CHƯƠNG 89
Gió lạnh gào thét trong đêm đen thành thị, Dung Thụy Thiên ngồi trước cửa sổ, sự mỏi mệt thình lình ập đến giống như băng tuyết giá lạnh đang bao phủ lấy hắn, hắn nhìn ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ, đã sắp một giờ.
Tịch Nhạ Hoài hôm nay vẫn về trễ như thế, là vẫn đang làm việc, hay là đang nói chuyện phiếm với người phụ nữ nhìn thấy hôm nay?
Vì sao hắn lại để ý đến vậy, phải chăng là bởi vì Tịch Nhạ Hoài mỉm cười với người khác ngoài hắn, hay là dạo này y về muộn nên khiến hắn bất an?
Thậm chí còn nghĩ rằng lần này có giống với khi xưa hay không, tất cả những trả giá đều biến thành bọt nước, hoặc giống như Kiều đã từng nói rằng hắn đang làm một chuyện nguy hiểm, làm sao lại có người sẽ yêu một người đàn ông xấu xí như hắn! Huống chi lại là một Tịch Nhạ Hoài hoàn mỹ như vậy.
Dung Thụy Thiên cứ miên man suy nghĩ như vậy, giống như đang chiếu một bộ phim mà nhớ về quá khứ, một lát thì cảm thấy Tịch Nhạ Hoài thương hắn như vậy, không nên không tin tưởng Tịch Nhạ Hoài , một lát lại cảm thấy bản thân mình bị lừa.
Nhưng trước khi sự việc còn chưa sáng tỏ, hắn phải hỏi Tịch Nhạ Hoài rõ ràng, kiên nhẫn nghe y giải thích. Nhìn thấy chiếc xe màu đen của Tịch Nhạ Hoài tiến vào xã khu, Dung Thụy Thiên trở lại phòng khách, cố gắng bảo mình phải bình tĩnh, không để cho bản thân có gì khác với lúc bình thường.
” Em còn chưa ngủ sao?” Tịch Nhạ Hoài lê bước mệt mỏi bước vào nhà, liếc mắt một cái liền thấy Dung Thụy Thiên đang ngồi trong phòng khách, đáy mắt y đột nhiên nổi lên một thứ ánh sáng phức tạp.
Sắc mặt Dung Thụy Thiên tái nhợt, không thể nhúc nhích ngồi đó, một đôi con ngươi màu hổ phách quan sát Tịch Nhạ Hoài, các loại bất an tựa như một quả bom vô hình đang ẩn nấp trong lòng….
Hắn lo lắng khiến trái tim nảy lên kịch liệt, tần suất nhanh như vậy, cơ hồ làm hắn không thể hô hấp, hắn âm thầm nắm chặt ngón tay, thanh âm lạnh lùng cứng rắn hỏi Tịch Nhạ Hoài:” Gần đây anh làm việc gì?”.
Tịch Nhạ Hoài tựa hồ hiểu được hắn suy nghĩ gì, đôi lông mày sắc bén nhẹ nhàng nhăn lại, cảm xúc chuyển dộng trong đáy mắt không còn cường thế như vậy nữa, y đến bên người Dung Thụy Thiên, ôm hắn vào ***g ngực rộng lớn.
” Ở trong nhà ăn em thấy được sao?”.
Dung Thụy Thiên kinh ngạc ngẩng đầu:” Anh thấy tôi, vậy tại sao…” còn muốn giả vờ không thấy hắn, chẳng lẽ thật sự không muốn nhìn thấy hắn hay sao, trước kia y không phải như thế.
” Cô ấy là Tô Đồng, diễn viên trong tổ kịch, anh đang thảo luận lời thoại trong kịch bản với cô ấy ” Tịch Nhạ Hoài dịu dàng nhìn Dung Thụy Thiên, trong thanh âm như đang chảy qua một dòng nước ấm:” Gần đây anh nhận một bộ phim mới “.
Cảm xúc Dung Thụy Thiên không còn trầm trọng như trước nữa, nhưng vẫn có một cỗ bất an đang thắt chặt trái tim hắn, khiến cho giọng nói của hắn đều trở nên run run :” Tôi tưởng rằng …. Tưởng rằng anh cùng với cô ấy ….”
” Anh và cô ấy không phải là loại quan hệ như em nghĩ, em không nên suy nghĩ bậy bạ ” Tịch Nhạ Hoài vuốt ve tóc hắn, từ mái tóc trượt đến cổ, đáy mắt dần dần tích tụ mây đen dày đặc.
Dung Thụy Thiên cảm giác được cảm xúc Tịch Nhạ Hoài biến hóa, tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng vẫn có thể cảm giác được y biến hóa, thoáng chốc ngực hắn giống như bị một tảng đá lớn nện xuống, đau đến thở không nổi, y đến tột cùng là có chuyện gì đang lén gạt hắn, có chuyện gì không thể thẳng thắn nói với hắn, còn muốn dùng ánh mắt gần như sợ hắn bị thương tổn mà nhìn hắn.
Tịch Nhạ Hoài nhìn sâu vào Dung Thụy Thiên, lông mày vẫn nhíu chặt như trước, đồng tử u tối bị che dưới bóng mờ hẹp dài:” Anh xin lỗi, gần đây đều vội chuyện công việc, không phải anh cố ý làm ngơ em “.
” Tôi biết, tôi biết ” thanh âm Dung Thụy Thiên khàn khàn giống như đang nhỏ máu, hắn dùng lực đem mặt chôn sâu vào ngực Tịch Nhạ Hoài, giống như một con đà điểu tránh trong động không chịu ra, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn truy vấn, tựa hồ nếu như cái gì cũng không biết thì hắn vẫn còn có thể giấu mình trong trạng thái hạnh phúc.
—
Hôm nay hiếm có được tan tầm sớm, Dung Thụy Thiên trực tiếp đi siêu thị mua rau dưa mới mẻ, chọn táo đưa chủ quầy gói lại, trả xong tiền rồi ra khỏi siêu thị.
Lúc này mây đen quay cuồng, giống như một đại dương màu đen đang xoay quanh trên bầu trời, qua không lâu nữa sẽ có một cơn mưa tầm tã. Lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Nhạ Hoài, muốn hỏi khi nào y trở về, trên màn hình lại biểu hiện không có tín hiệu, Dung Thụy Thiên thở dài, vội vàng đi về phía nhà ga.
Chỗ trạm ga chật ních người, bọn họ mặt không chút thay đổi đứng đó, chờ xe đến chở bọn họ tới đích. Dung Thụy Thiên đứng một góc, im lặng cúi đầu, thân ảnh cao lớn trong đám người có vẻ đặc biệt cô độc, có lẽ là bởi vì trên người hắn vẫn còn dư lại hương vị của ánh chiều tà cuối ngày.
Xe đến trạm, Dung Thụy Thiên xách theo này nọ về nhà, dọc theo đường đi mí mắt hắn cứ giật liên hồi, ngực cũng nặng nề giống như bị nhét vào một khối băng, tựa hồ có chuyện gì không tốt sắp phát sinh….
Vì sao tâm thần hắn vẫn luôn không yên, rõ ràng cuộc sống vẫn bình thường giống như trước kia, cứ việc là nhìn như bình tĩnh, nhưng hắn tin tưởng tất cả những chuyện không tốt rồi cũng sẽ qua đi, bởi vì Tịch Nhạ Hoài vẫn còn bên cạnh hắn.