Editor: Táo đỏ phố núi
“Vậy cô hãy đợi một chút . . .” Long Húc Hàng thả cô xuống rồi đi ra ngoài.
Bởi vì Phù Nhược Nhi vẫn còn choáng váng, nên nhắm mắt lại, nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường.
Qua một lúc lâu! Phù Nhược Nhi ngửi thấy một mùi thơm, mặc dù rất nhạt, nhưng lại không thoát khỏi khứu giác nhạy bén của cô.
Cái đầu choáng váng cố gắng gượng lại, cô ngẩng đầu lên, ngửi ngửi giống như loài động vật nhỏ, mắt vẫn nhắm chặt lại, bằng hành động bản năng, đôi tay nhỏ bé mò mẫm hướng về mùi thơm phát ra.
Long Húc Hàng vừa bê đĩa bánh ngọt lại ngồi cạnh chỗ cô, có chút giật mình khi đột nhiên người phụ nữ kia sờ lên người của anh, nhưng mà, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn cô càng lúc càng đến gần!
Bản tính của anh không phải Liễu hạ Huệ, đối với sự ôm ấp yêu thương của người đẹp, vì sao anh phải khước từ.
Lòng bàn tay của Phù Nhược Nhi cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông, còn chưa đụng vào anh, bàn tay nhỏ bé đã bị cầm lấy, bàn tay cầm lấy tay của cô mạnh mẽ và có lực, thô ráp nhưng ấm áp, ma sát trên da thịt, có cảm giác vô cùng kích thích.
Cô cũng không quan tâm, chuyên tâm tìm kiếm thức ăn ngon. Đôi môi mềm mại mở ra hơn phân nửa, càng dựa sát lại gần, đưa đầu lưỡi ra theo bản năng, nhẹ nhàng liếm qua, mùi vị trên đầu lưỡi, khiến cho nụ cười của cô trở nên tươi rói.
A món ăn được cất giấu ở chỗ này!
Cái miệng nhỏ đói khát ghé về phía trước, cái lưỡi mềm mại muốn tìm món ăn ngon, lại thăm dò vào chỗ nào đó ướt mềm . . . Ồ! ?
Đây là cái gì? Hơi nóng một chút, lại có mùi vị mà cô chưa từng thưởng thức bao giờ.
Mùi vị đậm đà tinh tế, cùng với hơi thở mãnh liệt, tạo thành một cảm giác hấp dẫn. Cô đóng chặt đôi mắt, chậm rãi cử động cái lưỡi, chuyên tâm thưởng thức, đầu lưỡi cuốn ở trong đó, cẩn thận cảm thụ.
Trong cảm giác mông lung, chợt thấy trên eo cô căng thẳng, một sức lực rất lớn nhấc cô lên. Cô hừ nhẹ một tiếng, mở hàm răng ra cắn, luyến tiếc không muốn bỏ qua ‘món ăn ngon’.
“Ưm . . . Không . . .không được chạy . . .” Cô ngọng nghịu nói, đôi tay bị giam cầm không thể bò được, môi thì dán sát lại không chịu buông ra.
Trên đôi môi mềm mại, chỉ thấy vừa mềm vừa tê, khiến cho toàn thân của cô như nhũn ra, không nhịn được khẽ rên một tiếng, vừa hoang mang vừa bối rối. Loại cảm giác này thật kỳ lạ, giống như là có thứ gì đó lúc nặng lúc nhẹ cắn đôi môi của cô, cẩn thận thưởng thức đôi môi mềm mại.
A!
Chuyện này là thế nào? Tại sao ‘thức ăn’ này lại cắn ngược lại cô!
Không chỉ như vậy, đối phương còn bắt đầu phản công, đổi khách làm chủ, đẩy đầu lưỡi của cô về, cô không phản ứng kịp, ngược lại thành bị cái kia mút lại, cái lưỡi thơm bị dây dưa, truy đuổi, tim cũng trở nên hoảng loạn.
Bàn tay nhỏ bé mềm yếu, khoác lên vai anh, níu lấy quần áo của người đàn ông.
Phù Nhược Nhi khẽ hừ nhẹ một tiếng, đầu lưỡi nến mùi vị phức tạp. Mùi vị này không thể nói là ngon hay không, nhưng lại vô cùng mê người, khiến cho cô không buông ra được.
Cảm giác nóng bỏng này, đối với cô mà nói, quá mức xa lạ và kích thích, căn bản không phải là đối thủ của cao thủ tình trường Long Húc Hàng, sớm đã bị anh hôn tới mức không có sức chống cự.
Thức ăn ngon và tình dục, vốn có sức hấp dẫn mê người giống nhau.
Khi lồng ngực cực nóng, đè lên lồng ngực mềm mại, cô sớm đã choáng váng đầu óc, mặc cho anh định đoạt.
Mơ hồ cảm thấy, hình như có cái gì đó không đúng, rồi lại không biết vấn đề đó nằm ở chỗ nào. Huống chi, nhiệu độ môi lưỡi của anh, sức nặng của anh, cơ bắp rắn chắc cường tráng của anh, cũng khiến cho cô thật sự thoải mái . . . ừm, chuyện thoải mái như vậy, leê quý d0n9 không thể nào là chuyện xấu đúng không?
Khuôn mặt nhỏ bé hiện lên nụ cười, cô khẽ run rẩy đáp lại, lại còn phát ra tiếng hừ nhẹ khiến cho người ta phạm tội, hoàn toàn không biết, tự mình đã ngây ngốc đưa dê vào miệng cọp.
Cô thích mùi vị của anh, thích cảm giác mà anh mang tới, thích nhiệt độ tê dại này, khiến cho cô không ngừng run rẩy.
Có một chút không được hoàn mỹ, đó là có một lực rất lớn cầm lấy cổ tay của cô, kéo qua đỉnh đầu của cô. Long Húc Hàng lấy một tay sờ khắp thân thể của cô, rồi lại không cho cô đụng vào anh.
Chẳng qua, khoái cảm giống như lửa đốt, nên sự tiếc nuối kia rất nhanh đã bị cô quẳng qua một bên. Khi môi lưỡi nóng bỏng của anh ngậm lấy vành tai nhạy cảm của cô, cô chỉ có thể run rẩy, phát ra tiếng hừ hừ thật thấp.
Cô thở dốc, bị khoái cảm xa lạ hành hạ, trong đầu vô cùng rối loạn, khi phía dưới của anh sôi trào, thân thể ma sát chặt chẽ. Bàn tay ngăm đen sờ soạng bộ quần áo màu tối, hai ba cái liền rơi xuống đất.
Ngay cả chiếc áo lót như gông xiềng, dưới bàn tay linh hoạt, cũng dễ dàng bị cởi ra.
Ngực chợt lạnh, khiến cho Phù Nhược Nhi như đang ở trong sương mù chợt tỉnh táo lại, lông mi dài khẽ run lên, đôi mắt đang đóng chặt mở ra.
Trước mắt chợt xuất hiện một gương mặt tuấn tú phóng đại vô số lần, mà đôi môi đỏ mọng truyền tới cảm giác gặm mút, còn cảm giác có bàn tay đang làm loại trên người, Phù Nhược Nhi cứng ngắc người trong chốc lát.
Đầu óc choáng váng trống rỗng, đợi tới lúc hoàn toàn tỉnh táo lại thì, bàn tay to kia đang hướng xuống phía quần lót của cô!
Phù Nhược Nhi liền biến sắc, vội vàng dùng sức đẩy anh ta: “Anh . . . anh muốn làm gì?”
Long Húc Hàng còn đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp, đột nhiên bị cô đẩy ra thì rất bất mãn, nhìn bộ dạng nửa thân trên trần trụi đầy mê người của cô, không nhịn được ôm cô vào trong lòng nói: “Làm chuyện mà em muốn làm!”
Cái gì mà chuyện cô muốn làm? Hiển nhiên Phù Nhược Nhi không hiểu, nhưng mà bàn tay kia lại dán lên trên người của cô, khiến cho mặt của cô đỏ bừng lên.
“Anh . . . Anh buông tôi ra . . .”
“Là em khơi mào trước mà!”
“Tôi . . . tôi không biết anh đang nói cái gì nữa, mau buông tôi ra . . .”
Bây giờ khơi mào lửa nóng của anh lên, lại bảo anh dừng lại, như vậy sao được ~ “. . .”
Kỳ lạ thật đấy, lập gia đình mà lại khó khăn như vậy sao? Không đúng, đối với anh mà nói, phải là cưới một người khó khăn như vậy sao? Bây giờ không phải bình thường con gái đều muốn những thứ này sao? Huống chi, anh đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không muốn gả cho anh chút nào sao?
“Con nói không thuyết phục đương nhiên là không được đồng ý rồi? Con nghĩ không ra, thì cứ kéo dài như vậy hay sao? Thực sự là vô vị!”
Ha ha, bộ dạng của tên nhóc thúi này thật đáng yêu! Thật sự là nên lấy cái gương cho thằng bé soi một chút mới đúng! Giống như trước đây, cả ngày đều mang bộ dạng quái quỷ không chịu cười, khiến cho người ta nhìn thấy không thoải mái chút nào, bây giờ nhìn như vậy khiến cho lòng người thoải mái biết bao nhiêu.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cô ấy căn bản là . . .”
“Có biết phải làm sao bây giờ không? Đầu óc con để đi đằng nào rồi? Bà còn cho rằng con là người vạn năng cơ đấy!” Chu Hữu Mai cười ha hả nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đang nhăn mặt khó chịu.
“Khụ khụ . . . ! Được rồi, không đùa với con nữa . . .tiểu tử thúi, nhìn thấy con tới tìm bà cầu cứu, bà nội sẽ truyền thụ cho con một chiêu.”
“. . . Cưới một người tại sao lại phiền phức như vậy chứ? Con không có kinh nghiệm, làm sao mà biết được!”
Nhìn người bà nội kia của mình, Huyền Vũ Thác Hàn đau khổ lẩm bẩm, nhưng mà Huyền Vũ Thác Hàn vẫn nhanh chóng đi lại trước mặt của Chu Hữu Mai.
Chỉ bằng câu nói này thôi . . . Một câu nói khiến cho người ta phải hộc máu. . . . Kinh nghiệm, kết hôn mà còn cần kinh nghiệm? Nếu như thằng bé thật sự có kinh nghiệm giống như trong lời nói kia, vậy thì không chỉ A Hoa không đồng ý gả cho thằng bé, mà bà cũng là người đầu tiên đập chết thằng bé này.
“Tiểu tử thúi, đã từng xem ti vi chưa?
“Ti vi là sao?” Anh nào có thời gian mà đi xem ti vi chứ!
“Loại tình tiết mà người ta kết hôn . . ., tốt nhất là những cảnh kết hôn trong phim hiện đại, con đã từng xem chưa?”
“Chưa xem bao giờ!”
“Vậy lúc rảnh rỗi con làm cái gì? Đúng là lãng phí thời gian vô ích.”
Công ty của anh rất bận rộn, cái gì gọi là lãng phí thời gian vô ích? Gương mặt của Huyền Vũ Thác Hàn hiện đầy vạch đen!
“Chẳng lẽ cái này chính là chiêu của bà nội? Đêm nay con sẽ xem một chút.”
“. . . Cũng may, còn có thể cứu chữa được, vậy con có biết chú rể kết hôn cần chuẩn bị cái gì không? Trước khi kết hôn, phải chuẩn bị cái gì?”
“. . . Chuẩn bị cái gì? . . . Hả . . . Không phải chỉ tới đó là được thôi à? !”
“Ngu ngốc! Dĩ nhiên là không được, con nói xem tên ngốc như con, cái gì cũng biết, mà sao lúc tán gái thì không biết chút gì vậy?”
Chu Hữu Mai trợn trắng mắt lên, nhưng mà, vì để anh có thể cưới cháu dâu về cho bà, bà đành phải làm như vậy, trực tiếp truyền lại cách mà năm đó lão già đáng chết nhà bà theo đuổi bà, dĩ nhiên, so với trước kia, bây giờ người ta theo đuổi nhau càng to gan lớn mật hơn.
“Đủ đẹp, đủ lãng mạn, đủ đặc biệt?”
Huyền Vũ Thác Hàn cau mày trầm tư!
“Ha ha, nếu không thì con muốn sao? Thì ra thông minh từ nhỏ, vẫn có đôi lúc biến thành kẻ hồ đồ, tiểu tử thúi, học hỏi một chút đi . . .!”
Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy, thật sự không lựa chọn trầm mặc nữa, mà gật gật đầu một cái nói: “Dạ, bà nội, con sẽ cố gắng sớm cưới cháu dâu về cho bà, con biết bà rất mong đợi! Nhưng mà, có chuyện hy vọng bà nội có thể giúp đỡ một chút mới được.”
Chu Hữu Mai ngạc nhiên nhìn đứa cháu của bà hôm nay có chút biến hóa không giống ngày thường, nhíu mày cười nói: “Chuyện gì? Rất ít khi nghe thằng nhóc thúi như con có chuyện cần tìm tới bà.”
Nếu thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ kia, thì vấn đề mẹ vợ tương lai kia của anh cần phải giải quyết, hơn nữa, mấy ngày nay, Hàng và Hiên ở bên kia, cũng một mực kháng nghị với anh rồi!
“Chính là mẹ A Hoa ở bên kia, hy vọng bà nội có thể ra mặt giải quyết ổn thỏa.”
“Mẹ A Hoa? Chuyện này nhất định rồi, nói thế nào cũng là bà thông gia, nên tới thành phố A một chuyến để quyết định chuyện này, nếu không, có vẻ như đàng trai nhà chúng ta không có thành ý.”
“Bà nội không cần tới thành phố A, bây giờ bác gái đang ở biệt thự XX của cháu, nhưng mà, mấy ngày gần đây, tâm trạng không được tốt lắm.”
“Cái gì? Bà thông gia tương lai đã tới? Tại sao bà không biết?”
Chu Hữu Mai trợn tròn mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cũng hiểu ra, nhất thời không vui nói: “Tên tiểu tử thúi nhà anh, thì ra là không thể làm gì được nữa nên mới tìm tới bà nội giải quyết giúp, bà đã nói rồi, tại sao hôm nay đột nhiên lại tới tìm bà nói chuyện phiếm!”
Huyền Vũ Thác Hàn nghe bà nói như vậy, cười nhạt không nói!
Ba ngày sau!
Đại sảnh trang trí vô cùng xa hoa, màu hồng, màu đỏ đầy trời, hoa hồng, sâm banh. Thảm đỏ, ánh nến . . . Không đúng, là ánh nến lãng mạn . . . Còn có . . . Còn có cả món ăn tây . . . Thậm chí . . . Thậm chí còn có cả hoa anh đào. . . Chẳng qua hoa anh đào đã qua mùa rồi, cho nên những thứ này là hoa anh đào giả, nhưng mà nói đi phải nói lại, mẹ nó, thật là lãng mạn!
Hoa hồng, đủ lãng mạn, đủ đẹp rồi chứ? !
Đại sảnh, có đủ hương vị màu sắc, đủ đặc biệt rồi chứ? !
Ánh nến, mơ hồ tỏa ra mùi thơm của hoa sơn trà, mùi hương kia rất thanh, nhưng không hề bị mùi hoa hồng át đi, quả thật là kỳ tích!
Món ăn tây, ừ . . . . Sẽ không phải là người đàn ông nào đó tự làm chứ? Mặc dù không biết rốt cục thì anh làm được cái gì, nhưng mà nhìn món ăn được chuẩn bị như thế này, xem ra cũng không tệ lắm!
Người đàn ông này . . .Thật ra thì cũng không ngốc lắm, ngày đó bà nội anh nói cho anh, anh cũng có thể hiểu ý được! Nếu không, làm sao đột nhiên làm ra tất cả những điều lãng mạn này chứ?