Edit : Sóc Là Ta
“Anh sẽ khiến em phải trả giá thật lớn.”
Mấy chữ này như âm hồn không tán, cứ vang vọng mãi bên tai cô. Xá Cơ Hoa nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, trong đầu cô chỉ nghĩ tới câu nói đó.
Trả giá thật lớn sao? Giá đắt gì chứ? Tại sao cô cứ vì câu nói đó mà đến nỗi trắng đêm khó ngủ thế này đây?
Là bởi vì chịu ảnh hưởng của anh ta sao? Vậy căn bản cô cũng nên mặc kệ anh ta, không phải sao?
Xá Cơ Hoa cảm thấy hơi buồn bực, cười khổ lắc đầu một cái.
Xá Cơ Hoa cô lúc nào lại có dáng vẻ như vậy? Khoảng thời gian này, từng sự việc diễn ra cũng khiến cô có chút luống cuống. Có điều nếu như cô vẫn tiếp tục chờ đợi thì chỉ sợ rằng ngay cả chính mình là ai cô cũng không biết.
Buổi sáng, cô dùng đôi mắt gấu trúc đi ra ngoài sân để vào nhà.
Bên trong không có ai, có đủ loại hoa đủ mọi kiểu dáng, đặc biệt là hoa hải dụ với sự kết hợp của ba màu hồng, vàng, trắng trông giống một bức tranh vô cùng diễm lệ.
“Đẹp quá!” Cô không nhịn được khen ngợi.
Lúc này, đột nhiên một đứa bé trai mang mặt nạ đầu lâu đột nhiên xông ra, dọa cô giật mình, cả người suýt chút nữa ngồi sập xuống đất.
“Hi hi! Chị bị em hù doạ sợ rồi.” Đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi vỗ hai bàn tay nhỏ của mình với nhau, hai mắt to tròn chuyển động qua lại trông cực kỳ đáng yêu.
“Sao em lại ở đây? Em là ai?”
“Chị à, sao em lại không thể ở đây?” Bé trai hỏi ngược lại cô.
“Sao em lại ở đây? Hơn nữa, giờ mới hơn sáu giờ, một đứa bé nhóc như em sao lại dậy sớm như thế?” Xá Cơ Hoa nhìn bé trai hỏi, những đứa nhỏ như cậu không phải rất thích ngủ nướng sao?
Hơn nữa, bên trong Tiêu Vân các, làm gì có đứa trẻ như thế này?
“Em là một đứa trẻ ngoan, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm.” Bé trai với dáng vẻ dương dương tự đắc đáp.
“À, dậy sớm như thế, chị nên thưởng cho em một tràng vỗ tay.” Xá Cơ Hoa vỗ tay, ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé trai kia.
“Có điều em vẫn chưa trả lời chị, tại sao em lại ở đây? Mà trước đây hình như chị chưa từng gặp em?”
“Hì hì, chị, chị thích hoa này sao?” Bé trai chỉ vào hoa hải dụ, nói chuyện huyên thuyên như không nghe thấy câu hỏi của Xá Cơ Hoa vừa hỏi.
Xá Cơ Hoa nhìn cậu bé đáng yêu trước mặt mình một chút, suy nghĩ một hồi mới gật đầu: “Thích chứ, phàm là những đồ vật đẹp thì chị đều thích.”
“Em cũng rất thích.” Cậu bé cười thật vui vẻ, cũng mạnh mẽ gật đầu.”Nhưng chị Tiểu Á và chị Bạch Vi rất ghét đó.”
“Chị Tiểu Á? Chị Bạch Vi? Ai vậy? Sao lại ghét?”
“Bởi vì chị ấy nói hoa hải dụ chính là hoa mà bạn gái của anh Thác Hàn thích nhất. Chính vì cô ấy nên anh Thác Hàn mới trồng đủ loại mọi hoa. Vì thế, chị ấy càng ghét cay ghét đắng loại hoa này.”
Nghe cậu bé trai nói chuyện huyên thuyên, trong lòng Xá Cơ Hoa nổi lên một tầng sóng lớn.
Mối tình đầu sao?
Sở dĩ Huyền Vũ Thác Hàn trồng loại hoa hải dụ này chỉ bởi vì người phụ nữ mối tình đầu của anh ta yêu thích sao? Như vậy theo lý mà nói, anh ta phải rất yêu người phụ nữ kia mới đúng. Vậy tại sao anh ta còn muốn trêu chọc cô?
Thật xảo trá nhưng tại sao khi cô nghe được câu này thì trong lòng lại nổi lên từng đợt đau đớn như có ai đang bóp nghẹn lồng ngực mình vậy?
“Em trai!” Ngay cửa đột nhiên xuất hiện một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Xá Cơ Hoa cẩn thận nhìn lên, đây chẳng phải cô gái lén lút trừng mắt liếc mình trong buổi tiệc hôn lễ hay sao? Hay cô ấy chính là em gái của Huyền Vũ Thác Hàn?
Có điều cô cũng không có ấn tượng đặc biệt gì về cô ta.
“Chị Bạch Vi!” Cậu bé trai bị doạ bởi khí thế giận dữ toát ra từ cô gái kia, cậu trốn sau lưng Xá Cơ Hoa chỉ để lộ ra ánh mắt vô tội.
“Em còn không qua đây? Đừng ở quá gần người phụ nữ kia.” Cơ Bạch Vi ra lệnh.
Người phụ nữ kia á? Thật không lễ phép chút nào.
Bé trai nhìn như không cam lòng nhưng vẫn bước tới bên cạnh Bạch Vi.
Cơ Bạch Vi đẩy cậu về phía cửa chính, nói: “Mau đi dùng điểm tâm và không được đến gần người phụ nữ này, biết không?” Cô ta lớn tiếng trách mắng.
“Em... Em biết rồi...” Cậu bé trai bị dọa đến nỗi giật mình.
“Này này, cô nói gì đó?... ...” Nhưng cũng không có ai trả lời cô.
Chờ cho đến khi cậu bé trai đi xa, bên trong nhà chỉ còn lại Xá Cơ Hoa và cô gái kia, bầu không khí căng thẳng như ngọn sóng muốn cuốn phăng tất cả những gì đang ngăn cản trước mắt nó.
“Này, em nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là không nên tới gần người phụ nữ như tôi? Thật là một cô gái không có phép tắc lễ nghĩa gì hết.” Xá Cơ Hoa mạnh mẽ đánh phủ đầu, phá vỡ không không khí căng thẳng lúc này. Nếu tiếp tục hùng hổ đứng đối chọi nhau như thế này, cô không biết mình sẽ chịu đựng được tới khi nào.
“Tại sao chị lại ép anh Thác Hàn phải kết hôn?” Cô gái mở miệng hỏi.
Có ý gì? Ép kết hôn sao?
“Tôi không ép anh ấy cưới, nếu nói là ép thì chính tôi mới bị anh ta ép mới đúng.” Xá Cơ Hoa đen mặt mà trong giọng nói như có điểm uất ức nói.
Con mắt nào của các người thấy Xá Cơ Hoa cô ép Huyền Vũ Thác Hàn cưới mình? Mẹ kiếp, đó là ý gì?
“Chị không nên gả cho anh Thác Hàn.” Cơ Bạch Vi nói nhỏ: “Nếu chị kết hôn với anh ấy thì khi chị Tâm trở về, anh ấy biết tính làm sao?”
“Chị Tâm là ai?” Xá Cơ Hoa hiếu kỳ hỏi.
“Chị hỏi nhiều như vậy làm gì? Đừng tưởng rằng chị được gả cho anh Thác Hàn thì được dịp lên mặt. Chị cho rằng mình là ai chứ?” Cơ Bạch Vi gào thét, trong lòng kích động thể hiện ra trên mặt.
“Này, chính em gây chuyện trước. Em làm gì hung hăng thế?” Xá Cơ Hoa cũng nổi nóng đáp.
Đáng tiếc Cơ Bạch Vi cũng không quan tâm đến sự nổi nóng của Xá Cơ Hoa, cô hung hăng chỉ tay ra cửa lớn ra lệnh: “Chị... chị cút đi, tôi không muốn thấy mặt chị ở đây. “
Nhìn tâm tình cô ta kích động, trong lòng Xá Cơ Hoa cũng dần giận dữ như sóng biển đang thét gào dâng lên từng đợt.
“Nếu đi thì người đi chính là em. Đây là nơi của tôi, tôi đi cái rắm.”
“Loại tiểu tam không biết xấu hổ, phá hoại tình cảm của người khác, đồ phụ nữ xấu xa...”
Cơ Bạch Vi trực tiếp cầm một bồn hoa ném về phía Xá Cơ Hoa nhưng cũng may Xá Cơ Hoa nhanh tay nhanh mắt tránh được, nếu không cô nhất định bị vỡ đầu chảy máu rồi.
“Này, tốt nhất chúng ta nên nói rõ một chút, ai là tiểu tam, ai là phụ nữ xấu xa. Nếu ngày hôm nay em không nói rõ thì tôi cũng sẽ không tha.” Xá Cơ Hoa bước lên phía trước hai ba bước dùng một tay kéo cô lại.
Cô tuyệt đối không để cho bất kỳ ai ức hiếp mình, đặc biệt là ai dám phá hoại hoa của cô thì phải trả giá đắt. Có người nói rằng tất cả các loại hoa này đều được mua từ nước ngoài nên có giá tiền không nhỏ.
“Chị... đồ phụ nữ xấu xa, chị, thả tôi ra...”
“Bậy giờ tốt nhất em nên ngoan ngoãn nói rõ sự việc cho chị nếu không muốn mình thử cảm giác bay lên không trung và rơi xuống đất.”
Bạch Vi sợ đến nỗi trên mặt không còn chút máu nhưng lại cứng cỏi không hề có ý sám hối.
“Tôi không... A...” Lời vẫn còn chưa nói hết, Cơ Bạch Vi liền bị đôi tay của người phụ nữ nào đó giơ lên, có cảm giác thân thể sắp hướng về một chỗ đất trống bay lên.
“Nói hay không? ...”
...
Trong thư phòng.
“Tức chết thôi.” Xá Cơ Hoa ngồi trước máy vi tính, mười ngón tay thon thả thoăn thoắt uốn lượn trên bàn phím máy tính, chỉ nghe thấy tiếng lách cách lách cách vang lên...”Đừng đùa! Ai thèm kết hôn với tên đó? Anh ta vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu vậy mà còn muốn kết hôn với mình. Mẹ kiếp chứ, tên đàn ông đáng chết.”
Lách cách lách cách lách cách...
“Tức chết rồi, cho rằng mình yêu thích anh ta sao? Tên đàn ông đáng chết, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi, bằng không tôi nhất định thưởng cho anh một thiết sa chưởng...”
“A, thật là đáng sợ...” Cửa hé mở, đột nhiên truyền đến giọng nói lẩm bẩm hoảng sợ “Chị Bạch Vi, trông chị ta giống như đang rất tức giận, toàn thân đang bốc hỏa rồi kìa.”
“Hừ, đáng đời, một người phụ nữ như vậy làm sao xứng với anh Thác Hàn chứ.” Cơ Bạch Vi cười rạng rỡ, mắt không quên liếc nhìn Xá Cơ Hoa.
Cô vẫn nhớ lúc trước bị té thật đau, hừ, tốt nhất cho cô ta tức chết đi.
Đi theo các cô còn có một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, sợ hãi lén lút nhìn cô: “Chị dâu tức giận thật là khủng khiếp.”
“Cái gì? Ai cho phép em gọi cô ta là chị dâu, em dám gọi thử lần nữa xem.” Ánh mắt Cơ Bạch Vi trừng lên, thấp giọng quát cậu bé.
“Em... nhưng chị ấy thật sự là chị dâu mà, không gọi chị dâu thì gọi là gì?” Bé trai nhỏ giọng nói.
“Em gọi gì cũng được nhưng không được gọi cô ta là chị dâu, nếu gọi thì cũng đừng nhận chị. Chị không quen biết em.”
“Nhưng chị Bạch Vi, cô ấy chính là vợ của anh Thác Hàn. Vậy em không gọi chị dâu sao được? Sao lại không cho phép em gọi như vậy, còn có . . .” Trong nhà, cậu bé không ngại học hỏi, liên tục thắc mắc những câu hỏi trong lòng mình nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Bạch Vi cho một cái tát, má cũng muốn lệch qua một bên.
“Em đừng hỏi nhiều câu “Tại sao?” như vậy.”
“Nhưng ...”
Cơ Bạch Vi và hai người nữa đang chăm chú thảo luận, lại không để ý đến cửa phòng đang khép hờ đột nhiên bị đẩy ra. Ba người giật mình sợ hãi nhảy lên la thét thất thanh.
Xá Cơ Hoa đang tức giận nguyền rủa người đàn ông nào đó qua chiếc Computer nhưng lúc này bụng cô sôi réo ùng ục cho thấy cô đang đói bụng.
Không ngờ cửa thư phòng do bị lôi kéo nên mở toang, cô kinh ngạc nhìn thấy ba bóng người ngồi xổm dưới đất, kề sát ở trước cửa, như đang chụm đầu ghé tai vào cửa nghe ngóng điều gì.
“Các em ở đây làm gì?” Cô giật mình hỏi, tầm mắt rơi vào hai bóng người quen thuộc: một bóng người cao và một cậu bé nhỏ tuổi.
“Không! Không có! Chúng tôi chỉ...” Cơ Bạch Vi mở to đôi mắt, hoàn toàn sững sờ, căn bản không nghĩ ra lý do thích hợp trong tình huống này.
“Nói mau, các em lén lút trốn ở đây làm gì?” Xá Cơ Hoa nheo mắt, nghi ngờ liếc qua liếc lại nhìn chằm chằm vào ba người.
“Em .. A, chúng em đang tìm bông tai cho chị Bạch Vi.” Vẫn cậu bé trai phản ứng nhanh, vội vàng nghĩ ra một lý do hợp lý.
“À, bông tai của không biết thất lạc ở đâu rồi. Các em mau giúp chị tìm một chút.” Cũng không biết có phải vì sáng nay bị Xá Cơ Hoa ném lên không trung hay không mà trong lòng Cơ Bạch Vi tuy có chút khó chịu nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ vì mình có thể kiêu ngạo khi đứng trước mặt Xá Cơ Hoa.
Nói xong, cô lập tức ngồi chồm hỗm xuống, đồng thời nháy mắt với đứa bé trai kia, như muốn cậu phối hợp diễn kịch cho ăn ý.
“Dạ.” Cậu bé trai hết sức phối hợp cũng ngồi chồm hỗm xuống, giả vờ theo sát cô làm bộ như thật sự đang tìm kiếm chiếc bông tai kia.
Xá Cơ Hoa khoanh tay trước ngực, tao nhã mà lười biếng nhìn các cô nằm bò trên mặt đất. Mãi đến tận khi cô đã xem xong hết vở kịch thì cô mới giả cười nhắc nhở:“ Bạch Vi này, hình như hôm nay em thật không đeo bông tai”
“Sao?” Chỉ một câu nói khiến cả ba người ngẩng đầu lên kinh ngạc, nhìn người phụ nữ đang đứng nhìn xuống với vẻ mặt hung tợn.
“Ngày hôm nay em không đeo bông tai, chị có thói quen quan sát tỉ mỉ những vật trang sức nhỏ. Vì lẽ đó các em cũng không cần tìm nữa, bởi vì vĩnh viễn cũng không tìm được đâu. Có điều, tốt nhất các em nên giải thích rõ ràng, ba người lén lút trốn ở cửa thư phòng này, rốt cuộc là muốn tìm hiểu việc gì?”