Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

“Xem tình hình này, chúng ta có muốn nói không cũng không được.” Đông Phương Ngọc tự tiếu phi tiếu, “Bất quá vẫn một câu, xem ở đại trưởng lão phân thượng, đến lúc đó nếu ra chuyện gì, mong rằng các vị có thể giữ lại An Trữ một mạng.”

“Tam đương gia sao lại nói lời ấy, chúng ta chỉ cần đến lúc đó ngươi đi lên cùng người trong tiêu cục nói nói một chút, sao có chuyện gì được mà?” Chủ sự tiến lên cười làm lành, “Tại hạ là Lâm Nhất Hổ, Động Đình phó đường chủ.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Đông Phương Ngọc hừ lạnh.

Cái Bang cũng là võ lâm nhất đại bang phái, bình thường đều đường hoàng làm việc, nhưng lần này bọn họ dùng cách này “thỉnh” y “hỗ trợ”, còn liên lụy đến An Trữ, y nhất định sẽ không vẻ mặt hòa nhã đối bọn họ.

“Có nhiều đắc tội, kính xin tha thứ.” Lâm Nhất Hổ ôm quyền, “Nhị vị, thỉnh.”

Đông Phương Ngọc cùng An Trữ vẫn ướt tóc, cũng không buồn để ý, dù sao đi theo người Cái Bang, không phải cũng tính lôi thôi sao? Vẫn là hai người cộng thừa một con ngựa, trước sau đi theo mười mấy người, thật đúng là canh chừng chặt chẽ.

An Trữ vừa ngã xuống nước, hơn nữa cơm trưa cũng còn chưa ăn, mệt đến không có khí lực, cả người hoàn toàn dựa vào ngực Đông Phương Ngọc, nửa híp mắt, cư nhiên ngủ, chỉ khổ Đông Phương Ngọc hai tay phải ôm chặt hắn, không để hắn ngã xuống.

Đoàn người coi như là xuất phát sớm, ra khỏi thành không đến mười dặm, đã đuổi được đội áp tải của Đông Phương tiêu cục.

Vừa thấy là Tam đương gia đến, trước sau còn đi theo người của Cái Bang, mọi người liền dừng lại, trưởng đoàn dẫn đầu tiến lên hỏi Đông Phương Ngọc có chuyện gì?

Đông Phương Ngọc thở dài: “Bằng hữu Cái Bang ‘thỉnh’ ta hỗ trợ ra mặt, việc lần này không làm.”

“Này…” Mọi người trong tiêu cục hai mặt nhìn nhau.

Lâm Nhất Long tính tình nôn nóng, không đợi Đông Phương Ngọc nói chuyện xong, liền nói thanh đắc tội, sau đó tiến lên xe ngựa duy nhất trong đoàn, đẩy mành ramọi người thấy Đông Phương Ngọc ở đây, nên cũng không có người đứng ra ngăn cản.

Trên xe là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, đang nhàn rỗi nhàm chán cắn hạt dưa, thấy có người ngăn lại cũng không kinh hoảng, vỗ vỗ tay, chủ động nhảy xuống xe ngựa, một bên hoạt động tay chân, vừa nói: “Cô nương ta ở trên xe cũng ngốc buồn, vừa vặn xuống dưới đổi không khí.”

Lâm Nhất Long nhìn nàng liền trắng mặt, quay đầu lại cùng Lâm Nhất Hổ sắc mặt đồng dạng không tốt trao đổi ánh mắt, sau đó hướng cô nương kia chất vấn: “Vật kia đâu?”

“Vật kia?” Cô nương nhíu mày suy nghĩ một chút, “Nga, vật kia a, ở chỗ này.” Nàng rút từ trong tay áo ra một cái hộp gấm.

Lâm Nhất Long vội đoạt lấy,  mở ra nhìn, là một viên ngọc bích nhỏ như trứng bồ câu. Sắc mặt Lâm Nhất Long lại trắng bệch, run rẩy đưa trả hộp lại cho cô nương kia: “Đây là có chuyện gì?”

 “Ân, tiểu thư nhà ta phó thác ta mang bảo thạch vô giá này đi lên kinh thành làm hạ lễ mừng hảo tỷ muội của nàng xuất giá.” Cô nương trả lời.

“Vậy, nha đầu kia thì sao?” Lâm Nhất Long hỏi.

“Tiểu thư a? Nửa tháng trước đã bỏ trốn cùng Lục đương gia của Đông Phương gia rồi.” Cô nương le lưỡi cười khẽ.

Đông Phương Ngọc nghe xong thấy thật tò mò, chuyện này xem ra thực phức tạp, còn dính dáng đến lão lục? An Trữ ở trong lòng ngực hắn, cũng sớm tỉnh, xoa nhẹ ánh mắt liền ngoan ngoãn nhìn, cũng không nói một câu.

“Này, nàychúng ta bị nha đầu kia lừa một vố!” Lâm Nhất Long dậm chân lắc đầu, căm giận thừa nhận.

“Ca, không có việc gì, chúng ta lại đi truy nha đầu kia, có thể đuổi được.” Lâm Nhất Hổ an ủi.

“Sợ là không kịp rồi, nửa tháng trước tiểu thư khởi hành, hiện tại chắc đã tới Hoa Sơn.” Cô nương kia lạnh lạnh nói.

“Hoa Sơn? Nàng đi Hoa Sơn làm cái gì? Không phải đi lên kinh thành?” Lâm Nhất Long lại cả kinh.

“Tiểu thư túc trí đa mưu, ta chỉ là một tiểu tiểu nha hoàn, sao có thể biết nàng nghĩ gì chứ?” Cô nương cười nói.

“Được rồi, may là không phải đi kinh thành, ca, có thể yên tâm một chút.” Lâm Nhất Hổ tiến lên vỗ vỗ vai đại ca.

“Không được, lão phu lo lắng, đi, đến Hoa Sơn.” Lâm Nhất Long quay đầu lại nói.

Trong nháy mắt một đám người liền vội vàng rời đi.

Đông Phương Ngọc vẫn bàng quang đứng nhìn, đột nhiên gợi lên khóe miệng, cúi đầu đối người trong lòng nói: “Không bằng, chúng ta cũng đi theo đi?”

“Tốt!Chỉ là vì cái gì?” An Trữ khó hiểu.

“Ngươi không phải thích xem náo nhiệt sao, ta cam đoan, một chuyến này tuyệt đối sẽ phi thường náo nhiệt.” Đông Phương Ngọc cười nói, “Hơn nữa ngươi không phải muốn du biến giang hồ? Phong cảnh Hoa Sơn cũng coi như không tồi.”

An Trữ nghe xong cũng cười nói: “Hảo, chúng ta đi xem náo nhiệt! Chẳng qua trước đó, có thể lấp đầy bụng không?”

“Đông Phương Tam đương gia cũng muốn đi Hoa Sơn sao? Vậy xin hỏi có thể cho tiểu nữ Yên Hồng đồng hành không? Tiểu thư phân phó, nếu trên đường bị đám đại thúc kia ngăn cản, ta cũng không cần phải chống lại, trực tiếp đi Hoa Sơn tìm nàng.” Yên Hồng tiến lên hỏi. Đông Phương gia mỗi người đều là mỹ nhân, lục gia là thế, tam gia cũng vậy, có điều thiếu niên xấu xí trong ngực hắn là ai a, trong trí nhớ giang hồ không có người nào như vậy đi.

Đông Phương Ngọc trầm ngâm một chút: “Cũng tốt, vừa mới cô nương nhắc tới chuyện lão lục cùng tiểu thư của quý phủ, có thể cho ta hỏi cô nương một chút sao?”

“Hắc hắc, ta tuy biết được rõ ràng, nhưng chuyện của tiểu thư ta không tiện nhiều lời, Tam đương gia nếu muốn biết, đến lúc đó trực tiếp hỏi tiểu thư chẳng phải tốt hơn.” Yên Hồng cười khẽ.

“Cũng được.” Đông Phương Ngọc cũng không miễn cưỡng.

“Vậy Tam đương gia,” Tiêu đầu tiến lên, “Việc lần này không làm, chúng ta nên làm gì giờ?”

“Từ đâu tới liền về đó, còn muốn ta dạy sao?” Đông Phương Ngọc nói, “Sau khi trở về phiền chuyển cáo Lão đương gia, nói ta cùng An Trữ có việc đi Hoa Sơn một chuyến, bảo nàng không cần lo lắng. Các ngươi trước khi đi nhớ lưu lại một con ngựa cho vị cô nương này, lại lấy ít lương khô và nước đến, An Trữ thiếu gia bị đói.” Cuối cùng lại nhớ đến cái gì, “Cô nương có biết kỵ mã?”

“Nếu ta nói sẽ không?” Yên Hồng cười.

“Vậy bảo tiêu đầu lưu lại xe ngựa.” Đông Phương Ngọc đáp.

“Như vậy không biết phải kéo dài tới khi nào.” Yên Hồng nói, thấy người dắt ngựa lại đây, liền trực tiếp phiên thân lên ngựa.

An Trữ thấy thế ninh ninh mi: “Vậy chỉ có ta sẽ không kỵ mã?”

“Sau này sẽ dạy ngươi.” Đông Phương Ngọc vừa nói vừa tiếp nhận lương khô và nước tiêu đầu đưa lên, lại giao cho An Trữ, “Ăn đi, cẩn thận đừng nghẹn.”

Dứt lời, ba người cáo biệt đoàn xe, quay đầu ra đi.

An Trữ ăn bánh mỳ, uống nước, hồi lâu mới hảo tâm phát hiện ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi không đói bụng sao? Ngươi cũng chưa ăn cơm trưa.”

“Đói bụng cũng không có biện pháp ăn, ngươi xem hai tay ta đều cầm dây cương.” Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ.

“Ta đây uy ngươi.”  An Trữ nói xong liền thực sự làm, lấy một khối bánh, dùng nước tẩm ướt, quay người lại đưa đến bên miệng Đông Phương Ngọc, “Ăn đi, ăn như vậy sẽ không nghẹn.”

Đông Phương Ngọc cũng không khách khí, há mồm cắn. Cứ như vậy tới tới lui lui, An Trữ uy Đông Phương Ngọc no rồi, mới lại mở bình nước tiếp tục ăn. Hai người một bên bình thản tự nhiên, Yên Hồng nhìn, run rẩy run rẩy trên người không biết vì sao lại nổi da gà, sau đó nhìn chằm chằm về phía trước, làm bộ không thấy một màn quỷ dị vừa rồi.

Ăn no uống đã, Đông Phương Ngọc dường như mới nhớ tới hỏi: “Không biết cô nương có sốt ruột đi hay không?” Một chuyến này y cũng không tính toán vội đi.

“Không vội, tiểu thư nói, muốn xem kịch vui phải đợi đến một tháng sau, thời gian một tháng, đi Hoa Sơn dư dả.” Nàng cũng không quên lúc nãy bọn họ nói gì, bọn họ chính là ngắm phong cảnh thuận đường xem náo nhiệt. Dù sao nàng vốn không vội, có thể có cái anh tuấn công tử đi cùng, đương nhiên là rất tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.