Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 159: Chương 159: Chương 130: Xem như ghen sao??? (tiếp theo)




“Tôi đã mời cô ấy đến phòng khách riêng rồi ạ, nhưng mà cô ấy nói rằng, cô ấy yêu thích những đồ trang trí trong phòng khách thường, hơn nữa... cô nói ngài sẽ không chú ý đến chuyện này.”

Ánh mắt của Xá Cơ Hoa nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đầy vẻ nghi hoặc. Cô ở nơi này đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tháy có một cô gái tìm đến đây để thăm anh, hơn nữa cô còn cảm giác dường như quan hệ của bọn họ cũng rất tốt.

“Tôi biết rồi, cô cứ đi vào trước.” Huyền Vũ Thác Hàn thản nhiên nói.

“Vâng!”

Người hầu gái đi rồi, Xá Cơ Hoa nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh mình, hỏi anh một cách nghi ngờ: “Anh và cô ta có quan hệ thế nào, mà cô ta lại dám tự quyết định như vậy?”

“Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi! Xá Cơ Hoa này, em trở về phòng trước đi, đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi ăn kem ly được không?” Huyền Vũ Thác Hàn dịu dàng nói với cô. Xá Cơ Hoa tự nhận thấy anh mới thông minh làm sao, nhưng cô lập tức hiểu ngay, anh không nhớ ra rằng cô đã trông thấy cái cô Trì tiểu thư kia.

Cái nhận thức này làm cho trong nội tâm của cô cảm thấy vô cùng không được thoải mái. Cái kiểu gì vậy, cứ làm như ai đó là đồ hiếm có khó thấy vậy, anh có hồng nhan tri kỷ thì ghê gớm lắm hay sao, lập tức liền vây hãm tôi ở cái địa phương quỷ quái này! Nghĩ vậy, Xá Cơ Hoa không thèm rên một tiếng, quay đầu đi về hướng căn phòng ấm áp của mình.

“Cô gái này này... thật sự là càng ngày càng hung hăng càn quấy.” Huyền Vũ Thác Hàn vuốt vuốt cái trán một cách bất đắc dĩ, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Xá Cơ Hoa, đột nhiên có chút vui vẻ, như vậy có phải là cô đang ghen không nhỉ?

Chỉ là sau khi anh nhìn thấy bóng dáng của cô đã biến mất, vẻ dịu dàng trên mặt liền lập tức bị anh thu hồi lại. Anh nở một nụ cười nhàn nhạt, hồi phục lại vẻ mặt sâu không lường được vốn có trước kia.

Trong phòng khách, một cô gái mặc trên mình một bộ âu phục màu đỏ như lửa bó sát lấy người, phác họa rõ dáng người mỹ lệ của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay thoạt nhìn càng làm cho cô thêm phần mảnh mai, hàng lông mày dài mảnh, lông mi thật dài phủ trên cặp mắt phượng xinh đẹp như tơ. Sống mũi cao cặp môi dày, mái tóc dài màu vàng uốn cong buông xõa tùy ý. Một người phụ nữ có dáng vẻ như vậy quả thật rất khêu gợi.

Người phụ nữ như vậy mang theo sự hấp dẫn trí mạng, tựa như một đóa hoa Mạn Đà La (*) vậy, làm cho người ta phải mê muội, điên cuồng.

(*) Hoa Mạn Đà La: Còn gọi là Túy Tiên Đào, Hoa Bỉ Ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (Mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka) ... Mạn Đà La một dược thảo có chất độc, từ xưa chỉ chuyên dùng như một vị thuốc tê.

Ở Việt Nam loại hoa này thường gọi là Cà độc dược, còn gọi Cà Diên, Cà Lục dược (Tày), Sùa Tùa (H`mông), Mạn Đà La, Hìa Kía Piếu (Dao). Hoa to, hình loa kèn, có 3 màu trắng, vàng, tím. Theo Y học cổ truyền, Mạn đà la thuộc nhóm độc bảng A, chứa 2 chất hyoxin và atropin (trong lá, hoa, thân cây). Nó được ghi trong danh mục cây thuốc trị hen. Các tài liệu y học cổ truyền ghi nhận mạn đà la , tính ôn vị cay, có độc, tác dụng khử phong thấp, chữa hen suyễn, ho do hàn...(Theo Mạn Đà La- Hoa của Thần Shiva)

Đúng vậy, cô gái đó chính là Trì Á Hinh.

Trì Á Hinh vừa nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn đi tới, lập tức đi đến trước mặt anh: “Anh Thác Hàn, em...”

“Ai cho phép cô tới nhà tôi?” Huyền Vũ Thác Hàn hỏi đầy vẻ lạnh nhạt.

“Lần trước ở trong trường đua ngựa, em... em... em nhớ anh.” Trì Á Hinh vốn còn muốn nói đến chuyện mình bị đè làm cho bị thương nữa kia, nhưng cô nghe nói anh sắp kết hôn với người phụ nữ đó, cho nên anh mới không để ý đến những cái gì gì đó mà chạy tới, nhưng khi nhìn đến anh thì cô lại sợ hãi không dám nói ra nữa.

“Cô nên biết là tôi đã sắp kết hôn rồi, cho nên, trước lúc đó tôi không muốn để cho người phụ nữ của tôi bị hiểu lầm. Tốt nhất là cô đừng có nói ra những chuyện gì đó làm cho người ta bị hiểu lầm. Còn có, chuyện xảy ra ở trong buổi dạ tiệc ngày hôm đó, tôi cũng hy vọng rằng, từ nay về sau cũng không bao giờ còn bị phát sinh ra nữa.” Chuyện lần đó ở trong buổi dạ tiệc, về sau này anh mới biết được, là do chính Trì Á Hinh đã giẫm lên Xá Cơ Hoa hai cái thành hai cục bướu. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, trong nội tâm anh liền cảm thấy không nhịn được một trận đau lòng. Huyền Vũ Thác Hàn gạt cánh tay của Trì Á Hinh đang vươn về hướng tay của anh, lạnh lùng nói.

“Chuyện trên buổi dạ tiệc sao? Ngày đó đều là do cái người hầu kia đã trêu chọc em trước...” Trì Á Hinh thoáng cảm thấy không cam lòng liền cất cao âm điệu nói lên một chút.

“Cô cứ tới gặp bác Trì mà hỏi lại xem, tôi đây cũng không thích nói lại nhiều về chuyện này nữa. Hiện tại nếu như không có việc gì, cô có thể trở về nhà rồi đấy.” Giọng điệu của Huyền Vũ Thác Hàn vẫn giữ vẻ nhàn nhạt như cũ.

“Anh Thác Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy được! Ngay từ khi còn nhỏ em đã thích anh rồi, anh cũng biết mà, em...”

“Đó là chuyện của cô.”

Nghe Trì Á Hinh nói như vậy, đột nhiên Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi có chút bực mình. Sau một hồi nói chuyện, hiện giờ anh liền cảm thấy có chút không thể nhẫn nhịn được sự nhớ nhung đối với cô gái nhỏ kia.

Ài! Không biết khi nào thì người phụ nữ kia mới có thể tiếp nhận anh đây? Anh đã sắp không thể nén nhịn được nữa rồi, mỗi ngày chỉ được nhìn, ôm ấp người phụ nữ mà chính mình đã yêu mến nhất. Nhưng hàng ngày chỉ có thể nhìn mà lại không thể được ăn,... thật sự như là địa ngục ở trần gian vậy.

Hơn nữa dường như anh lại có chút trở nên dính lấy người, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn anh không thể nào không bị sinh bệnh mất thôi! Cái cô gái nhỏ kia đúng là biết cách giày vò người khác! Huyền Vũ Thác Hàn thở dài một cái, để lại Trì Á Hinh, cái cô gái cứ dây dưa không ngớt ở lại đó, anh từ từ đi về phía hướng của căn phòng ấm áp kia, vẫn nên đi đến đó hò hét cô gái nhỏ kia thì hay hơn.

Tránh để cho ấn tượng tốt đẹp của cô đối với anh vừa được gia tăng, mà anh đã phải nhường nhịn cực kỳ vất vả suốt cả ngày hôm nay mới có, giờ vì sự hiểu lầm này mà bị tiêu tan!

Đã quá một giờ đêm, nằm ở trên giường, Huyền Vũ Thác Hàn cứ lật qua lật lại, tất cả trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh và những biểu lộ của người nào đó. Dù anh có làm như thế nào đi nữa thì giấc ngủ cũng không đến. Không được, nếu còn tiếp tục như thế này nữa, nhất định anh sẽ không thể nào không bị phát điên lên.

Đã bốn ngày rồi, đây quả thực đã là cực hạn của anh rồi. Lần trước anh còn có thể mỗi buổi tối hàng ngày đi thăm cô, giúp cô uống thuốc thật tốt, đắp lại chăn mền cẩn thận. Nhưng lần này, chính là đã tròn bốn ngày đã trôi qua thật sự rồi, mà đến một lần được nhìn mặt cô thôi cũng đều không được nhìn thấy ...

Cùng lắm thì trước hết anh cứ cúi đầu cũng được, dù sao cái loại cảm giác hàng ngày bị mất hồn mất vía như thế này, anh thực sự không muốn phải trải qua nữa. Bàn tay to của anh lập tức xốc chiếc chăn màu trắng lên, đứng dậy bước đi về phía gian phòng mà Xá Cơ Hoa đang ở.

Xá Cơ Hoa đang nằm ở trong bồn tắm mát xa, hai cánh tay ngọc thon thon đang khuấy động lên xuống đùa nghịch những bọt khí đang nổi đầy trong chiếc bồn tắm lớn, ánh mắt có chút trống rỗng. Chỉ thấy cô khẽ mấp máy cặp môi đỏ mọng, một âm thanh vừa trong trẻo vừa ấm áp vang vọng lay động khắp trong phòng tắm:

“Ai dám nói

Bao nhiêu vị khán giả may mắn đã quan sát ở hiện trường

Lúc này ai đã từng thấy sự giằng co đầy ngẫu hứng đang lặng lẽ đè nặng ở trong rạp hát

Từng đoạn im hơi lặng tiếng cùng sự chịu đựng mà ôm hận đối phương

Buồn bực đừng có trở lại nữa

Không cần phải nói

Tự hỏi lặng yên ngồi xem buổi biểu diễn hài kịch của Charlie có hơn được bao nhiêu

Với mai danh ẩn tích mà sống ở trong thành thị

Vui vẻ hơn

************

Xá Cơ Hoa cứ hát từng câu từng câu hát, càng về sau tiếng hát cứ chậm rãi dần rồi ngừng lại, vẫn không được sao? Mẹ kiếp, thời gian gần nhất vì sao lại luôn mất ngủ nhỉ? Tình trạng này còn tiếp diễn, chchc cô phải đến gặp bác sĩ tâm lý mất. Đã bốn ngày rồi, từ cái ngày cô được biết có phụ nữ đến tìm người đàn ông kia, cho dù cô làm thế nào cũng không thể quên nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.