Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới vừa ló dạng, trong Tiêu Vân Các, nhân viên chuyên nghiệp hết nhóm này đến nhóm khác lục đục kéo nhau đến!
Mà người nào đó mới sớm tinh mơ đã bị một nhóm người vây quanh, không ngừng hò hét giận dữ khắp biệt thự!
“Huyền Vũ Thác Hàn. . . anh là tên khốn kiếp. . .”
“A. . . . . . đừng cởi quần áo của tôi. . . . . .”
Ngay cả mấy chú chim đang đậu trên cành cây cũng hoảng sợ bay tán loạn . . . . . .
Còn nhân vật nam chính của chúng ta, mới bảnh mắt đã lập tức rời giường chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, nghe tiếng gào rít bên kia vang vọng lại, tâm tình vui vẻ phân phó người làm việc này việc kia!
Ở nơi này nổ ra kháng chiến, mà ở bên ngoài, hình như cũng xảy ra chuyện gì đó rất thú vị! Nhưng tạm thời chưa nhắc tới vội. . . .
Mà lúc này, tại nơi tổ chức hôn lễ càng thêm náo nhiệt lãng mạn, ước chừng có đến một trăm nhân viên bảo an không ngừng đi lại tuần tra, không cho phép bất cứ thành phần khả nghi nào đến gần, cũng từ chối khéo bất kỳ cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.
Bên trong lâu đài lấy màu vàng kim và màu trắng làm chủ đạo, hiển thị rõ sự cao quý thanh lịch, đại sảnh cổ kính trang hoàng xanh vàng rực rỡ, lễ đường trang trí bằng những dải hoa hồng đan xen nào là tím, trắng, đỏ,…tám cây đàn hạc được đặt ở bên cạnh, cùng hòa tấu những khúc nhạc mỹ diệu nhạc khúc.
Khi chiếc xe hoa Rolls-Royce màu vàng kim đặc biệt đến Tiêu Vân Các đón cô dâu vừa xuất hiện ở cửa thì toàn thể tân khách lập tức đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, không hề che giấu ánh mắt kinh ngạc lẫn không thể tưởng tượng nổi về vẻ đẹp cùng sự ‘ trẻ tuổi ’ của người vừa đến.
Tóc được uốn theo kiểu cổ xưa, Xá Cơ Hoa khoác trên người bộ lễ phục cung đình đắt giá đính đầy đá quý lấp lánh, dưới sự hướng dẫn của Hoàng Bộ Tuyết và một cô gái nhỏ ngoại quốc tóc đỏ, từng bước từng bước đi đến lễ đài.
Phía cuối bên trái, chú rể anh tuấn cao lớn, mặc lễ phục màu trắng, toàn thân tản ra khí thế tôn quý cùng bất phàm đang an tĩnh chờ cô dâu của mình đến.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước nhìn người trong lòng đang chậm rãi đi về phía mình. Lần đầu tiên, lòng trung thành lại mãnh liệt đến thế, đợi cả ngàn năm mới tới một khắc này!
Xá Cơ Hoa vừa giận vừa có chút khẩn trương đi tới, khi nhìn thấy gương mặt tựa như điêu khắc, con ngươi không hề chớp, đang ngưng mắt nhìn mình thì tâm lý vốn có chút mâu thuẫn, nhất thời bình tĩnh lại.
Nghi thức được mục sư chủ trì bắt đầu tiến hành, bọn họ trao nhẫn cho đối phương, kiểu dáng này do chính tay Huyền Vũ Thác Hàn tự mình lựa chọn.
Trong lúc tuyên thệ, khi mục sư hỏi hai người có nguyện ý kết làm vợ chồng hay không thì Huyền Vũ Thác Hàn không hề chần chừ mà lớn tiếng nói: “Con nguyện ý!”
Không đợi Xá Cơ Hoa trả lời, anh liền lên trước một bước, giang hai cánh tay dùng sức kéo cô vào trong ngực, tặng cho cô một nụ hôn nóng bỏng theo cách thức tiêu chuẩn, hôn đến mức đầu óc của cô quay cuồng, không kịp mở mắt mà nhìn Mục Sư trả lời đến tột cùng có nguyện ý gả cho mình hay không.
Dù sao, anh cũng không cho cô có cơ hội đổi ý.
Dưới đài các quý vị tân khách lập tức vỗ tay rào rào, lớn tiếng hoan hô, Huyền Vũ Thác Hàn luôn mang đến cho người khác cảm giác đơn độc, chưa từng thấy anh vì một người phụ nữ mà hao tốn sức lực như vậy, chỉ với ánh mắt nóng bỏng nhìn cô dâu trẻ tuổi xinh đẹp kia của anh là nhận ra ngay rồi!
Hành động này khiến biết bao cô gái thầm hâm mộ không dứt!
Sau khi nghi thức kết thúc, trên sân cỏ trong pháo đài cổ bắt đầu mở tiệc rượu, thời tiết rất tốt, trên không trung là những khinh khí cầu màu sắc rực rỡ không ngừng chao lượn, ánh mặt trời sáng lạn tưới vào thảm cỏ xanh mơn mởn càng làm tăng thêm không khí vui mừng cho bầu không khí vô cùng lãng mạn này.
Mấy người đàn ông tới tham gia hôn lễ đang liều lĩnh mạo hiểm chơi cùng một nhóm trẻ đủ loại màu da, không hề quan tâm đến việc bất đồng ngôn ngữ với nhau.
“Chúc mừng Lão đại, chị dâu!“. La Vũ Hiên vốn được xưng là người tuân thủ thời gian, lần đầu tiên thiếu chút nữa đến trễ, vốn đã đồng ý làm phù rể Huyền Vũ Thác Hàn, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Hạ Tuyền Vũ, anh lướt qua đám người, bưng sâm banh tới mời rượu đôi vợ chồng mới cưới.
“Cám ơn!“. Huyền Vũ Thác Hàn đáp lại, rồi giơ ly rượu lên chạm cốc.
Ánh mắt Xá Cơ Hoa đầy bất mãn lẫn khinh thường nhìn La Vũ Hiên, buông một câu: “Hừ, côn đồ háo sắc!“.
Người này thế nhưng lại dám bắt cóc Tuyết, mặc dù không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tuyết vừa nhắc tới anh ta sắc mặt liền đại biến, còn ầm ỹ mắng người nào đó là tên côn đồ háo sắc, thân là đồng đảng, cô dĩ nhiên cũng sẽ không cho La Vũ Hiên sắc mặt tốt!
Bộ lễ phục truyền thống bằng lụa trắng đã thay thế bằng một chiếc váy màu đỏ rực rỡ, mái tóc đen nhánh được thợ trang điểm vén lên thật cao, lộ ra tấm lưng trắng nõn như ngọc.
Mà bàn tay của tên nào đó tựa nhựa cao su dính chặt vào có làm thế nào cũng thoát không nổi, có lúc cô còn cảm thấy ngón tay thô ráp kia còn nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cho mỗ nữ đứng ngồi không yên, mặt đỏ rần lên, không biết là do xấu hổ hay là tức giận nữa.
“Chị dâu, chị. . . . . . Lão đại. . . . . .”
Sau khi La Vũ Hiên nghe thấy câu nói kia liền cười khổ hướng tầm mắt về phía người nào đó bên cạnh.
“Được rồi, đừng gây chuyện nữa!“. Vuốt vuốt cái eo thon nhỏ, tâm tình của mỗ Lão đại tốt vô cùng, lên tiếng cắt đứt.
Xá Cơ Hoa trợn mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu, bất mãn liếc tên sắc nam bên cạnh: “Buông tay, tôi muốn đi toilet.”
“Có muốn, anh đi cùng em không?“. Anh săn sóc tỉ mỉ hỏi, có điều mỗ nữ nào đó đã đi guốc trong bụng sắc quỷ nên không hề cảm kích chút nào!
“Không cần, giải quyết xong tôi sẽ tự về!“. Cô nói xong, liền xách làn váy thật dài lên, bước chân nhẹ nhàng đi xa, sau lưng lập tức có ba dâu phụ tóc vàng mắt xanh đuổi theo.
“Lão đại! Hỏi cậu một vấn đề, phần mộ hôn nhân này, cậu bằng lòng nhảy xuống, thật sự không hề hối hận sao?“. La Vũ Hiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô dâu, khóe miệng run run hỏi!
Đã sớm hiểu rõ ràng, cô gái nào đó tuy có chút tục tằng, có chút thô lỗ, nhưng, đối với ánh mắt bắt bẻ của Lão Đại mà nói, La Vũ Hiên thật sự không hiểu, đến tột cùng Lão đại yêu thích người nào đó ở điểm gì?
“Thế nào? Cậu rất hi vọng tôi sẽ hối hận hay sao?“. Nhíu mày, Huyền Vũ Thác Hàn vui vẻ trêu chọc.
“Đâu có, bản thân tôi cũng. . . . . . Cảm thấy, A Hoa là một cô gái tốt!”
“Cậu cảm thấy như vậy?”, Huyền Vũ Thác Hàn dõi theo dáng người thướt tha của Xá Cơ Hoa ‘ cao nhã phóng khoáng ’ trước mắt, anh nhíu mày nhìn La Vũ Hiên, mắt sáng như đuốc: “Hay là vợ tôi cũng là loại hình mà cậu thích?”
“Dáng vẻ này của cậu, thật sự rất giống với một ông chồng suốt ngày ghen tuông!”, La Vũ Hiên đối với phản ứng này của Lão đại nhà mình thật sự xì mũi coi thường.
Nói thật, A Hoa giống như một vật quý hiếm khó gặp, có lẽ bởi vì quá mức đặc biệt, nên người làm chồng của cô, nếu không có trái tim bao dung cùng tự tin, chắc chắn sẽ chết già trong sự nghi kỵ lo lắng mất.
Nhưng Huyền Vũ Thác Hàn thì sao? Coi như chấm hết! Người đàn ông này quá tự đại cũng quá mức tự tin, thân là bạn tốt của tên này, anh thực sự không tin Lão đại sẽ cam tâm tình nguyện làm một người chồng bao dung che chở, đó không phải là phong cách của anh ta.
Có điều, thật ngoài suy đoán của tất cả mọi người, người này lại yêu cô nhóc kia, đến lúc này không còn gì để nghi ngờ nữa, nếu không với cá tính của Huyền Vũ Thác Hàn sao có thể kết hôn thần tốc đến vậy.
“Nếu như ai dám dòm ngó người phụ nữ của tôi. . .”, Huyền Vũ Thác Hàn khẽ cười tà, cười đến cuồng vọng lại đầy ngạo mạn, nói tiếp: “Tôi sẽ cùng hắn ta quyết đấu!“.
Dĩ nhiên, người này không phải ai khác mà chính là Minh Hạo Thiên, ứng cử viên sáng giá nhất.
“Ha ha!”, La Vũ Hiên lớn tiếng cười phá lên, giơ giơ ly rượu trong tay lên: “Vậy thì chúc Lão đại và chị dâu tình trong bể tình, đầu bạc răng long!“.
“Cảm ơn!”, Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nhếch môi, nâng ly rượu uống cạn.
Đang lúc ấy thì, một nhân viên bảo an vội vàng chạy tới, nói nhỏ bên tai Huyền Vũ Thác Hàn mấy câu.
Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày, vỗ vỗ vai La Vũ Hiên, muốn anh ta giúp mình chào hỏi quan khách, sau đó xoay người sải bước đi vào trong pháo đài cổ.
Trong căn phòng vệ sinh rộng lớn, chỉ có một mình Xá Cơ Hoa đang đứng trước bồn rửa tay lát đá cẩm thạch màu đen, đặt hai tay dưới vòi nước mát mẻ, từ đó tinh thần có thể thoải mái hơn một chút.
Thở dài nhìn vào trong chiếc gương đồng cổ điển hình tròn, lại cầm khăn giấy lên lau khô tay.
Ba cô dâu phụ ngoại quốc đang trông giữ ngoài kia cô không hề quen biết dù chỉ một người, bọn họ vừa giúp cô thay lễ phục, vừa phối hợp đồ trang sức, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng rất để ý xem xem cô có cần phải trang điểm lại hay không, vô cùng chuyên nghiệp!
Cô nhìn chằm chằm gương mặt được trang điểm đáng yêu tỉ mỉ trông chẳng giống mặt thật của mình chút nào trong gương, lại một lần nữa nhắc nhở mình cần phải mỉm cười, cười thật tươi, vì hôm nay nói thế nào cũng là một ngày trọng đại trong đời?
Thật tâm ra thì cô cũng có chút thích anh, mặc dù người này dám sử dụng thủ đoạn đưa mẹ cô ra nước ngoài, ép cô gả cho mình. . . . . . Sáng nay, trước khi lên xe hoa, vẫn có thể chạy trốn, nhưng cô lại không làm như vậy!
Anh đối với cô rất tốt, mặc dù tính khí không ra làm sao, thường xuyên nổi giận, cũng hết sức bá đạo, khiến cho cô cảm thấy bức bối chẳng khác nào chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nhưng hình như cô đã quen dần với cảm giác đó, đột nhiên lại không muốn từ bỏ.
Xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, ngoài cửa không có ai, mấy người dâu phụ đứng đợi lâu quá nên cũng đã dời bước đến phòng khách cách nơi này không xa, cùng đám bạn bè của mình nói chuyện trên trời dưới đất, còn Hoàng Bộ Tuyết từ sau buổi lễ đã không thấy bóng dáng.
Người ngoại quốc, ai nấy đều rất nhiệt tình, những tiếng cười như chuông bạc thi thoảng lại tràn vào tai . . . Không muốn quấy rầy nhã hứng của mọi người, côg xách váy lên, nhẹ nhàng đi về phía đại sảnh.
Đi qua dãy hành lang có những cành cây nho màu xanh thật dài, Xá Cơ Hoa đang định bước vào phòng khách, thì lại nghe thấy tiếng gào thét giận dữ truyền tới, cô không tự chủ dừng bước lại, tò mò nhìn vào cửa sổ, ai ngờ lại nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn ở bên trong, đang nói gì đó với hai người trung niên.
Thân hình cao lớn thư thái dựa vào ghế sofa, Huyền Vũ Thác Hàn vắt cheo hai chân, tay đặt trên thành ghế, mười ngón tay giao vào nhau, tầm mắt vẫn hoàn toàn đắm chìm vào chiếc nhẫn cưới kim cương trên ngón tay trái.
Vẻ mặt của anh thoáng lo lắng, mày không khỏi chau lại, lộ ra vẻ chán ghét cùng không kiên nhẫn, Huyền Vũ Thác Hàn như vậy khiến Xá Cơ Hoa thật khó hiểu, đang muốn tránh ra, đột nhiên lại nghe thấy người đàn ông trung niên lên tiếng: “Thác Hàn, cháu thực sự đã quá phận rồi ! Kết hôn là chuyện quan trọng đến thế nào mà lại không thông báo cho cha cháu một tiếng, lại còn cưới một đứa con gái không lên được mặt bàn như vậy, cũng không biết có sạch sẽ hay không, không sợ ném hết thể diện của cha cháu và cả nhà Huyền Vũ sao?”
Xá Cơ Hoa lập tức ngây ngẩn cả người? Gì chứ? Không lên được mặt bàn? Không sạch sẽ? Mẹ nó chứ, lão già chết tiệt . . . . .
“Tôi muốn cưới ai cũng không liên quan gì đến ông, người phụ nữ của tôi có sạch sẽ hay không chỉ cần tôi biết rõ là được rồi!“. Huyền Vũ Thác Hàn lại tiếp tục cất giọng nói có thể lạnh chết người: “Nghe nói con trai chú gần đây ở Hongkong bởi vì tang trữ ma túy mà bị cảnh sát bắt giữ không về được Đài Loan, không ngờ vẫn còn có tâm tình chạy tới quan tâm hôn sự của tôi nữa cơ đấy!”
“Huyền Vũ Thác Hàn, nói chuyện có chừng mực một chút! Tao là chú của mày đấy!“. Người đàn ông trung niên lại hầm hầm nói: “Nếu như không phải xem mày là con cháu họ Huyền Vũ, thì tao còn lâu mới quản đến việc này!”,
“Chú sao? Ha ha!”, tròng mắt đen của Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nhíu lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Cái này hình như chỉ đến từ một phía cũng có chút quá ngây thơ rồi? Ngay cả cha tôi cũng không tư cách đó mà ông ở nơi này lại dám hô to gọi nhỏ, có phải quá buồn cười rồi không?”
“Mày. . . . . .”
Huyền Vũ Kiến Nhân bất ngờ bị điều ra nước ngoài, lần này ngàn dặm xa xôi chạy về đây, không phải đang hận anh không đi theo cuộc sống mà ông ta mong muốn, cưới người phụ nữ mà bọn họ đã sắp đặt từ trước, cứ thế bước trên con đường đã được âm thầm an bài .
Đáng tiếc là anh chưa bao giờ để bất kỳ ai điều khiển, bất luận là mười năm trước hay là mười năm sau, anh muốn sống như thế nào, muốn kết hôn với ai đều là chuyện của riêng anh, không có chút liên quan nào đến người khác.
“Có đứa cháu bất hiếu như mày, ông nội ở dưới đất có linh cũng sẽ chết không nhắm mắt!“. Người đàn ông trung niên cực kỳ tức giận cho kêu lên: “Thằng bất hiếu này, mày lại dám đùa bỡn người nhà Huyền Vũ trong lòng bàn tay, tính cách này chẳng khác nào người mẹ kỹ nữ hạ tiện của mày, không giống được cha mày ở điểm nào . . . . . .”
“Câm miệng!”, Huyền Vũ Thác Hàn đứng lên, sắc mặt âm trầm, trong mắt tất cả đều là tàn bạo, sát ý cùng khí lạnh tản ra làm người ta sợ hãi, gằn từng chữ: “Hôm nay là ngày tôi kết hôn, không muốn phả hỏng tâm trạng, mấy người đều cút ra ngoài cho tôi!“.
Anh cao giọng gầm lên, bốn năm bảo vệ gồm cả người da đen lẫn người da trắng lập tức từ bên ngoài xông tới, ai nấy võ trang đầy đủ súng ống đạn dược.
“Thác Hàn, có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng, tất cả đều là người một nhà, cần gì mỗi lần đều đấu nhau bể đầu chảy máu?“. Người phụ nữ đi cùng vẫn không mở miệng nói chuyện thấy thế vội vàng khuyên can: “Chú của cháu là người ruột để ngoài da, thật ra thì cũng chỉ là quan tâm đến cháu thôi, nhà Huyền Vũ chúng ta dù sao cũng có uy tín danh dự trên thương trường, có biết bao nhiêu tiểu thư thiên kim để lựa chọn, sao cháu lại . . . . .”
“Bà có yêu cầu gì?”, Huyền Vũ Thác Hàn cười lạnh hỏi: “Mau nói rõ ra!”
“Là như thế này . . . . .”, người phụ nữ kia cười khan hai tiếng, làm bộ hiền lành nói: “Cháu cũng biết, thằng con không ra gì của cô chú muốn mở công ty nhưng tiền vốn không đủ, cháu có thể cho chúng ta mượn trước một ít để cho nó đặt mấy đơn hàng. . . . . .”
“Booth!”, Huyền Vũ Thác Hàn lười phải nghe tiếp, ngắt lời , trầm giọng kêu tên bảo vệ.
“Lão đại, ngài có gì phân phó?”, người hộ vệ da đen khôi ngô, cất giọng quốc ngữ tiêu chuẩn, cung kính cúi mình vái chào Huyền Vũ Thác Hàn.
Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng ra lệnh: “Ném bọn họ ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào xuất hiện ở đây.”
“Dạ, Lão đại!“. Hộ vệ nhận được mệnh lệnh, đi tới.
“Huyền Vũ Thác Hàn!”, người phụ nữ bắt đầu giận dữ mắng: “Nếu mày đã không muốn nhận thức họ hàng, thì chúng tao cũng sẽ không thèm nhận mày! Đừng quên, chú mày vẫn còn có cổ phần ở công ty, đừng để đến lúc giận quá hóa liều, chúng tao cũng sẽ khiến mày không có đồ tốt để ăn đâu!”
Thật ra thì, ngay từ nửa năm trước, Huyền Vũ Kiến Nhân đã âm thầm ra tay, nhưng đã bị tan rã, hơn nữa hai tháng vừa rồi, đột nhiên còn bị cắn trả, hiện tại trong tay thật ra thì không còn dư lại bao nhiêu cổ phần, nếu không, cũng sẽ không vì con trai mà đến đây kì kèo mặc cả!
“Cái tên tiểu tạp chủng, tiểu lưu manh! Mày chỉ xứng là tên côn đồ đứng ở đầu đường thôi, sớm muộn gì cũng bị loạn đao chém chết, tao sẽ không để yên đâu . . . A!” Cuối cùng còn thét chói tai bởi vì Booth xốc cổ áo lên lôi đi.
Những lời mắng chửi thô tục hết sức khó nghe, cùng tiếng thét chói tai cũng không khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại, vừa mới động thân, tầm mắt sắc bén vừa vặn giao thoa với đôi mắt đẹp sáng ngời đầy kinh ngạc bên ngoài.