CHƯƠNG 39
Vòng giải trí cãi nhau, hôm nay anh khởi xướng, ngày mai tôi gánh chịu, anh nói tôi diễn dở, tôi tố anh phỉ báng, chân chân giả giả hư hư thực thực, các fans hâm mộ và anti-fans liên tục sôi trào, kị nhau đến nỗi khiến cho diễn đàn thủy hỏa bất dung.
Tân Đồ Hiên ngồi trong văn phòng nhìn các tin trong diễn đàn, mắt thấy có dân mạng muốn tìm Dung Thụy Thiên, hắn nhanh chóng liên lạc với người công ty mạng rồi cường ngạnh kêu gỡ bài đăng này, ngoài ý muốn là đối phương nói là tin tức đã được hạ xuống.
Hắn lại mở trang mạng đó lên, những ảnh chụp liên quan đến Tịch Nhạ Hoài cùng Dung Thụy Thiên đã bị xử lý, chỉ bất quá chỉ nửa giờ ngắn ngủi mà thôi, tất cả tin tức đều nháy mắt mà biến mất, điều này quá cổ quái, rõ ràng đây là tin tức lớn, nhưng các diễn đàn lớn ngay cả đầu đề cũng không đăng lên, còn liên tiếp đóng bài đăng.
Chẳng lẽ người Hoàn Á đang ngăn trở, Tân Đồ Hiên gọi điện thoại cho Hạng Thanh Uyên, nghe ngữ khí của hắn thì thấy cũng không tham gia việc này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tân Đồ Hiên có loại cảm giác nói không nên lời, cùng lúc là vì Hoàn Á không có tham gia việc này mà nhẹ nhàng thở ra, cùng lúc lại lo lắng tình huống của Dung Thụy Thiên, chỉ sợ tin tức lần này là Trác Thích Mặc tung ra. Cứ việc kia chỉ là ảnh chụp bình thường, nhưng khi cẩn thận xem kỹ thì vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt hắn, Trác Thích Mặc thả ra tin tức chính là muốn dựa vào dư luận mà tìm ra Dung Thụy Thiên.
Thời điểm điện thoại vang lên, Tịch Nhạ Hoài đang chuẩn bị bữa sáng, hắn nhận điện thoại, microphone bên kia truyền đến thanh âm tao nhã:” Sự tình đã xử lý tốt, hiện tại sóng êm gió lặng”.
” Tốt ” sắc mặt Tịch Nhạ Hoài hòa hoãn xuống dưới.
” Cường ngạnh cắt bỏ bài đăng như vậy, trừ bỏ cho tôi thêm vào chỗ tốt, cũng đừng quên cho phóng viên một ít phúc lợi, tránh cho quan hệ với truyền thông trở nên cứng ngắc” người đàn ông là người phụ trách cục mạng internet….
Tịch Nhạ Hoài nghe điện thoại, một lát sau hạ giọng hỏi:” Bọn họ muốn cái gì?”
” Tin tức lần này tiếp tục ngoạn đi xuống”.
” Muốn ngoạn sao cũng được, đừng liên lụy đến người đàn ông trong ảnh chụp”
” Không thành vấn đề”.
Tịch Nhạ Hoài ngắt điện thoại, hắn đứng trong nhà bếp sáng ngời lại sạch sẽ, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh mà nhìn màn mưa tinh mịn, mưa bụi liên miên không ngừng kia bị gió thổi kéo dài thành từng dải, hỗn độn vén lên thành thị tịch mịch, tiếng di động tít tít vang lên.
Mở ra xem là một cái tin nhắn, tin nhắn là địa chỉ nhà cùng tài khoản ngân hàng của đối phương.
Tịch Nhạ Hoài trở lại trước máy tính đăng nhập vào ngân hàng trên mạng, bởi vì tín hiệu có vấn đề nên vẫn không thể đi vào, hắn rời khỏi hệ thống, gọi điện thoại cho trợ lý phòng làm việc tư nhân:” Alo, tôi là Tịch Nhạ Hoài, có bút khoản cô giúp tôi chuyển qua đi, tôi đưa cho cô tài khoản ngân hàng cùng danh tính của hắn….”
Sau khi treo điện thoại, Tịch Nhạ Hoài chuyển nội dung tin nhắn qua cho hắn, trở lại phòng bếp, Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng đem bữa sáng chuẩn bị tốt rồi mới đi vào phòng ngủ, vừa vặn nhìn thấy Dung Thụy Thiên thay quần áo.
” Sao em dậy rồi?”
Dung Thụy Thiên trả lời:” Tôi phải đi bố trí phim trường, còn anh, sao lại không ngủ thêm chút nữa?”
” Anh phải hóa trang rồi nghe đạo diễn giảng về phần diễn ” Tịch Nhạ Hoài đi đến bên người Dung Thụy Thiên, tự nhiên vì hắn sửa sang lại cổ áo:” Những đạo cụ nào quá nặng, đừng có khuân mà hãy nhờ người khác tới hỗ trợ, đừng cố chống đỡ một mình”.
” Hảo “.
” Mấy tràng diễn sau này thoải mái hơn, như vậy bố trí phim trường cũng sẽ không mệt thế nữa, cơ hội đi ngoại cảnh cũng không nhiều” Tịch Nhạ Hoài kéo tay hắn, đưa hắn đến trong phòng khách, ý báo hắn ngồi xuống ăn bữa sáng.
Dung Thụy Thiên ngẩng đầu nhìn Tịch Nhạ Hoài:” Bộ phim lúc nào thì quay xong?”
” Trễ nhất là cuối tháng ” Tịch Nhạ Hoài đưa bánh mì cho hắn, lại gắp một ít chân giò hun khói vào trong bát hắn:” Lại nói tiếp thì cũng đã quay được ba tháng, ở chung với người trong tổ kịch lâu như vậy, nếu phải đi thì vẫn là luyến tiếc”.
Dung Thụy Thiên buồn bã gục đầu xuống:” Nói như thế thì sau này không thể gặp nhau…..”
” Em nói gì?”
” Không có gì “.
” Sau khi quay phim xong thì anh sẽ làm gì?” Dung Thụy Thiên nhai thức ăn trong bát mà như đang nhai sáp, sau khi phim quay xong thì sẽ không thể ngày ngày gặp mặt như bây giờ, đều phải tự vì công tác của mình mà bận rộn.
” Anh nghĩ nghỉ ngơi vài ngày ” Tịch Nhạ Hoài ôn nhu nhìn hắn, tươi cười bên môi thoạt nhìn dị thường ấm áp:” Đến lúc đó đi chơi với anh, hảo hảo thả lỏng một chút”.
Dung Thụy Thiên ngẩn người, bắt đầu trở nên rạng ngời hơn, nhưng cũng không quên nhắc nhở:” Tôi biết anh bề bộn nhiều việc, chờ sau khi mọi việc làm xong rồi đi” sau khi quay phim xong thì sẽ là phần chế tác hậu kỳ cùng chiếu phim, rồi mới phối hợp với đơn vị phát hành mà tuyên truyền, đến lúc đó e là không có biện pháp tùy tâm sở dục mà xin phép nghỉ ngơi.
” Anh nói thật sự, không nói đùa với em ” dưới gầm bàn Tịch Nhạ Hoài duỗi chiếc chân dài, nhẹ nhàng đụng đụng hắn vài cái:” Đến lúc đó anh sẽ quấn quýt lấy em, làm cho em không rảnh để đi làm những việc khác, ngay cả đến thời gian mở điện thoại nói chuyện với bạn bè cũng không luôn”.
” Tôi không có bạn bè nào, mở điện thoại nói chuyện cũng rất ít” Dung Thụy Thiên uống một ngụm cà phê, rồi mới nói với Tịch Nhạ Hoài:” Chỉ sợ anh cảm thấy tôi chán, ngày thường nghỉ ngơi tôi đều ở trong nhà” (Me too)
Không có bạn bè nào, vậy tại sao tối hôm qua Kiều lại gửi tin nhắn cho y, thoạt nhìn bọn họ còn liên lạc, nhưng quan hệ hẳn là không mập mờ như vậy, nếu không thì Kiều sẽ không truy vấn Dung Thụy Thiên đi đâu, thoạt nhìn cậu ta cũng không biết Dung Thụy Thiên đi ra quay ngoại cảnh với tổ kịch.
Tịch Nhạ Hoài tâm tình phức tạp mà ăn sáng, nghĩ tới Dung Thụy Thiên gạt hắn rồi cùng Kiều gặp mặt, một trận khí lạnh liền xông thẳng lên đầu hắn, làm cho hắn suýt chút nữa là truy vấn về chuyện của Kiều, muốn y nói ra ngọn nguồn sự thật.
Chính là, thật vất vả cùng Dung Thụy Thiên tiến triển đến bây giờ, nếu đột nhiên hỏi như vậy thì cũng không khỏi quá hung dữ, còn nữa, hắn còn tự tiện xóa bỏ tin nhắn Kiều gửi cho y , chỉ sợ bọn họ sau vài cái tin nhắn lại bén lửa, cứ việc khả năng như vậy tính là rất thấp, bất quá hắn ngay cả “khả năng ” đều không thể chịu được.
Tịch Nhạ Hoài lại thở dài, nếu Dung Thụy Thiên có thể chủ động hơn một ít, hoặc là nhiệt tình tăng vọt giống như hắn thì hắn sẽ không khẩn trương và bất an như thế, tùy thời đều lo lắng y sẽ vì nguyên nhân khác mà làm bất hòa với mình, không thể lại bị hắn nắm trong tay.
Dung Thụy Thiên nhìn Tịch Nhạ Hoài, nhìn vẻ mặt hắn phiền muộn than thở, trong lòng cũng chua xót giống như vị đắng cà phê:” Anh xảy ra chuyện gì?”
” Không có việc gì ” Tịch Nhạ Hoài an ủi hắn, thuận tiện nói sang chuyện khác, nhìn lực chú ý của y dừng trên người mình, lại có hưng trí cao mà theo hắn nói chuyện khác, chính là chưa tán gẫu được vài câu thì tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên.
Mở cửa ra xem thì thấy là Vương trợ lý, Vương trợ lý kêu hắn trở lại phim trường chuẩn bị quay phim.
Tịch Nhạ Hoài ánh mắt đầy xin lỗi nhìn về Dung Thụy Thiên còn đang tại phòng ăn, Dung Thụy Thiên không tiếng động nói với hắn:” Anh đi đi “, Tịch Nhạ Hoài hơi hơi gật đầu, lôi kéo Vương trợ lý đang ngó vào trong phòng xem xét đi ra.
Vừa đi hai bước, Tịch Nhạ Hoài quay đầu nói với Vương trợ lý bên cạnh:” Nơi góc có phóng viên đang chụp tôi, phỏng chừng là phóng viên tạp chí bát quái, anh đi qua lấy lại phim ảnh của hắn”.
Qua vài phút, Vương trợ lý mang theo phim ảnh trở lại bên người hắn, vẻ mặt oán giận nói:” Thoạt nhìn đã theo dõi anh thật lâu, muốn lấy ảnh chụp của hắn thì hắn thà chết chứ không đưa….”
Tịch Nhạ Hoài thu hồi ảnh chụp đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, Trác Thích Mặc thu được tư liệu bí thư đưa cho hắn, thần sắc lạnh lùng xem xong nội dung trong phần tư liệu đó, cùng với chuyện hủy dung sau tràng tai nạn xe cộ kia của Dung Thụy Thiên, hắn đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất.
Sắc trời u ám ngoài cửa sổ bao phủ trên không trung thành thị.
Dung Thụy Thiên thu thập xong mấy thứ trên bàn, còn chưa kịp rửa thì di động liền đột ngột vang lên, hắn rùng khăn mặt lau khô tay, mở ra thì thấy trên điện báo biểu hiện bốn chữ ” Dãy số không rõ “, nghi hoặc nhấn nút trò chuyện.
Microphone bên kia đầu tiên là trầm tĩnh nửa ngày, rồi mới truyền tới thanh âm trầm thấp mà ôn nhã từ tính:” Anh là Trác Thích Mặc ” trong đầm lầy hắc ám đột nhiên bị một đóa hoa sặc sỡ chui toạc lên, màu sắc kia tựa như hoa văn trên người độc xà.
Dung Thụy Thiên giống như bị dội thẳng xuống một thùng nước đá, lạnh đến nỗi tâm hồn cũng từng trận phát run.
Khuôn mặt Trác Thích Mặc dưới ánh nắng chiếu rọi nhìn thật tao nhã, thoạt nhìn tựa như quý tộc xuất hiện từ trong tranh:” Hồi lâu không liên lạc với em, mấy năm nay, anh thực lo lắng cho em”.
Nọc độc dính trù giống như răng nanh của dã thú, dưới bóng tối mà lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng mà hình dáng âm trầm lại tái nhợt ấy lại bị giấu trong chỗ tối, chỉ chờ khi không có gì đề phòng mà nhảy ra!.