Sửu Thúc

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 47

Nhìn ra được ở phương diện này thì Dung Thụy Thiên là người đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn, khi lần đầu ôm hắn, thật sự là vô cùng thê thảm, vẫn thống khổ thở dốc, đến lúc sau lại liên tục nức nở, hiển nhiên tại dạng tính sự này không hưởng thụ được khoái cảm, nhưng bởi vì săn sóc mình mà ẩn nhẫn không có kêu dừng, nhớ tới những điều này khiến cho Tịch Nhạ Hoài càng thêm yêu thương trìu mến hắn.

” Ngô…. Có thể….” Dung Thụy Thiên chịu không nổi mà run rẩy, móng tay ấn thật sâu vào trong cơ thể Tịch Nhạ Hoài.

” Nếu nơi này không thể nới lỏng ra thì sẽ không có cách nào thừa nhận của anh “.

” Không sao, có thể vào ” Dung Thụy Thiên tóc đen xõa tung, sợi tóc dính bệt lên hai má hồng hồng.

” Không được, anh muốn em cảm nhận được khoái cảm ” Tịch Nhạ Hoài tà mị nhìn hắn, trong đôi con ngươi xanh thẳm là *** nồng đậm, hắn khẽ liếm lên điểm nổi phiếm hồng trên ngực Dung Thụy Thiên, ba ngón tay tiến vào thân thể hắn, bắt đầu bắt chước tính khí mà đưa đẩy ra vào đũng đạo chật hẹp kia, thường thường sẽ chạm đến điểm mẫn cảm trong thân thể hắn.

Dung Thụy Thiên không khỏi kẹp chặt ngón tay hắn, Tịch Nhạ Hoài rút ngón tay ra, cởi bỏ toàn bộ quần áo, ôm Dung Thụy Thiên đặt lên trên đùi, làm lưng hắn dán vào người mình, rồi mới liếm lên chiếc cổ với đường cong duyên dáng kia.

” A… Ân…” Trong xoang mũi Dung Thụy Thiên phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị khe khẽ, thanh âm kia nghe vào trong tai Tịch Nhạ Hoài lại tràn ngập vô hạn dụ hoặc.

” Tiếng rên thật dễ nghe ” Thanh âm Tịch Nhạ Hoài vì *** bừng bừng phấn chấn mà khàn khàn, hắn vuốt ve lên chiếc đùi mượt mà của Dung Thụy Thiên, dục vọng thô cứng ái muội ma sát mơn trớn cửa vào, khiến cho huyệt khẩu trở nên ướt át dính dấp, làm Dung Thụy Thiên mơ màng mà ngã vào trong lòng hắn, rồi mới thong thả nhưng kiên định tiến vào cơ thể hắn, không cho hắn cơ hội kháng cự mà xỏ xuyên vào, cũng ở trong thân thể nóng bỏng như lửa ấy mà tiếp tục bành trướng lên, đem đũng đạo chật hẹp ấy nhồi nhét đến tràn đầy.

” Ô! ” Dung Thụy Thiên theo bản năng mà giãy ra, Tịch Nhạ Hoài lại nắm chặt eo hắn, dùng sức áp thân thể hắn xuống, làm cho hắn nặng nề mà ngồi trên dục vọng của mình.

Cảm giác chướng bụng khi thân thể bị dị vật xâm nhập làm cho Dung Thụy Thiên có loại lỗi giác bị xé rách, hắn bắt đầu giãy giụa:” Ân… Không, ân…”

Tịch Nhạ Hoài không dám lộn xộn, chỉ ôm lấy thân thể đang run rẩy của Dung Thụy Thiên, ánh mắt nóng bỏng lại trực tiếp, nơi đáy mắt tràn đầy ý muốn chiếm dục khổng lồ, hắn giống như thổi hơi mà dán vào bên tai Dung Thụy Thiên, khẽ liếm tai hắn, khi hắn thở hào hển mà rút rút bả vai thì lại cắn cắn bên cổ ướt mồ hôi của hắn, để lại trên da thịt yếu ớt ấy những dấu vết xanh tím…

Dung Thụy Thiên cúi đầu thở dốc, hai chân hắn khoát trên đùi Tịch Nhạ Hoài, *** mị tự tách ra hai bên, thân thể bọn họ không có khe hở mà gắt gao dán vào nhau, kết hợp vừa chặt chẽ vừa thân mật.

Tịch Nhạ Hoài dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy thắt lưng Dung Thụy Thiên, hơi thở nóng bỏng phả lên trên cổ hắn, độ ấm kia tựa hồ như muốn tổn thương da thịt hắn, dịu dàng vuốt ve Dung Thụy Thiên, nâng cằm hắn, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi run run của hắn, nhiệt tình mút lấy lưỡi hắn, cảm thấy thân thể hắn dần dần mềm xuống, liền kềm chế không được mà bắt đầu đưa đẩy bên trong đũng đạo vừa chật hẹp vừa ướt át nóng bỏng của hắn.

” Ân…” Dung Thụy Thiên bắt đầu rên rỉ hỗn loạn, toàn thân mềm nhũn đến nỗi không thể dùng được chút sức lực nào, vật to lớn nóng cháy kia đang ra ra vào vào trong thân thể hắn, đau đớn dĩ nhiên là có, huyệt khẩu cũng bị nong ra hết mức, nhưng mỗi khi bị đụng đến nơi mẫn cảm thì cái loại khoái cảm tê dại này lại dọc theo sống lưng mà tràn lên: ” Tịch Nhạ Hoài… Ngô, ngô… Ân….”

Tịch Nhạ Hoài chôn đầu bên gáy Dung Thụy Thiên, hai tay ngăn chặn đùi hắn, thân thể cường tráng gắt gao dán sát vào từng tấc da thịt sau người hắn, rồi mới kịch liệt đong đưa thắt lưng.

” A…. Ân… Ân…” Trong cổ họng Dung Thụy Thiên tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn, thân thể theo sự chuyển động của Tịch Nhạ Hoài mà phập phồng lên xuống, thân thể màu đồng cổ phủ kín một tầng mồ hôi tinh mịn, dưới ánh đèn chiếu rọi vô cùng mê người.

Tịch Nhạ Hoài vuốt ve Dung Thụy Thiên, trong ngực tản ra tính dục kịch liệt cùng khí phách, hắn mút lấy tai phải của y, đầu lưỡi màu đỏ khẽ liếm qua, ngậm thùy tai mẫn cảm vào miệng:” Thích như vậy sao?”

” Không… Ân…” Dung Thụy Thiên thề thốt phủ nhận, nhưng nơi mẫn cảm lại bị hắn liếm như vậy, những lời nói đến miệng đều biến thành rên rỉ, dục vọng tráng kiện chôn sâu trong cơ thể hắn bắt đầu ma sát lên niêm mạc ẩm ướt nóng bỏng, như có như không mà va chạm điểm mẫn cảm kia một chút, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, dục vọng giữa hai chân cũng bắt đầu đứng thẳng lên.

” Thích anh chuyển động như vậy sao?” Tịch Nhạ Hoài ôm lấy vòng eo gầy yếu của hắn, làm cho hắn phun ra nuốt vào dục vọng lửa nóng của mình, rồi lại lấy lực đạo mạnh mẽ mà hướng chỗ sâu đánh tới, làm cho hắn phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

“A… A….” Nơi tương liên cơ hồ có ngọn lửa rực cháy đang thiêu đốt, thân hình rắn chắc cao lớn của Dung Thụy Thiên bị nhiễm một tầng đỏ nhạt liêu nhân, ngay cả dục vọng phía trước cũng rỉ ra một giọt sương trong suốt.

” Cảm thấy sao, thoải mái chứ ” Tịch Nhạ Hoài va chạm hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, rồi mới cử động phần eo, làm cho thứ thô to nóng như lửa kia tùy ý mà di chuyển về phía trước, càng không ngừng cọ xát nơi mẫn cảm của hắn.

” Ngô… Không cần… Không nên đụng…” Dung Thụy Thiên rên rỉ phe phẩy đầu, cảm giác nơi bị tiến vào giống như đang bị thiêu đốt, có loại cảm giác tê dại sôi trào trong thân thể, hắn cắn chặt cánh môi đang run rẩy, cho đến khi khoái cảm ở nơi tương liên chậm rãi bốc lên, hô hấp hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn, phân không rõ là cảm giác vui thích hay là thống khổ, khiến cho hắn khó nhịn mà đón ý nói hùa với Tịch Nhạ Hoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.