Editor: trang bubble ^^
Trong bệnh viện nhỏ nào đó, ba bóng dáng ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện.
“A Hoa, cậu đừng khẩn trương, tớ nghĩ chẳng mấy chốc sẽ đến phiên chúng ta.”
“Tớ không có khẩn trương, có điều thấy cậu dường như còn khẩn trương hơn so với tớ.” Xá Cơ Hoa vừa gặm quả táo vừa liếc ngón tay cô ấy không ngừng xoay tới xoay lui.
Hạ Tình Vũ cúi đầu vừa nhìn, tay dừng lại: “Tớ là có chút khẩn trương, nếu như cậu thật sự có! Vậy lần sau tớ gặp mẹ Xá thì làm sao ăn nói với bà đây?”
“Cậu ăn nói với mẹ tớ cái gì? Có thì có thôi, sinh ra được nuôi là tốt rồi, có gì ghê gớm đâu.”
Việc có chấp nhận được gì đó trong bụng này hay không, thật ra thì cũng là vấn đề tâm trạng, mà Xá Cơ Hoa nghĩ, thật ra thì nếu như có đứa bé cũng không tồi, ít nhất không cần lo lắng khối u kia đòi mạng mà rồi, suy nghĩ một chút, thật ra thì cảm thấy vẫn còn vô cùng có lời.
Nhưng tâm tính của cô lại làm cho hai người có chút lo lắng.
“A Hoa, nếu như quả thật có, thì cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu như đứa bé không có tình thương của cha, vậy về sau đứa bé sau khi lớn lên, có thể sẽ có một chút ảnh hưởng đối với đứa bé.”
Hoàng Bộ Tuyết tương đối thâm trầm cau mày nhìn một chút bụng, thật ra thì trong lòng có chút liệt kê rồi, nhưng tưởng tượng đến đứa bé về sau, trong lòng lại không chắc chắn rồi.
Xá Cơ Hoa rất tự nhiên sờ bụng một cái, sau đó cúi đầu trầm tư, duỗi tay ra, ngồi ở giữa dụ dỗ bạn tốt hai bên: “Sợ cái gì, không phải tớ cũng chưa từng có cha, thứ tình thương của cha này à, thật ra thì có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ cần bé có đầy đủ tình thương của mẹ là được, hì hì. . . . . . Các cậu chạy không thoát, bé đúng là nhận định hai người mẹ nuôi các cậu rồi, nhớ rõ, đến lúc đó, hai người mẹ nuôi các cậu đến chia sẻ tiền sữa bột một chút nha.”
Hạ Tình Vũ, Hoàng Bộ Tuyết vô cùng ăn ý tát ngay một phát vỗ vào sau ót, trên khuôn mặt dịu dàng của Hạ Tình Vũ có chút vừa đúng quát lên: “Đó là nhất định, vị trí mẹ nuôi này của chúng tớ ai dám phủ nhận? Có điều, vấn đề cha đứa bé, cậu nhất định phải suy tính. . . . . .”
“Số 37, Xá Cơ Hoa.” Một y tá đi ra cắt ngang kêu.
“Các cậu còn dám đánh tớ, các cậu không sợ đánh cho con nuôi của các cậu rớt xuống à.”
“Oa oa, chúng tớ đâu có dùng sức đâu. . . . . .”
“Xá Cơ Hoa có tới không?” Tiếng y tá tăng cao kêu lần nữa.
“Nhanh, A Hoa, đến phiên cậu.”
“Tới rồi, ở đây.” Xá Cơ Hoa cười hì hì lên tiếng đi vào theo.
Mười mấy phút sau!
“A Hoa, sao rồi? Bác sĩ nói thế nào, có phải là có thật hay không?”
“Kết quả kiểm tra như thế nào? Cậu nói mau đi.”
“. . . . . .”
Hạ Tình Vũ và Hoàng Bộ Tuyết chờ ở cửa, vừa thấy Xá Cơ Hoa đi ra, bèn vội nghênh đón hỏi.
Lúc này Xá Cơ Hoa mới vừa ra tới, liền bị hai người níu lại mỗi người một bên, bên tai mỗi người một câu hỏi không ngừng.
Chúa ơi, thu hai người phụ nữ chít chít xèo xèo này đi.
Cô gái nào đó vội giơ giơ lên báo cáo trong tay ngắt lời, “Ngừng, trước tiên các cậu dừng miệng trước, màng tai tớ cũng sắp bị các ngươi đọc thủng rồi.”
Vì không làm trở ngại người khác, Xá Cơ Hoa vừa nói vừa kéo hai người phụ nữ đi tới hướng cửa bệnh viện.
“Vậy cậu nhanh nói kết quả như thế nào đi, có phải là thật sự có hay không?”
“Báo cáo không phải ở chỗ này sao? Tự xem.” Giơ tay lên, trực tiếp ném báo cáo cho các cô, dẫn đầu đi ra ngoài.
Thật sự ba tháng rồi, cô lại không biết một chút nào, người mẹ chính xác như cô đây có phải quá không làm tròn chức trách hay không?
Cục cưng? Cảm giác thật kỳ diệu, bắt đầu từ khi trong miệng bác sĩ nói ra ba chữ ‘mang thai rồi’, trong lòng liền không khỏi nhảy ra, cũng rất giống lúc đầu kia giống như cô có thể cảm thấy sức sống trong bụng, rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng truyền tới mỗi một dây thần kinh của cô.
“Vũ, Tuyết, bây giờ tớ muốn lập tức đi về nhà.” Cũng không biết thế nào, trong lúc bất chợt, đối với loại quyến luyến nhớ nhung mẹ kia hệt như dòng nước xiết dâng lên từ trong đáy lòng.
Bước chân đi về phía cửa bệnh viện cũng trở nên nhanh chóng.
. . . . . .
Vào hơn ba mươi phút sau khi họ rời đi, một đám vệ sĩ áo đen tràn vào trong bệnh viện nhỏ này.
Trong nháy mắt lại gây nên náo động không nhỏ, chỉ thấy bọn họ mới tiến vào bệnh viện không bao lâu, thì thấy không ít người vốn là người bệnh đi khám bệnh ở trong bệnh viện đã vội vã chạy ra ngoài!
Trận thế này đúng là tuyệt đối không thua kém với tư thế của xã hội đen mà.
“Lão đại, chúng ta đã tới muộn, chị dâu rời đi khoảng hơn nửa giờ rồi.” Long Húc Hàng cầm phần báo cáo đưa tới vội vã chạy đến trước mặt Huyền Vũ Thác Hàn.
“Chị dâu là tới làm kiểm tra, hơn ba tháng, tất cả bình thường.”
Không thấy người phụ nữ kia, vẻ mặt Huyền Vũ Thác Hàn âm u, “Lập tức điều tra video của bệnh viện này.”
“Dạ!” Người áo đen sau lưng nhận lệnh đi xuống!
Chỉ là, đúng lúc này, ‘Reng!’ chuông điện thoại di động vang lên.
“Alô! Hiên, có tin tức chưa?”
“Có, mới vừa lấy được thông báo, hiện tại người ở trạm vận chuyển hành khách đường dài XX, theo báo cáo, đã mua vé xe ba giờ chiều đến huyện Tam Lục thành phố A.”
“Huyện Tam Lục?” Huyền Vũ Thác Hàn trầm tư một chút, thái độ của anh mềm dần không ít.
“Đúng vậy lão đại, phải đợi cậu tới hay là hiện tại kêu người dẫn người trở lại ngay?”
“Không cần, gọi mấy người âm thầm bảo vệ, những người khác thu đội. . . . . .” Dặn dò đơn giản mấy câu, Huyền Vũ Thác Hàn bèn cúp điện thoại.
“Lão đại, tìm được chị dâu rồi hả? Ở nơi nào? Chúng ta nhanh chóng chạy tới đi.”
“Không cần.”
“Không cần?” Long Húc Hàng nhìn lão đại nào đó đổi mặt dường như khôi phục bộ dáng bình thường, không thể tin: “Tại sao? Lão đại, chúng ta cũng đã sắp lật cả thành phố lên rồi, hiện tại thật vất vả mới tìm được chị dâu, không phải nên mau mau cho người đón trở về sao?”
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn anh, không khỏi đột nhiên nhếch lên một nụ cười tà ném một câu nói thì không hiểu ra sao đi rồi: “Không cần, cô ấy sẽ tự mình trở lại tìm tôi, chuyện nơi đây, cậu xử lý được rồi.”
Đây là cái gì với cái gì? Long Húc Hàng nhìn bóng lưng kia biến mất, khóe mắt lướt nhìn ảnh hưởng tạo thành bốn phía, 0di33xn0dafnl330fys0doon không nhịn được khóe miệng rút gân, đột nhiên có loại xúc động muốn gầm thét!
. . . . . .
Ngày còn mịt mờ, huyện Tam Lục thành phố A, cửa quán võ thuật Sùng Vũ, cửa chính đóng chặc, ba bóng dáng đứng ở cửa.
“A Hoa, mẹ Xá không phải là có chuyện đi ra ngoài rồi hay không?” Hoàng Bộ Tuyết không yên lòng một mình Xá Cơ Hoa, cũng theo trở lại, nhìn cửa lớn đóng chặt hỏi.
Nhìn một chút cửa chính khóa lại từ bên ngoài, Xá Cơ Hoa nhíu mày lắc đầu trả lời: “Không thể nào, từ sau khi võ quán khai trương, mẹ chưa bao giờ sẽ vô duyên vô cớ đóng cửa võ quán, huống chi, hôm nay là chủ nhật, chính là thời gian học đồ lên lớp, hơn nữa, coi như mẹ thật sự có chuyện phải đi ra ngoài, cũng sẽ mở cửa chính võ quán ra, để học đồ có thể có sân luyện tập.”
“Vậy mẹ Xá có thể đi ra ngoài tìm cậu rồi hay không?” Hạ Tình Vũ cũng suy đoán nói, nhưng rất nhanh lại bị Hoàng Bộ Tuyết bác bỏ.
“Không thể nào, ngay từ lúc tìm được A Hoa, anh Phùng đã báo cho mẹ Xá trước tiên, lúc ấy gọi thông điện thoại còn là điện thoại trong võ quán, điều này nói rõ mấy ngày trước mẹ Xá vẫn còn ở trong võ quán.”
“Nếu như không phải là như thế, vậy. . . . . .”
“Con không phải là A Hoa sao? Làm sao con trở lại?” Ngay lúc ba người vẫn còn ở trong thảo luận thì truyền đến một giọng nói rất trầm từ sau lưng.
“Đúng vậy ông nội Tiếu, con trở lại, sao ông sớm như vậy đã rời giường.” Ông cụ trước mắt này là một hàng xóm cách võ quán không tính quá xa!
Cô gái nào đó đúng là hồi nhỏ đã thích nấn ná ở nhà ông, chớ nhìn ông bình thường mặc như với bình dân, thật ra thì con trai ông là ông chủ lớn công ty XX thành phố Z, mà ông cụ bởi vì không thích rời đi nơi mình đã sinh sống hơn nửa đời người, cho nên mới không đi theo đến loại thành thị lớn kia.
“Ông luôn có thói quen vận động sáng sớm, lúc này mới bao lâu, con đã quên ông nội Tiếu rồi sao?” Ông cụ rất tường hoà, trên khuôn mặt già nua thuần phác cười ha hả.
“Ông nội, con chính là quên ai cũng sẽ không quên ông nội Tiếu, chỉ là, lần trước không phải con đã nói với ông rồi sao? Cho dù ông muốn vận động sáng sớm, cũng phải chờ trời sáng hẳn mới được sao? Chẳng lẽ ông còn muốn bị trật chân một lần nữa à?”
Bởi vì thói quen của ông cụ này cũng kỳ quái, chỉ thích vận động sáng sớm vào lúc trên trời tờ mờ sáng, cho nên thường sẽ bởi vì không cẩn thận không chú ý tới dưới chân, trẹo chân cũng không biết mấy lần, mặc kệ ai tới nói đến khuyên, ông cụ vẫn kiên trì, có điều, đến sau đó lại để cho cô gái nào đó không biết sử dụng thủ đoạn gì, cuối cùng thời gian vận động sáng sớm của ông cụ không còn dưới tình huống ra ngoài vận động sáng sớm vào lúc ngày vẫn còn mịt mờ không thấy rõ đường.
“Cái đầu con nít con đó, nói gì vậy, có việc nói chuyện với ông nội thế này sao! Không có lễ phép.” Ông cụ cũng không để ý, có đìêu trên đầu môi vẫn quen đối thoại với cô như vậy.
“Dạ phải, con không có lễ phép, tự nguyện chịu phạt, nhưng mà, ông nội ông nội Tiêu, ông có biết mẹ con đi đâu hay không? Sao cả võ quán cũng đóng?”
“Chuyện này con còn chưa biết sao? Hiện tại toàn huyện mọi người truyền ra, nghe nói con sắp kết hôn, nhà trai cố ý để người tới đón mẹ con đi, đây cũng bốn năm ngày rồi, chẳng lẽ con còn chưa có gặp mẹ con sao?”
. . . . . .
Thật là chuyện cười lớn, cô sắp kết hôn? Sao bản thân cô cũng không biết? Lại còn đón mẹ cô đi rồi, còn tung lời đồn khắp nơi.
Huyền Vũ Thác Hàn, anh khá lắm, quả thực là vô liêm sỉ!
Thật ra thì, tin tức này cũng không phải giống như trong truyền thuyết, chẳng qua là nghe sai đồn bậy.
Xá Cơ Hoa mới vừa trở lại huyện Tam Lục, ở đây cũng còn chưa tới thời gian một tiếng đồng hồ, thì lại trực tiếp bay trở về.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước mặt, trên người hai người đàn ông mặc tây trang đen cung kính khom mình cúi chào với Xá Cơ Hoa, sau đó mở cửa xe.
“Xá tiểu thư, xin mời.”
Từ sân bay ra ngoài, Xá Cơ Hoa tức giận quét mắt bọn họ, cô không trả lời, chỉ ngồi lên xe.
Huyền Vũ Thác Hàn, dám đụng đến mẹ tôi, anh tốt nhất chuẩn bị xong lời giải thích cho tôi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ tháo gỡ anh thành 80 miếng lớn!
Xe dừng ở trước một biệt thự sang trọng, Xá Cơ Hoa không đợi người mở cửa bèn xông xuống xe ngay, giống như một cơn gió vọt vào biệt thự.
“Anh ta ở đâu?” Xá Cơ Hoa chợt kéo lấy tay áo một cô giúp việc xa lạ, giận đùng đùng ép hỏi.
“Người nào?” Trời ạ! Ở đâu ra Young and Dangerous nữ? Thật là dọa người.
Hiện tại trong biệt thự này, có bốn người giúp việc nữ mới tới, là Chu Hữu Mai trực tiếp sắp xếp tới, đặc biệt tới để phục vụ cô.
“Huyền Vũ Thác Hàn.”
“Anh. . . . . . Thiếu gia ở trên lầu. . . . . .”
Lời cô giúp việc còn chưa dứt, Xá Cơ Hoa đã giết đến tận lầu. Nếu như cho cô thêm một thanh đao võ sĩ, tình tiết phim điện ảnh ‘đuổi giết Bill’ chỉ sợ sẽ diễn ra ở trong hiện thực.
Sau đó hai người đàn ông đuổi theo kia cũng muốn đuổi lên lầu, lại bị bác Phúc không biết từ nơi nào nhô ra ngăn cản, “Không cần đi lên, các cậu lui ra đi!”
“Vâng”
Bác Phúc ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, trên mặt luôn luôn không nói dè dặt cười, chậm rãi thoáng nâng lên một độ cong rất nhẹ rất nhạt.
“Huyền Vũ Thác Hàn!”
Ầm!
Đáng chết, đây là lần thứ hai cô phá cửa mà vào như vậy rồi.
Căn phòng này. . . . . . Chắc là phòng của anh chứ?
Bởi vì hai căn khác cô đã tìm, một căn là nhà kho, một căn là phòng sách, còn dư lại căn phòng này, tuyệt đối là phòng của anh không sai.
“Huyền Vũ Thác Hàn, anh là đồ tội phạm bắt cóc, giao mẹ tôi ra nhanh lên một chút. . . . . .”
Lúc cô rống đến nóc nhà cũng sắp tung lên, bên phải truyền đến một tiếng cửa mở, cô lập tức đi tới phía phải bên, đâm đầu vào chính là một đợt sương mù ấm áp.
Thứ gì? Cô giơ giơ tay nhỏ bé, ý đồ thấy rõ ràng tất cả trước mắt, đột nhiên, sương mù tiêu tan.
Một chút, cô cũng thấy được bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng tắm.
“Anh. . . . . . A!” Cô thét chói tai ra tiếng, đôi tay che cặp mắt, “Anh là đồ điên sao? Tại sao không mặc quần áo?”
Vốn cho là anh sẽ tìm thứ gì che kín thân thể trần truồng của mình, song khi một đôi bàn tay nắm chặt hai vai của cô thì cô đã biết cô sai rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn lên. . . . . . Ách! Cô là nhìn lên một đường từ dưới lên trên, chỉ thấy thân thể nam tính của anh tràn đầy mùi vị đàn ông đứng sững ở trước mặt cô, trên da thịt màu đồng cổ tô điểm giọt nước, còn có mấy giọt từ ngực của anh trượt tới bụng, sau đó. . . . . .
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, còn không kịp thở dốc, cũng đã gặp cái khuôn mặt đẹp trai kia của anh, bởi vì hai người dựa vào rất gần, cô có thể cảm giác được hô hấp của anh thổi lất phất ở trên mặt của cô.
Người phụ nữ này, động tác vẫn còn rất nhanh.
Đôi mắt đen thâm thúy làm cho người ta đoán không ra quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, t r sau đó đưa tay lướt nhẹ qua lông mày cô, “Có người tắm mặc quần áo tắm sao?”
“Là không có.” Cô phát hiện sao mình ở trước mặt người đàn ông này luôn không kiêu ngạo lên được, ngược lại là bộ dạng đối phương còn kiêu ngạo hơn so với cô.
Vẻ mặt anh đột nhiên sầm mặt xuống, không quá vui mừng nhìn cô chằm chằm, “Cô kia, cô lại có can đảm trốn tôi, vậy có phải nói rõ cô có năng lực gánh chịu hậu quả hay không?”
“Cái gì?” Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh kéo vào phòng tắm, rầm một tiếng, cô với anh đã cùng nhau bị khóa ở trong phòng tắm.