm, kết quả không mấy ngày Triệu Thống đã trở lại, còn khiêng bao tải tiến cung diện thánh.

Nói với Triệu Lục: “Chủ tử, chờ thuộc hạ bái kiến Thánh Thượng, sẽ để hắn lại cho ngươi hết giận.” Khiến Triệu Lục không biết nói gì cho phải.

Tiết Quân Lương triệu tập đại thần nghị sự tại noãn các, hiển nhiên không thể thiếu Đằng Vân, gần đây thoạt nhìn Đằng Vân thực được sủng ái , chuyện gì Tiết vương cũng tìm hắn hỏi ý kiến, chỉ có Đằng Vân tự mình biết, kỳ thật Tiết Quân Lương đang tìm cách giết mình, chỉ cần một câu không đúng, một câu không tốt nghe, đều bị chỉ trích, khiến Đằng Vân không thể không tập trung toàn bộ tinh thần đối phó y.

Khương Dụ lại đây nói, “Triệu Thống tướng quân cầu kiến… Tựa hồ sự tình rất cấp bách.”

Tiết Quân Lương nghe ông nói lấp lửng, đành phải gọi Triệu Thống vào, không ai ngờ y khiêng một bao tải, vừa vào liền ném xuống đất, thỉnh an Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương biết người này tuổi trẻ khí thịnh, tính tình cũng thất thường, không thích theo khuôn phép, nếu hắn theo khuôn phép, ngược lại khó thu phục.

Vì thế cười nói: “Triệu Thống a, ngươi hiến bảo bối gì vậy?”

Triệu Thống nói: “Không phải bảo bối, là tặc tử.”

Mọi người sôi nổi nói: “Cái gì? Bên trong là người?”

Triệu Thống mở bao tải ra, Lữ Thế Thần đã sớm ngất đi, mọi người vừa thấy liền kinh hô, đương nhiên bọn họ không biết là Lữ tướng của Phụng quốc, nhưng người này chật vật đến cực điểm, hơn nữa sắc mặt như tờ giấy, có lẽ đã chết.

Tiết Quân Lương nói: “Đây rốt cuộc là ai?”

Triệu Thống nói: “Là Lữ tướng của Phụng quốc.”

Y vừa nói xong, ngay cả Tiết Quân Lương cũng sửng sốt, Đằng Vân sớm nghe đại danh của Lữ tướng, không khỏi cúi xuống dò xét hơi thở của hắn.

Nói: “Không biết tướng quân có thể nói rõ, đã mấy ngày Lữ tướng không ăn cái gì?”

Triệu Thống trả lời rất nhanh, “Từ Phụng quốc đến hiện tại, ngày đêm lên đường, ngay cả ta cũng chưa nghỉ ngơi, nào có hưng trí cho hắn ăn.”

Tiết Quân Lương nhất thời có chút vô lực, nhu nhu thái dương, y cũng nghe qua uy danh của Lữ tướng, là nhân tài hiếm có, hiển nhiên muốn thu dùng, y nghĩ qua vài phương pháp, làm cách nào thỉnh hắn đến Tiết quốc, nhưng chưa từng nghĩ qua, lại là “Thỉnh” thế này.

May mắn thời gian này Phụng quốc phải chuyên tâm đối phó Chương Hồng, nếu không phát hiện Lữ tướng mất tích, lại bị Tiết quốc bắt, không biết có phát binh đến đánh hay không.

Đúng là nghé mới sinh không sợ cọp…

Đằng Vân thấy Triệu Thống có khúc mắc với Lữ Thế Thần, sợ Lữ Thế Thần ở trên tay hắn dữ nhiều lành ít, vội vàng nói: “Lữ Thế Thần tài năng hơn người, nhân tài như thế, thỉnh Đại vương…”

Hắn nói chưa xong, Tiết Quân Lương đã hiểu được, cười nói: “Cô có tàn bạo như vậy sao? Ngươi đã nói ra, không ngại liền do ái khanh tới khuyên hàng.”

Đằng Vân cũng không muốn chiêu hàng, hắn chưa từng tiếp xúc với Lữ Thế Thần, không biết có thể đả động, nhưng nếu nói không được, chắc chắn Tiết Quân Lương liền gán thêm cho mình một tội danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.