CHƯƠNG 7: Dâng tân phi
Đằng Vân và Tiết Bội chợt nghe tiếng người vỗ tay, Tiết Quân Lương đã đi tới, cười nói: “Nguyên lai hoàng hậu của cô gia còn là một nữ kiệt, quả nhiên không thể khinh thường.”
Y nói xong vỗ vỗ Tiết Bội: “Hiện tại tin phục sao?”
Tiết Bội không còn cách nào, tuy rằng mất mặt, vẫn nhỏ giọng nói: “Nhi tử tin phục.”
Tiết Quân Lương không nói thêm gì với Tiết Bội, liền quay sang Đằng Vân: “Cô gia đặc biệt đến tìm ái phi có việc thương lượng.”
Tiết Bội nghe y nói như vậy, bản thân nghĩ muốn lui xuống trước, nhưng bị Tiết Quân Lương ngăn lại, Tiết Quân Lương nói: “Đằng quốc Thường tướng hộ tống đại công chúa hòa thân, không biết ái phi cảm thấy chuyện này thế nào.”
Đằng Vân chấn động một chút, hấp hé môi, lập tức thản nhiên nói: “Quốc sự to lớn, nô tì không dám lắm miệng.”
Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Cô gia quyết định tiếp thu nghị hòa, tựa như ái phi nói, giặc cùng đường không nên truy. Mấy năm liên tục chinh chiến, Tiết quốc ta cũng binh lực mệt nhọc, không bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Đằng Vân nghe y nói như vậy, thở phào một hơi, nhưng đó cũng là kế hoãn binh mà thôi, không thể kéo dài lâu, một khi binh lực Tiết quốc khôi phục, diệt quốc là điều không thể tránh.
Hắn hiểu rõ vì sao hiện tại Tiết Quân Lương không tấn công Đằng quốc, đơn giản là Tiết Quân Lương cũng có băn khoăn, y sợ tất cả tinh lực của mình đều đặt vào Đằng quốc, mà Phụng quốc như hổ rình mồi, nếu đánh lén phía sau, quả thực giẫm trên đất bằng, không cần tốn nhiều sức có thể thu phục hai quốc gia.
Tiết Quân Lương thấy hắn nhíu mày, bỗng nhiên tâm tình tốt, nhiều ngày qua y phát hiện sửu nương nương này không phải vật trong ao, vẫn luôn thực lo lắng, dù sao ngoại tộc tất có dị tâm, Tiết Quân Lương muốn tìm ra sơ hở và nhược điểm của người này.
Cho nên cố ý nói với nàng cùng Đằng quốc hòa thân, là người đứng đầu hậu cung, sợ nhất địa vị của mình bị lay động, Tiết Quân Lương cho rằng hắn nhíu mày vì lo địa vị hoàng hậu bị tân sủng chiếm lĩnh, trong lòng không khỏi cười nói, quả nhiên là nữ nhân, không qua nổi tiền tài.
Tiết Quân Lương cười: “Ái phi thân là hoàng hậu, phiền ái phi giúp cô gia thu xếp chuyện đón dâu, dù sao Đằng quốc rất có thành ý, phái Thường tướng hộ tống công chúa, chúng ta cũng không thể để người khác chê cười.”
Đằng Vân cười lạnh trong lòng, sao hắn nhìn không ra dụng ý của đối phương chứ, dù gì hai người bọn họ đã đối đầu mười năm.
Vừa nghĩ tới đại công chúa của Đằng quốc, Đằng Vân cũng có chút cảm khái, trong lòng hắn không biết là tư vị gì, từ xưa đến nay hoàng thất làm bậy không ít, nhất là đang ở loạn thế, nhiều không đếm xuể.
Đại công chúa Đằng Thiển Y là tài nữ nổi danh Đằng quốc, tài hoa hơn người có tri thức hiểu lễ nghĩa, cơ hồ mọi người đều nhớ tới nữ nhân tài ba này, lại xem nhẹ một chuyện, Đằng Thiển Y và Đằng vương tư thông.
Lúc sự tình vừa mới bại lộ, Đằng vương liền biếm đại nữ nhi đến hành cung tu dưỡng, chuyện dần dần lắng xuống, Đằng vương lại đón Đằng Thiển Y trở về, việc sau đó hiển nhiên không cần nhiều lời.
Hoàng thân quốc thích tự động tránh né đề tài này, dù sao đây là chuyện mất mặt, các đại thần cũng không dám nghị luận, trở thành bí mật mọi người đều biết.
Bất quá nó không có khả năng truyền tới tai Tiết quốc, tất nhiên Tiết Quân Lương chỉ cảm thấy Đằng Thiển Y là tài nữ, không biết thêm chuyện gì, Đằng Vân tuy rằng thẹn trong lòng, lại sao dám nói cho y biết, nếu Tiết Quân Lương biết Đằng quốc đại công chúa không hoàn bích, hơn nữa còn là người loạn luân bại đức, nhất định liên lụy Đằng Thường theo hộ tống, có khi dưới cơn nóng giận sẽ tiếp tục tấn công Đằng quốc.
Đằng Thường thân là Tướng gia hộ tống đội ngũ hòa thân, Đằng Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấu sơ hở, phụ vương của mình vẫn luôn không tin Đằng Thường, đưa một đại công chúa như vậy đến hòa thân, sự tình bại lộ, Đằng Thường nhất định không thể sống sót.
Đằng Vân thở dài, phụ hoàng thầm nghĩ trừ bỏ Đằng Thường, sao lại không nghĩ Tiết Quân Lương đại phát tức giận tiến đánh Đằng quốc.
Tiết Quân Lương không thấy hắn nói tiếp, vô cùng hài lòng, người có đối thủ đương nhiên vui vẻ, nhưng với một quân vương mà nói, khiến mọi người thần phục y, càng là chuyện khoái trá.
“Ái phi bắt đầu chuẩn bị thôi, có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với cô gia.”
Y nói xong, liền trở về, bảo Khương Dụ đi thỉnh Vạn Niên hầu tiến cung.
Tiểu Thái tử luôn luôn đứng nghe bên cạnh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có rất nhiều đạo lý vẫn hiểu, hiển nhiên biết phụ hoàng đang ra oai phủ đầu với sửu nương nương, nói bóng nói gió nàng.
Tiểu Thái tử trải qua chuyện vừa rồi, tuy rằng mất mặt mặt mũi, nhưng thái độ đối Đằng Vân dần dần chuyển biến, phụ hoàng dâng tân phi muốn hoàng hậu chủ trì không gì đáng trách, nhưng tổng cảm thấy có chút quá phận.
Tiết Bội không nói ra, nhưng trở nên thân cận Đằng Vân hơn.
Tiết Hậu Dương phụng chỉ dâng bài tử đứng ở cửa cung, chờ Tiết vương triệu kiến, Tiết Quân Lương liền gọi hắn vào thư phòng.
Tiết Quân Lương đưa thư của Đằng vương cho hắn xem, nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiết Hậu Dương mở thư đọc xong, nói: “Quả nhiên không ngoài sở liệu của bệ hạ, Đằng vương đưa Đằng Thường tới đây là để chúng ta giết!”
“Nhưng cũng phải tìm được lý do giết Đằng Thường, vô cớ xuất binh không được ủng hộ, huống chi Đằng Thường là danh sĩ một phương, không có nguyên nhân mà giết y, chỉ sợ bị người bêu danh loạn sát hiền sĩ.”
Tiết Hậu Dương trầm tư một chút, hiển nhiên cảm thấy lời y nói rất đúng, nhưng không tìm được lý do tốt, bảo hắn ra trận giết địch có thể, bất quá quan trường thật sự không thích hợp với hắn.
“Thường tướng hòa thân, Hậu Dương a, ta nghĩ phái ngươi ra thành nghênh đón.”
“Thần đệ lĩnh chỉ.”
“Ngươi và y xem như trên sa trường quen biết nhiều năm, lúc này không ở sa trường, cũng phải hạ thấp uy phong của y, không thể để người Đằng quốc xem thường.”
“Bệ hạ yên tâm, nhất định Hậu Dương không phụ sở vọng.”
Đằng Vân muốn nhắc nhở Đằng Thường, nhưng hắn vô năng, lại muốn nhân thời cơ Đằng Thường tiến Tiết quốc trốn khỏi cung, dù gì hắn không phải người Phụng hay người Tiết, hắn là Đằng Vân, không có khả năng ở lại hậu cung làm phi tử.
Nhưng hắn lại không thể nói với Đằng Thường thân phận của mình, bất kì ai cũng sẽ không tin tưởng, cũng không thể xin Đằng Thường giúp đỡ, nếu đi nhầm một bước sẽ liên lụy đối phương.
Hơn nữa mặt mình như vậy, không nói trước có bao nhiêu khó nhìn, đứng trong đám người chắc chắn nổi bật, liếc mắt một cái sẽ bị nhận ra, sao có thể chạy, dù chạy được cũng liền bị bắt về.
Đằng Vân để Tụ Dao hỏi thăm chuyện sứ thần Đằng quốc, Tụ Dao không quá nguyện ý, cảm thấy nương nương chỉ cần ngồi vững hậu cung là được, tuy rằng không dám làm trái, hỏi thăm cũng không tận tâm.
Khương Dụ đến truyền chỉ ban cho hoàng hậu mấy thứ đồ vật này nọ, kỳ thật là tới nói bóng nói gió Tụ Dao, Tụ Dao không phải ngu ngốc, biết người duy nhất mình có thể dựa vào là Hoàng hậu nương nương, cho nên không dám nói nương nương tìm hiểu tin tức Đằng Thường, chỉ cùng Khương Dụ tố khổ, nói Đại vương sắp đón tân nương nương, mấy ngày qua nương nương nhà ta vì việc này mà tận tâm tận lực, nhưng trong lòng khó tránh khỏi không vui, thỉnh Tiết vương thông cảm tâm tư nữ tử của nương nương.
Tiết Quân Lương nghe xong Khương Dụ hồi bẩm, lại có Thái tử nói tốt, hiển nhiên cảm thấy hàng phục được Đằng Vân, tuy rằng sửu nương nương xấu một chút, nhưng nàng lại có tri thức hiểu lễ nghĩa thông binh pháp, dạy Tiết Bội thỏa đáng, vừa ra oai phủ đầu, Tiết Quân Lương nghĩ lúc này nên cấp nàng một trái táo đỏ.
Từ xưa đến nay đế vương yêu thích nhan sắc là chuyện không phải bàn cãi, Tiết vương không có khả năng thật sự lâm hạnh sửu nương nương, cho nên đành phải sai Khương Dụ thỉnh hoàng hậu đến, cùng Tiết vương dùng bữa.