CHƯƠNG 34
Đông Phương Ngọc nghĩ lão nhân ẩn cư này cũng khó tìm, trước cứ cùng An Trữ tìm thử xem, vừa tìm vừa làm công tác tư tưởng, giải độc là nhất định phải làm, nhưng mỹ dung thì không cần thiết. Thế nhưng Tiêu Nhiễm trước khi rời đi, đưa cho An Trữ ngoại trừ một khối ngọc bội, còn có một phong thư. Phong thư chỉ có một tờ, trên tờ giấy viết địa chỉ một thôn trang ở vùng ngoại ô Sở Châu, còn có cả bản đồ tới đó.
Đông Phương Ngọc phù trán nhìn An Trữ quơ quơ phong thư vui vẻ hướng y cười, bất đắc dĩ méo miệng cười theo, quên đi, binh đến tướng ngăn, trước tìm được người rồi nói sau.
Theo bản đồ kia, Đông Phương Ngọc cùng An Trữ rất dễ tìm được đến nơi, cách Sở Châu cũng không xa. Thôn trang an bình tường hòa, quả nhiên thích hợp dưỡng lão. Đông Phương Ngọc cùng An Trữ tìm người hỏi, miêu tả đại khái tuổi tác và bộ dáng, nhưng tựa hồ cũng không có người biết.
Đông Phương Ngọc với An Trữ liếc mắt nhìn nhau một cái, Đông Phương Ngọc liền hỏi lại vị nông phu kia: “Quả thật không có lão nhân nào thấp thấp mập mập, vẻ mặt vui tươi hớn hở?”
Nông phu kia lắc đầu: “Quả thật không có, nhưng lão nhân cao cao gầy gầy tính tình cổ quái thì có một.”
Đông Phương Ngọc tạ ơn người nọ: “Đa tạ cho biết, xin hỏi lão nhân kia đang ở nơi nào?”
“Không cần khách khí.” Nông phu cũng cười cười, “Ở ngay phía trước, quẹo trái, có một tiểu viện nhỏ.”
Đông Phương Ngọc lại tạ ơn người nọ, đợi người nọ rời đi sau, mới quay ra nhìn An Trữ: “Đi tìm tìm xem?”
“Ân, thúc thúc nếu cho biết chỗ này, hẳn là có lý do.” An Trữ gật đầu.
Hai người theo hướng nông phu chỉ, đi tới tiểu viện kia, cánh cửa có chút xiêu vẹo, Đông Phương Ngọc trước gõ gõ, không ai ứng với, liền thử đẩy cửa vào.
Trong viện cũng không có ai, rất yên ắng. Đông Phương Ngọc cầm tay An Trữ nhẹ nhàng đi vào, mới đi đến nửa chừng, gian phòng đối diện truyền ra một đạo thanh âm nghiêm khắc: “Không thỉnh tự nhập, cùng bọn trộm cắp có gì khác nhau?”
Hai người dừng bước, Đông Phương Ngọc cất cao giọng nói: “Vãn bối hổ thẹn, chính là nhờ vào bằng hữu chỉ điểm, riêng tiến tới bái phỏng.”
“Bái phỏng một lão nhân như ta làm cái gì?”
“Xin hỏi tiền bối có phải hay không là đại thần y Tuyệt Mộc lão nhân?” Đông Phương Ngọc lại hỏi.
“Các ngươi tìm nhầm người.” Lão nhân kia lạnh lùng nói.
Đông Phương Ngọc nhìn An Trữ, lại chuyển hướng cánh cửa kia: “Thế nhưng bằng hữu sẽ không chỉ thị vô nghĩa hay sai lầm, cho nên chúng ta đoán việc lần này hắn làm tất có dụng ý.”
“Vậy cũng liên quan gì đến ta?” Lão nhân tiếp tục lạnh lùng.
“Vãn bối nghĩ muốn gặp tiền bối một lần, có lẽ liền sẽ biết.” Đông Phương Ngọc nói.
Bên trong cánh cửa yên lặng trong chốc lát, tay Đông Phương Ngọc cầm tay An Trữ âm thầm nắm chặt thêm. Giọng nói của lão nhân bên trong kia thập phần mạnh mẽ, nghe cũng khó đối phó mà. Chỉ có điều không biết là Tiêu Nhiễm có ý gì….
Cửa mở ra, quả nhiên giống như lời nông phu kia nói, một lão nhân cao cao gầy gầy đứng phía sau cửa, kế tiếp chắp tay sau lưng đi ra.
Đông Phương Ngọc cùng An Trữ vội hành lễ. Lão nhân kia hừ một tiếng, bước xuống bậc thang: “Người các ngươi cũng nhìn thấy, có thể sảng khoái rời đi, không cần tiếp tục phiền hà lão đầu này đi?”
Đông Phương Ngọc khẽ hỏi An Trữ: “Thật không phải?”
An Trữ thành thật lắc đầu.
Bọn họ nhỏ giọng trao đổi hấp dẫn lão nhân chú ý, ánh mắt sắc bén liếc qua, dừng lại trên mặt An Trữ.
An Trữ mở to hai mắt, vô tội nhìn lại hắn.
Lão nhân chậm rãi đi tới, Đông Phương Ngọc kéo An Trữ lui ra phía sau từng bước.
“Lui lui cái gì, cũng đâu ăn thịt các ngươi.” Lão nhân hừ lạnh một tiếng, “Ai bảo các ngươi tới tìm ta?”
“Là Tiêu công tử.” Đông Phương Ngọc đáp.
Khóe mắt lão nhân hơi giật giật, tiếp tục nhìn chằm chằm An Trữ: “Hắn có cho ngươi gì không?”
An Trữ chớp mắt mấy cái: “A, có, một khối ngọc bội.”
An Trữ lấy ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho lão nhân.
Lão nhân nhận lấy, cũng không cẩn thận nhìn xem, mà là ánh mắt càng thêm thâm thúy nhìn An Trữ: “Ngươi tên là gì?”
“Đông Phương An Trữ.” An Trữ cũng không kiêng dèhoặc là nói tiểu tử này căn bản không biết sợ hãi là như thế nào….
Lão nhân phất tay áo một cái: “Rõ ràng họ Trang, cái gì mà Đông Phương?!”
Đông Phương Ngọc âm thầm kinh ngạc, trấn định nói: “An Trữ là nghĩa đệ của vãn bối, phụ mẫu hắn song vong….”
“Hoàng đế lão nhân đã chết?” Lão nhân nheo mắt liếc y một cái.
Đông Phương Ngọc cùng An Trữ chấn kinh, An Trữ nhìn Đông Phương Ngọc, có chút không biết nên làm sao giờ.
Lão nhân tiếp tục nhìn chằm chằm An Trữ: “Mấy đạo vết thương này sâu đến tận xương, là mẫu thân ngươi làm?”
An Trữ chần chừ gật gật đầu.
“Thanh âm thoát phá này, là mẫu thân ngươi cấp độc?” Lão nhân lại hỏi.
An Trữ lại gật đầu.
“Mẫu thân ngươi, chết khi nào?” Lúc lão nhân hỏi câu này, ánh mắt hơi hơi trầm xuống.
“Lúc ta ba tuổi.” An Trữ thành thật trả lời, bằng trực giác, hắn tựa hồ cùng lão nhân này có chút quan hệ….
“Hảo một cái hoàng đế….” Lão nhân thế nhưng cười ha ha vài tiếng, “Lúc trước hắn gạt ta, nói đã ban thưởng tử cho nàng. Lại không ngờ, quả nhiên vẫn là lưu lại một mạng, ngươi nói ta nên hận hắn gạt ta, hay nên cảm kích hắn?”
An Trữ ngây người: “Ta không biết. Bất quá lưu lại mạng của mẫu thân ta, mới lưu được mạng ta, tuy rằng ta chưa từng gặp qua hắn, bất quá hình như cũng không hận…”
Lão nhân lắc đầu: “Tính cách ngốc nghếch này của ngươi, thật sự tuyệt không giống mẫu thân ngươi, lại càng không giống ta.”
An Trữ tiếp tục ngây ngốc: “A, ta là bị mẫu thân ta cấp độc.”
“…” Lão nhân thở dài, “Nguyên lai là như vậy….”
Đông Phương Ngọc nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng đã có đáp án, liếc mắt nhìn An Trữ tựa hồ có chút sáng tỏ, lại tựa hồ cái gì cũng không biết, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
“Ngươi cười cái gì?” Lão nhân nghễ y một cái, lại liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người.
Đông Phương Ngọc hành lễ: “Ta tại vì An Trữ cao hứng, thiên hạ rộng lớn như vậy, lại có thể tìm được thân nhân của hắn.”
“A?” An Trữ nhìn sang phía y, “Hắn thật là thân nhân của ta?”
Đông Phương Ngọc cười cười không nói.
Lão nhân chắp tay sau lưng hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là tiểu tử ngốc, trước vào phòng đi, ngoại tôn.”
An Trữ hoàn toàn ngây ngốc đứng tại chỗ, Đông Phương Ngọc cười cười, cầm tay hắn, đi theo lão nhân vào phòng.
Ngồi xuống bên cạnh bàn, lão nhân rót trà, đưa cho bọn họ, hai người vội cảm tạ cung kính tiếp nhận.
“Ngài, là ngoại công của ta?” An Trữ nhìn chằm chằm lão nhân.
“Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên gọi Công Tôn Tố, ngươi có thể hỏi hỏi vị nghĩa huynh kia của ngươi, nói vậy y hẳn đã biết đi.”
An Trữ nhìn phía Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc xoa xoa đầu hắn: “Năm đó, Hộ quốc đại tướng quân Công Tôn tiên sinh theo địch phản quốc, toàn tộc gia bị sao trảm, bao gồm cả sủng phi trong thâm cung đang mang long tử lúc ấy – ái nữ của Công Tôn tiên sinh, Trữ phi.” (sao trảm: tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội.)
“Mẫu thân ta?” An Trữ hỏi.
Đông Phương Ngọc gật đầu, lại nhìn phía Công Tôn Tố: “Năm đó, chắc là có hiểu lầm gì đi…”
Công Tôn Tố cười lạnh: “Hiểu lầm cái gì? Ta quả thật là có dị tâm, chẳng qua nghĩ tình nữ nhi của ta cùng với ngoại tôn chưa sinh ra…Đáng tiếc hoàng đế kia, không nhớ kỹ ta là phụ thân của thê tử hắn, ngoại công của con hắn, trực tiếp tiên hạ thủ vi cường mà thôi.” (tiên hạ thủ vi cường: xuống tay trước nhằm chiếm lấy lợi thế.)
Đông Phương Ngọc ngẩn người.
An Trữ nhược nhược thử thăm dò: “Ngoại..ngoại công?”
Công Tôn Tố nhìn hắn: “Ngươi cũng đã lớn như vậy. Trước đây chắc chịu không ít khổ đi?”
An Trữ lắc đầu: “Khá tốt.”
“Dung mạo, đầu óc ngươi, bị hủy cũng tốt….” Công Tôn Tố đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, “Ta vốn là nhờ cậy Tiêu công tử giúp ta tìm ngươi, để ngươi tự tay báo thù cho ta, cho mẫu thân ngươi…”
“A?” An Trữ kinh ngạc.
“….” Lão nhân trầm mặc trong chốc lát, “Nhìn bộ dáng này của ngươi, bảo ngươi đi báo thù….Ta tuy rằng cả đời cuồng vọng, nhưng cũng không phải kẻ khùng điên.”
“….” Lần này đến phiên An Trữ trầm mặc, sau đó mới ngẩng đầu, tức giận nói, “Ta là ngoại tôn của ngươi, ngươi sao có thể cười nhạo ta như thế?”
Đông Phương Ngọc quay đầu sang chỗ khác, cố gắng nhịn cười.
Lão nhân cũng quay lại, chọn mi: “Chẳng lẽ muốn ngươi đi báo thù? Nếu ngươi muốn cũng không phải là không thể được, người ngồi bên cạnh ngươi, xem ra cũng rất có ích.”
“A?” An Trữ lại dừng lại, lập tức nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng mới lắc đầu, “Ta không đi.”
“Vì cái gì?” Lão nhân tựa hồ có vẻ hứng thú.
“Ta thật vất vả mới trốn ra được.” An Trữ nói.
Đông Phương Ngọc thầm nói trong lòng: Ngươi như thế gọi là ‘thật là vất vả’?
“Non nước hữu tình, võ lâm giang hồ ta còn chưa có nhìn hết đâu.” An Trữ nói tiếp, “Còn có nhiều chuyện thú vị như vậy….Ta cũng còn chưa tìm được thần y trị mặt của ta. Còn có, còn có….”
Đông Phương Ngọc thầm than một tiếng.
“Trị mặt?” Công Tôn Tố nghi hoặc, “Mặt tốt như thế, vì sao phải trị?”
“….” Cho dù An Trữ ngày thường ngây ngốc, nhưng cũng có lúc bức xúc muốn phát điên, “Cái gì gọi là tốt a?!”
Công Tôn Tố cười lạnh: “Ngươi cho là hoàn mỹ bề ngoài là chuyện tốt?”
An Trữ sửng sốt. Đông Phương Ngọc thấy lão nhân tựa hồ là đứng về phía mình, nội tâm có chút vui sướng.
“Ngươi còn chưa nói lý do.” Công Tôn Tố nói.
“….” An Trữ há hốc mồm, nhìn Đông Phương Ngọc. Trước mặt Đông Phương Ngọc, hắn có thể đúng lý hợp tình, nhưng trước mặt lão nhân gia, đột nhiên cảm thấy mình có điểm ương bướng…
“Ngươi vừa rồi nói còn có, vậy là cái gì?” Lão nhân tiếp tục hỏi.
Câu này An Trữ lại càng nhăn nhó, khẩn trương nắm chặt tay Đông Phương Ngọc không biết trả lời thế nào.
Đông Phương Ngọc thầm than một tiếng, động tác này của ngươi, rõ ràng là không đánh đã khai, lão nhân này thật đúng là khôn khéo a….
Quả nhiên, lão nhân lại quay người lại, nhìn ngoài cửa sổ: “Các ngươi đi đi thôi.”
Thấy hắn đã trực tiếp trục khách, Đông Phương Ngọc liền kéo An Trữ đứng dậy: “Vậy vãn bối xin cáo từ trước, ngày khác lại tới quấy rầy tiền bối. An Trữ hôm nay gặp được thân nhân, cũng thực vui sướng. Chúng ta trở về nhất định hảo hảo chuẩn bị, lần tới định sẽ long trọng hữu lễ bái phỏng.”
Lão nhân vẫn nhìn bên ngoài, không đáp lời. Đông Phương Ngọc liền cầm tay An Trữ, nhẹ nhàng chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, An Trữ đột nhiên quay đầu lại: “Ngoại công, ngươi cũng không được trốn đi a! Chúng ta nhất định sẽ lại đến!”
“…..” Đông Phương Ngọc nhịn cười, chuyến đi này thật là quá tốt.