Sáng sớm, Uyển Nương ăn xong bát cháo đặc, ăn sạch đồ ăn trên bàn, khi định đứng dậy để dọn chén bát, nha hoàn Tiểu Lan cùng Tiểu Mai không hẹn mà đồng thời nhanh chóng tiến vào.
“Di nương, người không cần phải làm vậy, để nô tỳ dọn cho”
Hai nha hoàn trên mặt tươi cười nhưng là ngoài cười trong không cười.
“Ta chỉ là thuận tay.”
Uyển Nương vừa mới cầm lấy chiếc đũa, Tiểu Mai đột nhiên cướp đi.
“Tiểu Mai.” Tiểu Lan lập tức lấy ánh mắt cảnh cáo.
“A!” Tiểu Mai tỏ ra bộ dáng kinh hoàng, “Hà di nương, xin lỗi, nô tỳ chỉ là nóng vội sợ ô uế tay người, người đừng cáo trạng với gia ạ.”
“Ách......” Uyển Nương xấu hổ cười, “Ta sao có thể bởi vì như vậy đi cáo trạng với gia chứ?”
“Nô tỳ sợ di nương thấy nô tỳ va chạm vào người, trong lòng không thoải mái a.”
Lời nói rõ ràng mang đầy ý mỉa mai khinh thường làm Uyển Nương không biết nên như thế nào đáp lại.
“Tiểu Mai, ngươi nói nhiều quá!” Tiểu Lan một tay đem chén bàn nhét vào trong lòng ngực nàng. “Mau mang về nhà bếp đi.”
“Được rồi.”
Tiểu Mai đem bộ đồ ăn cho lại hộp đồ ăn, đi ra sân, hướng phòng bếp đi đến.
Tiểu Lan thì cầm lấy giẻ lau sạch bàn ăn.
“Tiểu Lan......” Uyển Nương nhìn Tiểu Lan đang bận rộn, muốn nói lại thôi.
“Di nương có chuyện gì muốn sai bảo?”
Tiểu Lan ngồi dậy, kính cẩn dò hỏi.
Ngô tổng quản phái tới đây ba người nha hoàn cho Uyển Nương, là Tiểu Lan, Tiểu Cúc cùng Tiểu Mai.
Tiểu Lan nguyên bản là nha hoàn nhị đẳng trong phòng Thạch Thương Tiều, Ngô tổng quản nghĩ nàng có kinh nghiệm hầu hạ chủ tử, liền phái nàng tới bên cạnh Uyển Nương, làm nhất đẳng nha hoàn, cùng Tiểu Mai, Tiểu Cúc cùng nhau hầu hạ.
Ngoài ra còn có hai gã thô sử nha đầu, hiện tại đang ở bên ngoài quét rác.
Nhưng từ ngày đầu tiên ba nha hoàn này tiến vào, Uyển Nương liền cảm nhận được các nàng có địch ý với nàng.
Các nàng ngoài mặt thì cung kính, nhưng trong lời nói luôn là hàm ý mỉa mai, làm người nghe chói tai, rồi lại chỉ trích vô pháp làm khó dễ nàng.
Sau khi Lư cô cô bị khai trừ, Uyển Nương vẫn luôn ở trong tiểu viện tử không đi ra ngoài nhiều.
Mấy ngày nay, Thạch Thương Tiều không đi tìm nàng, có nói là bởi vì đại phu khuyên nàng nên tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không thân thể sẽ hư nhược, muốn sinh hài tử cũng không dễ dàng, nhưng cũng có người nói gia nhìn thấu nàng tâm tư xảo trá, bèn không quan tâm một thời gian, sau lấy danh nghĩa không con không cái đuổi nàng ra ngoài.
Uyển Nương cũng không biết lời đồn đãi giữa hạ nhân về nàng.
Ngày hôm sau sau khi tiến vào Thạch gia, liền hại Tiểu Điệp từ nhất đẳng nha hoàn biến thành thô sử nha đầu, lại hại Lư cô cô bị trục xuất, Vương Đại Hải càng là bị điều đi tẩy rửa hồ, ao nước, cho nên Vương đại thẩm nghĩ nàng ôm hận, nói không giữ lời.
Nhưng xét thấy kinh nghiệm Lư cô cô, bọn hạ nhân giận mà không dám nói gì, liền chờ tân di nương hoặc là phu nhân gả vào, chỉnh chết nữ nhân độc ác, lòng dạ thâm trầm này.
Uyển Nương bị mọi người hiểu lầm, Uyển Nương cũng không biết gì.
Nàng còn nghĩ rằng có thể là bởi vì chính mình bộ dáng không xứng vị trí “Di nương” này, nên bọn nha hoàn mới khinh thường nàng.
Nàng nghĩ mọi khả năng để cùng bọn nha hoàn hữu hảo, nhưng nàng một là không có tiền, hai là ở trong phủ không có thế lực, có thể giúp đại khái cũng chỉ có thể lực sống, nhưng nàng hiện tại tĩnh dưỡng chưa tốt, hơn nữa có quan hệ với lời đồn, ai dám đối tốt với nàng?
Uyển Nương cứ như vậy mà suy nghĩ mãi.
“Tiểu Lan,“ Uyển Nương châm chước dùng từ, “Tiểu viện tử này của chúng ta chỉ có vài người, nên cũng đừng phân biệt gì mà chủ với tớ, hãy như bằng hữu lui tới, được không?”
Nếu không bên người nàng tuy rằng có người, lại không có đối tượng nói chuyện phiếm, thập phần cô đơn tịch mịch.
Tiểu Lan khóe miệng kéo lên, cười lạnh.
“Di nương người nói đùa rồi, người là chủ tử, nô tỳ là nô bộc, muốn như thế nào giống bằng hữu ở chung?”
“Cho nên mới nói khi ở trong sân, cũng không cần chừng mực rõ ràng như vậy.” Uyển Nương lấy giẻ lau trên tay Tiểu Lan, “Bồi ta trò chuyện, được không?”
“Xin lỗi, di nương.” Tiểu Lan lấy lại giẻ lau, lời lẽ chữ nghĩa nói, “Nô tỳ còn có rất nhiều việc phải làm, không giống như di nương nhàn nhã có thời gian nói chuyện phiếm. Có lẽ một ngày nào đó Tiểu Lan có thể giống như di nương, gả cho một người giàu, mới có thể nhàn hạ thoải mái cùng hạ nhân kết giao bằng hữu.”
Một câu liền đem tâm trạng Uyển Nương phá hỏng
“Xin lỗi, là ta suy nghĩ quá ngu ngốc.” Bị lời nói ẩn ý tổn thương Uyển Nương ấp úng xin lỗi.
“Di nương đừng cùng hạ nhân xin lỗi, nô tỳ sẽ giảm thọ.”
Dứt lời, Tiểu Lan ngẩng đầu đi ra nhà ăn.
Uyển Nương nhìn bóng dáng Tiểu Lan, nhẹ giọng thở dài.
“Di nương,“ Tiểu Cúc cầm chén dược đi tới, “Dược đã đun xong rồi.”
“Cảm ơn, để đấy đi.” Nàng nói.
Nhìn chén thuốc đen tuyền kia làm nàng không có tâm trạng uống.
“Di nương, ngươi không uống nhanh, nô tỳ như thế nào rửa chén?”
“Ta tự rửa là được rồi.”
“Di nương, nếu làm người tự phải rửa chén, gia sẽ trách tội xuống dưới đem nô tỳ khai trừ thì làm sao?”
Uyển Nương bất đắc dĩ nghĩ thầm, các nha hoàn này mỗi người đều ít tuổi hơn nàng, miệng lại sắc bén đến làm người khác khó có thể chống đỡ.
Uyển Nương không muốn cùng nha hoàn cãi nhau, chỉ có thể cầm chén thuốc lên.
“Được, ta lập tức uống.”
Cầm lấy thìa quấy lạnh nước thuốc, Uyển Nương một hơi đem nước thuốc uống hết.
Sau khi uống xong dược, nàng nghĩ thầm nếu không có việc gì để làm, không bằng trở về phòng ngủ đi, thân thể cũng sẽ tốt hơn một ít.
Trở lại phòng ngủ, nằm xuống, nàng vừa mới chợp mắt một chút, Thạch Thương Tiều liền xuất hiện ở tiểu viện tử của nàng.
Tác giả: Thất Nguyệt Tình
Editor: thanhhoa03539
Truyện được đăng tải tại Wattpad nguyenhoa03539
Bản convert: