CHƯƠNG 78: Khải hoàn về triều
Triệu Thống phụng mệnh đuổi theo Phụng vương giả, lúc đuổi tới mới phát hiện, nguyên lai là Lữ Thế Thần.
Triệu Thống sai người bao vây Lữ Thế Thần, cười nói: “Ngươi cho rằng chút mẹo vặt ấy có thể lừa được Tiết vương sao, chỉ sợ Phụng Minh đã sớm bị tóm!”
Hiển nhiên Lữ Thế Thần không cam tâm đầu hàng, mục đích của hắn là vì tranh thủ thời gian cho Phụng Minh đào tẩu, kéo dài được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Triệu Thống liếc mắt liền xem thấu tâm tư của hắn, nói: “Ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi chứ, ta thiếu ngươi một cái nhân tình, Tiết vương cũng biết ngươi là nhân tài, nếu ngươi đồng ý quy hàng, ta nguyện ý hướng Tiết vương cầu tình, ngươi chẳng những không phải chết, còn có thể thăng quan.”
Lữ Thế Thần cười lạnh nói: “Vậy ngươi phản chiến, ta cũng bảo Phụng vương thăng quan cho ngươi, như thế nào?”
Triệu Thống sắc mặt phát lạnh, nói: “Người đọc sách đúng là cổ hủ.”
Dứt lời vung tay, binh lính liền xông lên, Lữ Thế Thần là văn nhân, căn bản không có công phu, Triệu Thống tự nhiên dễ dàng trói gô hắn.
Lữ Thế Thần nói: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy thiếu ta một cái nhân tình, vậy để ta chết thống khoái.”
Triệu Thống trầm mặc một hồi, mới nói: “Ta không muốn giết ngươi.”
Nói xong sai binh lính giải Lữ Thế Thần về.
Tiết Quân Lương đánh hạ hoàng thành, bắt được Phụng Minh, hiển nhiên Phụng quốc không còn ai đủ khả năng tiếp tục thủ vững, qua nửa tháng, liền chuẩn bị khải hoàn về triều.
Mặc dù khải hoàn về triều là chuyện tốt, nhưng dẹp xong Phụng quốc, nên xử lý tù binh thế nào, xử lý Phụng quốc thế nào, còn cần thương thảo.
Phụng quốc đại quân đâu chỉ ngàn người, tất cả đều biến thành tù binh, xử lý tù binh đơn giản có hai cách, đầu tiên là giết, thứ nhì là chiêu an.
Giết tù binh, không thể nghi ngờ là phương pháp đơn giản nhất, tù binh cần ăn cơm, cần uống nước, không nói đến tiêu hao lương thực, còn có khả năng gây ra phản loạn, nhưng số lượng tù binh quá lớn, nếu mạo muội giết, nhất định sẽ khiến nhiều người tức giận, hơn nữa không tốt cho thanh danh của Tiết vương.
Đằng Vân nói: “Hiện giờ bệ hạ muốn an thiên hạ, chắc chắn không thể đồ sát tù binh, uổng sát tù binh sẽ nhận lại phản kháng của người Phụng quốc, đến lúc đó buộc phải trấn áp, phiền dân phí sức, dân chúng kiêng kị, liền khó càng thêm khó.”
Lang Tĩnh nói: “Đằng Nam hầu nói có lý, trước mắt khải hoàn về triều là việc phải làm, Đại vương ra kinh đã lâu, phải quay về kinh xử lý sự vụ, mà trong Phụng cảnh cũng cần phái binh gác, một mặt trấn an dân chúng, một mặt trấn áp thế lực còn sót lại của Phụng vương.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, cười nói: “Vậy các ngươi nói, ai thích hợp ở lại Phụng cảnh?”
Y vừa nói ra, nhất thời mọi người đều im lặng, tựa hồ đang tự hỏi, Tiết Quân Lương nói tiếp: “Như vậy đi, lúc trước ai là người đầu tiên lãnh binh sang Phụng cảnh, liền người đó lưu lại trấn thủ.”
Y nói xong, Tiết Ngọc lập tức ngẩng đầu nhìn Tiết Quân Lương, vẻ mặt không thể tin.
Tiết Quân Lương cũng nhìn về phía Tiết Ngọc, cười nói: “Thế nào, ngươi không muốn? Cũng đúng, Phụng cảnh vừa mới trải qua chiến loạn, cần nghỉ ngơi lấy sức, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Tiết Ngọc chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm, thần đệ nhất định tận tâm tận lực.”
Tiết Quân Lương nghe hắn đáp ứng, lại nói: “Phụng binh cần bố trí một lần nữa, điều đi một phần binh sĩ, liền do Đằng Tín thống lĩnh Chính An quân đóng tại đây, phụ trợ Trấn Cương hầu.”
Đằng Tín đứng một bên, nghe được điểm danh, lập tức tiến lên nửa bước, nói: “Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh.”
Tiết Quân Lương dừng một chút, lại hướng phía Lang Tĩnh nói: “Lang Tĩnh, nói thật, cô lo lắng nếu để ngươi ở lại Phụng cảnh, nhưng không để ngươi lại, cô sợ Trấn Cương hầu không đáp ứng, tính cách của hắn vội vàng xao động, việc gì ngươi cũng cần hảo hảo khuyên giải Trấn Cương hầu… Tù binh không thể giết, liền xem các ngươi khuyên hàng thế nào.”
“Vi thần cẩn tuân bệ hạ dạy bảo.”
Không qua mấy ngày, quân đội của Tiết Quân Lương bắt đầu trở về triều, lúc tới thì vội vàng, ngược lại lúc về tương đối thanh thản, hơn nữa còn có Đằng Vân đi cùng.
Tiết Quân Lương ngồi trong xa giá, xa giá vô vùng rộng rãi, lư hương và tủ đặt hai bên, phía trước có một bàn nhỏ, long ỷ rất lớn, trên xe còn trải thảm.
Từ phụng cảnh về kinh trên đường bắt đầu hạ mưa nhỏ, Tiết Quân Lương vén mành, nhìn đến Đằng Vân không mặc du y, có lẽ do mưa không lớn, nhưng y phục vẫn ướt không ít.
Tiết Quân Lương nói: “Đằng khanh a, thương thế của ngươi vừa tốt lên, vào đây ngồi cùng cô, tránh mắc mưa.”
Khóe miệng Đằng Vân khẽ giật giật, tấn công Phụng quốc đã mấy tháng, vết thương của mình sao có thể chỉ mới tốt lên, dù vết thương có động đến xương cốt, cũng đã thôi từ lâu.
Nhưng Tiết Quân Lương dùng vẻ mặt ái muội nhìn hắn, Đằng Vân bỗng nhiên cảm thấy, nếu mình không vào xe, có lẽ đối phương sẽ nói ra lời gì đó kinh người.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tiết Quân Lương, quả nhiên Đằng Vân giao cương ngựa cho hạ nhân, sau đó lên xe.
Tiết Quân Lương vươn tay dìu hắn, nhìn đầu vai hắn ướt một mảng lớn, sợ thời tiết âm lãnh khiến hắn cảm mạo, liền lấy một bộ y phục sạch sẽ từ tủ ra, đưa cho Đằng Vân.
Tuy Đằng Vân đón y phục, nhưng đây là của Tiết Quân Lương, mặc dù chỉ là y phục thường ngày, người khác cũng không thể tùy tiện xuyên, hơn nữa xe không cách gian, nếu đổi y phục, nhất định phải đổi trước mặt Tiết Quân Lương.
Đằng Vân đặt y phục một bên, nói: “Vi thần không cần đổi, sẽ khô ngay thôi.”
“Thời tiết âm lãnh, không đổi, vạn nhất sinh bệnh, chẳng phải khiến lòng ta đau?”
Tiết Quân Lương nói xong, vươn người qua, muốn đích thân cởi y phục cho hắn, Đằng Vân né ra, vội nói: “Vi thần tự minh…”
Tiết Quân Lương cũng không cưỡng cầu, lại ngồi xuống, một tay chống cằm, thực nhàn nhã nhìn Đằng Vân, nói: “Vậy ngươi liền tự mình cởi.”
Đằng Vân cảm thấy lời nói của đối phương không đúng lắm, bất quá hắn nghĩ, dù sao đều là nam nhân, cởi y phục cũng không thiếu khối thịt, hơn nữa từ ngày hai người hoan hảo tại quân doanh Minh Thủy, sau đó cũng từng có mấy lần, Đằng Vân không quá am hiểu phương diện này, mỗi lần đều bị Tiết Quân Lương dắt đi. Hắn nghĩ, ngay cả loại chuyện này đều đã làm, đổi y phục mà thôi, cũng không to tát gì.
Đằng Vân thực sảng khoái cởi bỏ y phục, hiển nhiên ánh mắt Tiết Quân Lương một khắc cũng không rời, nhìn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của Đằng Vân, nhịn không được bật cười, từ ngày đó tới nay, Đằng Vân không bài xích thân cận với y, y đương nhiên biết Đằng Vân chinh chiến sa trường, nhưng da mặt mỏng, không có khả năng chủ động.
Đằng Vân chuẩn bị thắt đai lưng, đã bị Tiết Quân Lương ngăn cản, ngón tay của Tiết Quân Lương nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên vai Đằng Vân, đã hoàn toàn khép lại, chẳng qua chắc chắn lưu sẹo.
Đằng Vân cảm thấy có chút ngứa, thoáng rụt vai, lại bị Tiết Quân Lương đưa tay đè lại, tuy Đằng Vân đã mặc y phục, nhưng tay của đối phương vẫn thoải mái luồn vào, vóc người Tiết Quân Lương cao hơn hắn, hiển nhiên y phục rộng rãi hơn, từng chút từng một rơi xuống.
Tiết Quân Lương híp mắt, cúi đầu hôn xuống vị trí trúng tên trên vai hắn, Đằng Vân run rẩy, nói: “Bệ hạ… Đây là trong xe…”
Tiết Quân Lương vừa cười, vừa nhẹ nhàng hôn lên ngực hắn, nói: “Xem ra chúng ta thực tâm hữu linh tê, ta còn chưa nói, ngươi đã biết ta muốn làm cái gì ?”
Đằng Vân bị y chế nhạo, trên mặt phát sốt, lại không cam lòng mỗi lần đều bị Tiết Quân Lương dắt đi, tay dùng sức, đẩy Tiết Quân Lương ngã xuống nhuyễn thảm.
Tiết Quân Lương sửng sốt một chút, lập tức dang hai tay, thoải mái nằm, cười nói: “Xem ra hôm nay mặt trời mọc sai hướng, Đằng khanh muốn chủ động đến một lần?”
Đằng Vân trừng mắt liếc y một cái, đưa tay kéo đai lưng của Tiết Quân Lương, lại kéo long bào của y xuống, chờ khi tất cả y phục của Tiết Quân Lương đều cởi hết, Đằng Vân mới cảm giác tư thế này có chút ái muội.
Tiết Quân Lương như trước cười tủm tỉm nhìn hắn, tuyệt không thấy xấu hổ, Đằng Vân cũng hiểu không cần phải ngượng ngùng, bây giờ mình chủ đạo, hơn nữa hai người đều không mặc y phục, tiếng mưa rơi bên ngoài cũng rất lớn, nhưng thanh âm vó ngựa đát đát lại khiến Đằng Vân hoảng hốt, chỉ sợ bị người phát hiện.
Đằng Vân học động tác của Tiết Quân Lương, cúi xuống hôn lên môi đối phương, chẳng qua Đằng Vân có chút trúc trắc, mỗi một lần hôn môi đều như giày vò y, làm cho Tiết Quân Lương chỉ có thể cố gắng hết sức nhẫn nại.
Đằng Vân tiếp tục hôn lên ngực Tiết Quân Lương, cảm giác nhẹ nhàng ma xát, đối với Tiết Quân Lương mà nói chính là tra tấn, Đằng Vân ngẩng đầu lên, trên mặt có điểm mất tự nhiên, bởi vì hắn phát hiện phía dưới của Tiết Quân Lương đã muốn xúc động.
Tiết Quân Lương cười nói: “Bị ngươi hôn lại sờ, thờ ơ sao được.”
Đằng Vân nói: “Ngươi thật sự để cho ta tới?”
“Cái này có gì mà thật hay giả?” Tiết Quân Lương đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của Đằng Vân, nói: “Ngươi cũng là nam tử, lại là Đại tướng quân, ngươi đều đồng ý, vì sao ta không chịu.”
Đằng Vân nghe y nói, tựa hồ trong lòng nảy lên cảm xúc phức tạp, nhưng không đợi hắn nghĩ xong, Tiết Quân Lương nghiêng người, đặt hắn dưới thân, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm tai hắn, nói: “Chuyện người chủ động để nói sau, thân thể trần truồng ở trước mặt ta, đây là kỳ uy sao?”
Nói xong một phen kéo quần của Đằng Vân xuống, hạ thân của Đằng Vân chợt lạnh, muốn rụt chân, lại bị Tiết Quân Lương bắt lấy mắt cá chân, Tiết Quân Lương nhẹ nhàng vuốt ve chân Đằng Vân, khiến Đằng Vân cảm thấy tê dại lan tràn, yết hầu khẽ trượt.
Tiết Quân Lương thấy hắn cũng động tình, cười nói: “Lần sau ngươi tới, bất quá… Lần này ngươi phải tự mình ngồi lên. Thế nào?”
Mặt Đằng Vân nóng lên, che mắt không nhìn Tiết Quân Lương, tay Tiết Quân Lương thong thả dịch tới đùi Đằng Vân, vuốt ve, khi nhẹ khi nặng, thấy Đằng Vân không để ý tới mình, lại cố ý ghé vào tai hắn phun khí, cười nói: “Sao vậy? Nơi này không có người ngoài, người khác nhìn không tới.”
Đằng Vân dùng sức lắc đầu, “Ta… Ta chưa thử qua.”
Tiết Quân Lương bị một câu trực tiếp của hắn châm ngòi, khí huyết dâng lên, đưa tay ôm Đằng Vân, kéo hắn đến, để hắn ngồi trong lòng mình.
Đằng Vân bị tư thế như vậy làm xấu hổ, tay Tiết Quân Lương vừa ấn thắt lưng hắn, vừa di chuyển xuống, đưa ngón tay chậm rãi vào trong hậu huyệt của hắn.
Đằng Vân không tự chủ nghiêng người về trước, hai tay bắt lấy cánh tay của Tiết Quân Lương, không biết làm thế nào cho phải.
Tiết Quân Lương nổi lên ý trêu đùa, nắm một bàn tay của Đằng Vân, bỏ vào miệng mình, Đằng Vân run lên một cái, ngón tay bị đầu lưỡi Tiết Quân Lương quét qua, cảm giác ướt át lại ấm áp, khiến hắn vô lực.
Sau đó Tiết Quân Lương cầm lấy tay hắn, vòng ra sau lưng hắn, tìm đến vị trí kia, lại ấn ngón tay của Đằng Vân, đẩy vào hậu huyệt của hắn.
Đằng Vân “Hừ” một tiếng, ngón tay của mình và ngón tay của Tiết Quân Lương cùng chôn trong hậu huyết, bên trong vừa hẹp vừa nóng, Đằng Vân hoảng sợ muốn rút ra, lại bởi vì quá hẹp hòi, bị ngón tay Tiết Quân Lương mang theo xoay tròn khuếch trương.
Đằng Vân rốt cuộc không chống đỡ được, ngã vào trong lòng Tiết Quân Lương, thở dốc dồn dập.
Tiết Quân Lương cắn tai hắn, cười nói: “Thoải mái sao?”
Trong khoảng thời gian qua, chỗ nào Đằng Vân mẫn cảm nhất, chỗ nào có thể khiến hắn thoải mái, Tiết Quân Lương nhất thanh nhị sở, tự nhiên vừa lên liền bắt lấy điểm yếu, mặt Đằng Vân đỏ ứng, hơi thở cũng trở nên nóng rực, bởi vì bị kích thích, cảm giác tê dại xông thẳng lên đầu, khiến hắn không thể nghĩ gì, hậu huyệt co rút từng đợt, thắt lưng cũng vô thức run rẩy.
Tiết Quân Lương lại tham nhập một ngón tay, cùng ngón tay của Đằng Vân đã là ba ngón, Đằng Vân có chút cố hết sức, tiếng thở dốc lại càng lớn, ánh mắt mê ly, hạ thân bắt đầu cọ xát Tiết Quân Lương.
Hiển nhiên Tiết Quân Lương sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy, lập tức rút ngón tay ra, vì tốc độ khá nhanh, Đằng Vân không phòng bị, rên to một tiếng, lập tức như bừng tỉnh, che miệng mình.
Tiết Quân Lương nở nụ cười, y đương nhiên biết Đằng Vân sợ bên ngoài nghe thấy, đỡ lấy thắt lưng Đằng Vân, để hắn chậm rãi ngồi xuống.
Đằng Vân cũng đỡ lấy bả vai Tiết Quân Lương, bởi vì khẩn trương, ánh mắt gắt gao nhìn đối phương, môi mở ra, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ngực cũng phập phồng.
Tiết Quân Lương híp mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mãnh liệt động thân, Đằng Vân “A” hô lên, tuy Đằng Vân đã quen với Tiết Quân Lương, nhưng tiến vào nhanh như vậy, vẫn khiến hắn có chút ăn không tiêu.
Đằng Vân ôm lấy cổ Tiết Quân Lương, lắc đầu nói: “Đừng… Đừng nhúc nhích…”
Tiết Quân Lương nâng cằm hắn, hôn lên môi Đằng Vân, tay kia thì bộ lộng hạ thân của hắn, hạ thân của Đằng Vân được đối phương chiếu cố, dần dần trầm tĩnh lại, lúc này Tiết Quân Lương vỗ nhẹ thắt lưng hắn, nói: “Chính mình động, ân?”
Đằng Vân vẫn cứ lắc đầu, ánh mắt hồng hồng, Tiết Quân Lương cầm hai tay Đằng Vân, không cho tay hắn động hoảng, lại cố ý ấn thắt lưng Đằng Vân xuống một chút, Đằng Vân cắn môi, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như động vật nhỏ gào thét.
Tay không thể động, Tiết Quân Lương cũng không tiếp tục chạm vào hạ thân của hắn, Đằng Vân dần dần nôn nóng, quả nhiên thử thăm dò động thắt lưng.
Tiết Quân Lương thoải mái hừ một tiếng, liền nói: “Thực ngoan, nhanh một chút.”
Đằng Vân dứt khoát nhắm mắt, không nhìn Tiết Quân Lương, lại động lên, mục đích của Tiết Quân Lương đạt tới, buông hai tay Đằng Vân ra, nâng thắt lưng hắn, phối hợp với động tác của Đằng Vân.
Đằng Vân một thân đầy mồ hôi, hai chân như nhũn ra, ngã trên người Tiết Quân Lương thở dốc, Tiết Quân Lương cũng không thể nhịn được nữa, đè Đằng Vân xuống thảm, hung hăng trừu sáp.
Mới đầu Đằng Vân còn gắt gao cắn môi, sau rốt cuộc nhịn không được, đưa tay che miệng rên rỉ, tới cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cổ Tiết Quân Lương, dựa vào vai y, Đằng Vân đã không nhớ rõ mình nói ra những lời gì khó có thể mở miệng, thậm chí không biết khi nào thì chấm dứt.
Trời trở tối, ngự giá dừng tại dịch quán ngủ lại, chỉ thấy Tiết vương ôm Đằng Nam hầu đang ngủ say xuống xe ngựa.
Vẻ mặt Đằng Nam hầu tiều tụy, tự nhiên biết đã làm chuyện gì, nhưng tất cả mọi người mắt xem mũi mũi xem tâm, cung kính nghênh giá, dẫn Tiết vương và Đằng Nam hầu vào phòng, dịch quán còn đưa tới nước ấm.
Tiết Quân Lương thay Đằng Vân rửa sạch thân mình, tựa hồ ngâm mình trong nước nóng thực ấm áp, Đằng Vân nấc một tiếng tỉnh lại, còn tưởng rằng là làm quá mức, cho nên trong hậu huyệt không quá thoải mái, nào biết là Tiết Quân Lương đưa ngón tay vào giúp hắn đem thứ kia ra.
Một cỗ nhiệt lưu từ sau huyệt chảy ra ngoài, Đằng Vân nhịn không được run lên một cái, Tiết Quân Lương ôm hắn đến giường, vừa lau bọt nước trên người hắn, vừa đắp chăn giúp hắn, sợ hắn lạnh.
Đằng Vân nhìn Tiết Quân Lương một thân bọt nước, từ trên ngực, trên tóc lăn xuống, yết hầu khẽ động, vội vàng thu hồi ánh mắt, nói: “Bệ hạ cũng lau đi, đừng để lạnh.”
Tiết Quân Lương hôn lên trán hắn một cái, nói: “Mau ngủ, ngày mai còn phải lên đường.”
Nói xong xuống giường, tự mình lau khô người.
Đằng Vân thật sự mệt, nhắm mắt lại mơ thấy chuyện mình và Tiết Quân Lương thân thiết, cả đêm bị Tiết Quân Lương tùy ý trêu đùa, mà mình lại phóng đãng phối hợp động tác của y.
Ngày hôm sau Đằng Vân tỉnh lại rất sớm, Tiết Quân Lương còn đang ngủ, nhắm mắt lại, một tay nhẹ nhàng khoát lên người hắn.
Đằng Vân nhìn chằm chằm Tiết Quân Lương thật lâu, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thực, hắn chưa từng nghĩ qua, có một ngày hắn sẽ cùng Tiết vương thân cận như thế, đây là điều hắn trăm triệu lần không dám nghĩ đến, nhớ tới câu nói kia của Thụy Tuyết, nhịn không được thổn thức một câu, thật là tạo hóa trêu người.
Bên ngoài mưa rất to, thời điểm đi đường Triệu Lục đều không yên lòng, sau khi y và Tiết quân hội hợp, liền phụ trách đội áp giải Phụng Minh, Phụng Minh ngồi trong xe, Triệu Lục không nhìn thấy hắn, y tận lực tránh gặp Phụng Minh, mà không thấy được, trong lòng lại không nỡ, không thoải mái.
Triệu Lục vẫn luôn xuất thần, liền quên mang du y (= áo mưa), thuộc hạ nhìn sắc mắt phát lạnh của y, không dám nhiều lời, lúc y phát hiện trời mưa thì chính mình đã ướt đẫm.
Tới dịch quán, ngự y trong xe bước xuống trước, Triệu Lục liền hỏi: “Hắn đã tỉnh chưa?”
Ngự y lắc lắc đầu, “Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn hít rất nhiều khí độc, có lẽ phải từ từ mới tỉnh.”
Triệu Lục gật đầu, tiến lên vén mành, hiển nhiên mã xa không rộng rãi như của Tiết vương, bên trong tràn ngập hương vi chua xót của dược.
Triệu Lục ôm Phụng Minh ra, người nọ quả thật không tỉnh, vẻ mặt bình yên nhắm mắt lại, không nhíu mày không cười lạnh, hình như là thoải mái.
Triệu Lục nhìn đến khuôn mặt Phụng Minh, tâm như thắt lại, y vẫn còn nhớ rõ lúc ấy phát hiện Phụng Minh ngã trong lư thảo tại Hoa Đào đàm, Triệu Lục cảm thấy cả người từ đầu đến chân đều lạnh lẽo, hai tay run lên, chân bất động, không dám tới nhìn xem hắn rốt cuộc sống hay chết.
Y không biết, nếu Phụng Minh cứ như vậy chết đi, y nên làm gì, trong lòng y hối hận, y quả thật trả thù Phụng Minh, cũng đẩy Phụng Minh vào tuyệt lộ.
Một người tâm tính cao ngạo, quyết tâm chịu chết cũng không muốn chết trong tay người khác, Phụng Minh chính là như vậy, Triệu Lục cảm thấy mình không nên cứu tỉnh hắn, ít nhất điều này xem như là giải thoát cho Phụng Minh, nhưng trong lòng y lại không qua được, nếu không cứu sống Phụng Minh, y sợ mình sẽ điên mất.
Triệu Lục ôm Phụng Minh vào phòng, phân phó ngự y chiếu cố tốt, còn y lại rời đi, đơn độc đứng trong hậu viện của dịch quán, hậu viện rất lạnh, chỉ có mưa vẫn rơi không ngừng.