Sửu Nương Nương

Chương 83: Chương 83




CHƯƠNG 83:   PHIÊN NGOẠI 3: Lang Tĩnh, Tiết Ngọc

Lang Tĩnh Lang đại nhân muốn thành hôn .

Trấn Cương hầu lưu lại Phụng cảnh, có Lang Tĩnh và Đằng Tín phụ trợ, hơn nữa bản thân hắn cũng có tài, cai quản nơi này không phải việc gì khó.

Tài năng của Lang Tĩnh mọi người đều thấy rõ, không chỉ triều đình tin phục y, dân chúng đối y cũng kính trọng có thừa, tuy Lang Tĩnh luôn giữ bộ dáng lạnh lùng, nhưng không đại biểu y là người lãnh tâm.

Người thường nói tam thập nhi lập (ba mươi tuổi thì tự lập), Lang Tĩnh qua năm liền ba mươi tuổi, lại chưa thành hôn, không phải mối mai không nhiều, chẳng qua Lang Tĩnh không có tâm tư này, người khác liền tưởng rằng ánh mắt Lang Tĩnh quá cao, chướng mắt cô nương nhà bình thường.

Lúc này đây là vì Trấn Cương hầu đến chùa miếu bố thí cầu phúc, Lang Tĩnh đi theo, vô tình kết giao với một tài nữ rất có danh khí đến miếu cầu nhân duyên, nghe đồn hai người trò chuyện với nhau thật vui, sau đó tình chàng ý thiếp, coi như là đăng đối.

Tiết Ngọc cũng không để ý lời đồn, hắn không nghĩ rằng Lang Tĩnh sẽ động tâm với tài nữ gì đó, dù sao trước mặt Lang Tĩnh, bất kì ai cũng là múa rừu trước mặt Lỗ Ban, chỉ có thể làm trò cười cho người trong nghề mà thôi.

Nhưng tin đồn thực thực giả giả, dần dần lại trở nên rõ ràng, trước kia Lang Tĩnh nhàn nhã cũng không thích xuất môn, gần đây lại chịu đến một vài tiệc rượu.

Trong lòng Tiết Ngọc có chút khó chịu, hắn không biết sự khó chịu của mình xuất phát từ cái gì, cứ luôn cảm giác Lang Tĩnh là thực khách của hắn, hiện tại có phẩm cấp thành quan viên, cũng là người của Tiết Ngọc hắn.

Có lẽ Lang Tĩnh dần dần thoát khỏi sự khống chế của hắn, Tiết Ngọc bắt đầu không vui vẻ, nhưng hắn lại không thẳng thắn nói ra.

Từ xưa tới nay luôn độc lập, bởi vậy Tiết Ngọc không hề liên tưởng đến phương diện nào khác, hiển nhiên cũng không suy xét cảm tình của mình với Lang Tĩnh, chân chính xuất phát từ cái gì.

Thanh danh Lang Tĩnh càng lúc càng lớn, nhắc tới Tiết Ngọc, không có mấy ai biết hắn là Trấn Cương hầu, nhưng nhắc tới Lang Tĩnh, nhất định dân chúng Phụng cảnh đều biết y là Lang đại nhân kia.

Người thỉnh Lang đại nhân dự tiệc ăn cơm, càng đến càng nhiều, thời gian Tiết Ngọc gặp Lang Tĩnh càng ngày càng ít, mà gặp mặt chính là đàm luận trì hà, tu đê, khai điền, truân lương hoặc là huấn luyện binh lính, không có một câu chuyện riêng tư.

Tiết Ngọc nghĩ nghĩ, thời gian hắn ở cùng Lang Tĩnh ci gian, cũng chưa bao giờ đàm việc tư, dù sao hắn là chủ tử, Lang Tĩnh là thực khách, thực khách thay chủ tử bày mưu tính kế, không hơn.

Lúc trước, Tiết Ngọc bá đạo, Tiết Ngọc là ấu hổ mới ra đời, căn bản không hề sợ hãi, không thích nghe Lang Tĩnh “Khoa tay múa chân”, khi hắn bị Tiết Quân Lương giam lỏng, khoảnh khắc Lang Tĩnh vốn đã mất tích bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Tiết Ngọc có cảm giác thứ gì đó đã khác, chỉ là hắn không nói rõ, rốt cuộc khác ở đâu.

Sau này hắn muốn nghe Lang Tĩnh “Khoa tay múa chân”, chẳng qua cơ hội hai người gặp mặt lại thiếu.

Tiết Ngọc biết, quả nhiên không đến tuổi này, liền không lý giải được lời nói của rất nhiều người, bao gồm lời khuyên của Lang Tĩnh.

Hiện giờ hắn muốn Lang Tĩnh cho hắn nhiều mưu sách, nhưng đối phương bận rộn, gặp mặt gật đầu chắp tay, Tiết Ngọc lại không bỏ xuống được thể diện mời y ngồi trò chuyện một chút.

Hôm nay Hà Đạo mở tiệc rượu chiêu đãi, thiệp mời hiển nhiên đưa cho Tiết Ngọc, ngày thường Tiết Ngọc sẽ thanh cao từ chối, hắn khinh thường quan trường tiệc tùng, chẳng qua gần đây tâm tình hắn không tốt, muốn uống chút rượu, vì thế liền đi dự tiệc.

Tiết Ngọc không ngờ, yến hội cũng thỉnh Lang Tĩnh, hắn không vui, không thư thái đều bởi vì Lang Tĩnh, mắt thấy đến người này, trong lòng càng khó chịu, khó tránh khỏi làm như không thấy uống thêm vài bôi rượu.

Hà Đạo vì nịnh bợ Tiết Ngọc, tự nhiên bỏ chút công sức, thỉnh vũ cơ xinh đẹp, khiêu vũ rồi ca hát, mọi người đều biết Trấn Cương hầu sớm đến tuổi thú thê, chẳng qua vẫn chưa có chính thê, danh môn khuê tú đều thèm nhỏ dãi vị trí này từ lâu.

Hà Đạo không có nữ nhi, nhưng hắn có nhận nghĩa nữ, thực không khéo, nghĩa nữ này chính là tài nữ đệ nhất Phụng cảnh, người cùng Lang Tĩnh không thiếu lời đồn đãi.

Tâm tình Tiết Ngọc không tốt, nhìn thấy nàng trong lòng liền trầm xuống, thiếu chút nữa phất tay áo mà đi, chẳng qua ngẫm lại, vì sao mình không vui, Lang Tĩnh tựa như lão sư của mình, nay y muốn kết hôn, là một tài nữ, hơn nữa tài nữ có gia thế không tệ, mình nên cao hứng mới đúng.

Nàng kia đánh một khúc đàn, giương mắt nhìn Lang Tĩnh, không khỏi đỏ mặt, ý tứ quá rõ ràng, nhất thời Tiết Ngọc cảm thấy một ngụm rượu nghẹn trong cổ.

Hà Đạo gọi nữ nhi ra là muốn tác hợp nàng với Trấn Cương hầu, nào ngờ nữ nhi của mình thích Lang Tĩnh, hơn nữa thái độ còn rõ ràng như vậy, chẳng phải là cố ý đánh vào mặt Trấn Cương hầu sao?

Tiết Ngọc không yên lòng, cốc rượu nghiêng đổ lên người, Hà Đạo tìm được cơ hội, liền cười tủm tỉm bảo nữ nhi dẫn đường, thỉnh Trấn Cương hầu đến phòng đổi y phục. Thay y phục là giả, làm cái gì là thật, mọi người tự nhiên biết.

Khó có được là Tiết Ngọc không cự tuyệt, tuy nữ tử không muốn, nhưng không thể làm Trấn Cương hầu mất thể diện trước mặt mọi người.

Hai người vào phòng, nữ tử liền khóc nỉ non quỳ xuống, thỉnh cầu Tiết Ngọc thành toàn, nữ tử nói nàng có người ái mộ, tuy không biết tâm tư của người nọ, nhưng không phải y nàng không gả.

Tiết Ngọc biết nàng nói đến Lang Tĩnh, trong lòng lạnh lẽo, hắn cảm thấy khó chịu, ngực ẩn ẩn đau, nói không ra lời, còn có cảm giác thất hồn lạc phách.

Tiết Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, châm biếm nữ tử si tâm vọng tưởng, sao hắn có thể xem trọng một tiểu nữ tử như vậy, sau đó xoay người rời đi.

Tiết Ngọc trở về phủ, thế nhưng nhìn đến Lang Tĩnh bước vào thư phòng, chỉ dừng một lát, Tiết Ngọc cũng đi vào.

Hiển nhiên Lang Tĩnh không ngờ Tiết Ngọc sẽ về sớm như vậy.

Tiết Ngọc gặp được Lang Tĩnh, suy nghĩ trong đầu đều hỗn loạn, vô thức thốt ra: “Ngươi thích nữ nhi của Hà Đạo sao?”

Lang Tĩnh sửng sốt một chút, cười nói: “Là người đều thích cái đẹp, huống chi là tài nữ hiền lương thục đức như thế.”

Yết hầu Tiết Ngọc thoáng giật giật, đáp án này hắn đã sớm biết, chẳng qua không biết vì sao, muốn nghe chính miệng Lang Tĩnh nói một lần, mà chân chính nghe được, trong lòng lại không dễ chịu.

Tiết Ngọc nhịn không được mở miệng nói: “Hôm nay ta thấy nàng, cũng không cảm giác hiền lương thục đức thế nào, chẳng qua là nữ tử bình thường mà thôi.”

Lang Tĩnh nhìn chằm chằm Tiết Ngọc, ánh mắt một khắc cũng không dời, nói: “Bởi vì hầu gia còn trẻ, không thể lý giải Lang mỗ mà thôi, qua năm, Lang mỗ liền ba mươi, nhiều năm tùy tùng hầu gia như vậy, những điều nên trải qua đều đã trải qua, nay thiên hạ thái bình, hùng tâm đại chí cũng hết, còn có thể kỳ vọng gì…… Lang mỗ mệt mỏi, thầm nghĩ tìm người có thể làm bạn, cùng đi đến cuối đời mà thôi.”

Tiết Ngọc cũng nhìn y thật lâu, cười nói: “Ta đây làm chủ, cho các ngươi…… Chủ hôn, thế nào?”

Lang Tĩnh bỗng nhiên cười to một tiếng, nói: “Hảo, thê tử gia thế hảo, sinh đắc tú lệ, tương lai con cháu cả sảnh đường, công thùy thiên cổ, nếu nửa đời sau của Lang Tĩnh như vậy, coi như là công thành danh toại, chỉ tiếc.”

Y dừng một lát, thở dài: “Chỉ tiếc, Lang mỗ không biết tốt xấu, phụ ý tốt của hầu gia …… Trong lòng Lang Tĩnh sớm có người, dung không được người khác, nếu kiếp này may mắn, có thể cùng đối phương làm bạn sống quãng đời còn lại, nếu không thể cùng người thương làm bạn, tình nguyện sống cô độc.”

Tiết Ngọc nghe y nói như vậy, khiếp sợ không nói nên lời, Lang Tĩnh cầm lấy thư trên bàn, nói: “Đây là thư từ quan của ta, nghĩ ngày mai trình hầu gia, bất quá có thể nộp trước.”

Tiết Ngọc không nhận thư, chỉ nhìn Lang Tĩnh, hỏi: “Sao ngươi phải đi, là chức quan của ngươi không đủ lớn, hay bổng lộc của ngươi không đủ nhiều?”

Lang Tĩnh cười nói: “Vừa mới nói qua, là ta đã không còn chí lớn.”

Y nói, đặt thư xuống bàn, xoay người muốn đi, Tiết Ngọc thấy bóng dáng y, trong lòng căng thẳng, thanh âm không khỏi cao hơn, nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi trong lòng ngươi, là ai sao?”

Bước chân của Lang Tĩnh đột ngột ngừng, quay đầu nhìn Tiết Ngọc, ánh mắt thực phức tạp, khiến lòng Tiết Ngọc máy động, Lang Tĩnh vẫn không nói thêm câu gì, cười lắc lắc đầu, đi.

Tiết Ngọc ngã ngồi trên ghế, lăng lăng ngẩn người thật lâu, khi phục hồi tinh thần thì trời đã tối.

Hắn nhìn cửa thư phòng đang mở, vội vàng đứng lên, hô: “Người tới! Gọi Lang Tĩnh đến cho ta!”

Hạ nhân thấy vẻ mặt Trấn Cương hầu đầy giận dữ, cũng không dám cao giọng ồn ào, chỉ nói: “Bẩm hầu gia, không phải Lang đại nhân vừa đi sao?”

“Đi?”

“Đúng vậy, hiện tại đã sắp ra khỏi thành, cầm theo tay nải.”

Tâm Tiết Ngọc “Đông” một tiếng, quát: “Đóng cửa thành! Ai thả Lang Tĩnh ra khỏi thành, ta liền chém!”

Hạ nhân sợ tới mức run rẩy, còn tưởng rằng Lang đại nhân phạm tội gì.

Trời tối, còn chưa tới giờ đóng cửa thành, quan binh lại nhận được thủ dụ của Trấn Cương hầu, mệnh lệnh đóng cửa thành, bắt Lang Tĩnh.

Lúc này Lang Tĩnh sắp ra khỏi thành, kết quả bị binh lính bắt, trực tiếp áp vào lao.

Lao tốt nhìn thấy Lang đại nhân, cảm thán, đây là thế đạo gì, quả nhiên hoàng thân quốc thích đều thích trở mặt không nhận người, ngay cả Lang đại nhân cũng bị bỏ tù.

Ngược lại Lang Tĩnh vô cùng trấn định, cũng không phản kháng, chỉ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Tiết Ngọc nghe nói bắt được người, vô cùng lo lắng đi vào nhà tù, hắn sai lao tốt mở khóa cửa, vẫy lui mọi người, Lang Tĩnh rõ ràng nghe được có người đến, cũng không mở mắt, cũng không để ý tới, điều này khiến Tiết Ngọc phi thường căm tức.

Tiết Ngọc đi vào, lãnh mặt nói: “Lang đại nhân thật có giá, bản hầu đến đây cũng không lên tiếng.”

Lang Tĩnh không mở mắt, chỉ cười nói: “Lang mỗ tự biết là người sắp chết, còn câu nệ gì cấp bậc lễ nghĩa?”

Tiết Ngọc mở to hai mắt, đề cao thanh âm: “Ai muốn giết ngươi?”

Lúc này đối phương mới mở mắt, ngẩng đầu nhìn Tiết Ngọc, “Không phải hầu gia ngài sao? Không thì vì sao bắt thảo dân lại, thảo dân có tội gì?”

Tiết Ngọc bị bộ dáng trấn định của y chọc giận, một phen nắm áo Lang Tĩnh, hắn là người luyện võ, hiển nhiên lực tay không nhẹ, liền kéo Lang Tĩnh lên, nói: “Ngươi âm dương quái khí, là do ta sao, ta đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi muốn cùng tài nữ gì thành hôn liền thành hôn đi! Ngươi!”

Tiết Ngọc rống đến mặt đỏ bừng, buông tay, bỏ Lang Tĩnh ra, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Lang Tĩnh thở dài, ngữ khí vẫn bình thản, nói: “Hầu gia để Lang mỗ đi đi.”

“Không có khả năng……”

“Không có khả năng? Vậy phải như thế nào?” Lang Tĩnh nói: “Buộc Lang mỗ lưu lại, tiếp tục bày mưu tính kế cho hầu gia, Lang mỗ nhìn hầu gia thú thê sinh tử, an hưởng tuổi già? Hầu gia cũng nhìn Lang Tĩnh đón dâu sinh tử, trở thành nhất đại trung thần?”

Tiết Ngọc nghe y nói, theo bản năng nhíu mày, lui một bước, không ngờ đụng phải cửa lao, xích sắt vang lên leng keng.

Lang Tĩnh nói tiếp: “Nếu đây là hầu gia muốn, Lang Tĩnh tất nhiên bồi…… Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, ta đang nói cái gì?”

Tiết Ngọc không nói chuyện, biểu tình trên mặt như muốn khóc, Lang Tĩnh rất ít khi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của người này, trong lòng không thể nhẫn tâm, thở dài nói: “Hầu gia để ta đi đi.”

“Không được!” Tiết Ngọc đột nhiên đi qua, lại bắt lấy vạt áo Lang Tĩnh, nói: “Ta nói không được, không để ngươi đi, ngươi liền mơ tưởng đi ra khỏi thành! Cả đời ngươi đều phải ở đây, cũng đừng vọng tưởng thú tài nữ với không tài nữ gì! Ngươi…… Ngô!”

Hắn nói chưa xong, Lang Tĩnh không tránh thoát ràng buộc của hắn, ngược lại một tay đè cổ hắn lại, môi hai người dán chặt, Tiết Ngọc có thể cảm giác được hô hấp của người nọ, phảng phất đều nóng bỏng, khiến Tiết Ngọc khiếp sợ không thôi.

Lang Tĩnh không nói gì, chỉ ấn gáy Tiết Ngọc, hôn lên môi hắn, đối phương sửng sốt một khắc, mãnh giãy dụa, tuy Lang Tĩnh cao hơn hắn, nhưng Tiết Ngọc là người luyện võ, Lang Tĩnh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, bị Tiết Ngọc đánh lui ra sau hai bước, đánh vào tường, miệng một trận tanh ngọt, khóe miệng bị cắn rách.

Tiết Ngọc dựa vào cửa lao, kinh ngạc nhìn Lang Tĩnh, tay phẫn hận chùi miệng, không biết là tức giận hay vì cái gì khác.

Quát: “Lang Tĩnh! Lại có…… Lại có lần sau, ta nhất định giết ngươi, liền không chỉ một quyền đơn giản như vậy.”

Lang Tĩnh dựa vào tường ngồi xuống, cũng vươn tay lau miệng, chẳng qua là lau máu chảy ra, cười nói: “Dọa đến sao, tâm tư của ta chính là vậy, xấu xa như thế, cả ngày nhìn hầu gia liền nghĩ làm việc này……”

Yết hầu Tiết Ngọc giật giật hai cái, nghe lời y nói, mặt lập tức phát nhiệt, chẳng qua giây sau lại trắng bệch, cười khẩy nói: “Đừng nói dễ nghe như thế, vậy chuyện ngươi và nữ nhi của Hà Đạo là cái gì, mỗi ngày chạy khỏi phủ, đã đến tình trạng đàm hôn nói gả.”

Lang Tĩnh nhìn Tiết Ngọc, sửng sốt một chút, đột nhiên cười rộ lên, đỡ tường đứng dậy, Tiết Ngọc lui ra phía sau một bước, không biết đối phương muốn làm gì, nào biết ngay sau đó Lang Tĩnh lại tiến lên một bước, ôm chặt eo hắn, khẽ cúi đầu lại hôn lên môi hắn một lần nữa.

Tiết Ngọc vung tay muốn đánh y, nhưng nghĩ đến vừa rồi đã đánh Lang Tĩnh đổ máu, nắm tay mở ra lại khép chặt, thủy chung không đánh tiếp, do dự liền bị Lang Tĩnh chiếm tiên cơ, mở khớp hàm Tiết Ngọc, nhẹ nhàng liếm lộng đầu lưỡi hắn.

Tiết Ngọc hoảng thần, muốn đẩy Lang Tĩnh, tay đã đặt lên vai y, trong lòng lại dâng lên một trận luyến tiếc, bị Lang Tĩnh ôn nhu hôn làm toàn thân bủn rủn, cuối cùng biến thành bám chặt bả vai Lang Tĩnh.

Lang Tĩnh thấy người nọ không còn giãy dụa, nhẹ giọng nói: “Đời này trong lòng Lang Tĩnh chỉ có một mình hầu gia, sao có thể cùng người khác đàm hôn nói gả.”

“Ngươi……” Tiết Ngọc vừa định nói y vuốt mông ngựa, lại cảm giác được thứ kia như có như không cọ xát mình, lúc phản ứng được liền có chút vô thố, chỉ có thể giả bộ khí thế quát: “Ngươi làm càn! Cút ngay, đem ngoạn ý xấu xa của ngươi cách xa bản hầu một chút…… Ngươi ân……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.