Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 176: Chương 176: Chương 146: dịu dàng mà cưng chiều




Editor: Táo đỏ phố núi

Hai lúm dồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn vô cùng đáng yêu, so với một Đường Hoan Tâm cao gầy xinh đẹp, thì dường như Xá Cơ Hoa càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn rất đáng yêu!

“Ha ha, vừa rồi quên tự giới thiệu bản thân, thật sự thất lễ, tiểu thư Đường Hoan Tâm sẽ không để ý chứ? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, điều này cũng phải trách Hàn Hàn nhà chúng tôi, tại sao lại không giới thiệu với tôi người ‘bạn’ này chứ? Thật là, tôi sẽ nói anh ấy, tiểu thư Đường Hoan Tâm thật ngại quá.”

Dứt lời, dương dương tự đắc cười híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Huyền Vũ Thác Hàn ở bên cạnh, giữa ba ánh mắt khác nhau kia, cô đặt mông ngồi xuống đùi của anh, vào lúc Huyền Vũ Thác Hàn đang ngây người ra, cô lại cười vô cùng rực rỡ nói: “Hàn Hàn, anh không ngoan rồi, tại sao lại thiếu lễ phép như vậy chứ, nhanh lên, không nghe thấy vấn đề mà tiểu thư Đường Hoan Tâm vừa hỏi anh sao? Mau trả lời người ta đi chứ.”

Hàn Hàn? Chỉ riêng hai chữ này thôi, đã khiến cho hai người đàn ông ở đây như bị sét đánh trúng vậy, đặc biệt là người em họ nào đó, da gà nổi hết cả lên, có chút không thể tin được nhìn về phía người anh họ được cho là anh minh thần võ kia.

Mặc dù Huyền Vũ Thác Hàn có chút giật mình đối với hành động có chút đột ngột này của cô, nhưng mà, cô như vậy, anh rất thích!

Bàn tay ôm eo nhỏ của cô nắm thật chặt, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên cười lên, ánh mắt tà mị mang theo một chút cưng chiều tản ra.

Nhìn người phụ nữ nhỏ bé ở trong lòng, cô, có phải là đang ghen không? Huyền Vũ Thác Hàn phát hiện, cô như vậy, cũng khiến cho anh không thể rời mắt được.

“Hàn Hàn!”

“Vợ à, anh rất thích em gọi anh như vậy.” Dịu dàng mà cưng chiều!

“Thật sao? Vậy từ nay về sau em sẽ gọi anh như vậy, Hàn Hàn . . . . .” Khóe miệng của Xá Cơ Hoa kéo ra, trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười rực rỡ như vậy, nhưng trong lòng lại có một cơn giận toát ra.

Mẹ nó, còn thích nữa à! Thích cái đầu anh ấy, đồ đào hoa khắp nơi, lúc này mới kết hôn với cô được một ngày thôi, đã không biết từ đâu xuất hiện một người phụ nữ như vậy, thật đáng chết . . . .

“Hàn Hàn, mau trả lời vấn đề của người ta đi chứ, vị tiểu thư kia hình như vẫn đang chờ câu trả lời của anh kìa.”

Đối với ánh mắt tức giận của Đường Hoan Tâm, Xá Cơ Hoa làm như không thấy, vừa nói vừa chỉ chỉ Đường Hoan Tâm ở sau lưng nói.

“Em hy vọng anh sẽ trả lời sao?”

“Dĩ nhiên, theo phép lịch sự chứ sao! Không thể để cho người khác nhớ nhung người đàn ông nhà chúng ta, rất thiếu lễ độ không phải sao?”

“Được!”

Đây là vấn đề mà anh đã trốn tránh mười năm rồi, vào hôm nay, có lẽ là thời điểm để nói rõ ràng.

Anh biết, ba anh không nên làm một người đàn ông ngu xuẩn như vậy, anh chỉ có thể nói Đường Hoan Tâm thực sự đùa giỡn ông xoay quanh, mặc dù trong lòng câu trả lời này rất rõ ràng, nhưng đến lúc thực sự đối diện, anh lại có chút không vượt qua nổi.

“Trước mắt, tôi ghét bỏ cô, không liên quan gì tới ba của tôi, là bản thân cô khiến cho người ta chán ghét.”

Mặc kệ năm đó bạn trai của cô ta có phải là anh hay là ba của anh đi nữa, thì cô ta cũng đã phản bội lại bạn trai của mình, người đàn ông mà cô ta cảm thấy hứng thú đâu chỉ có mình anh không đâu, không phải sao?

Đường Hoan Tâm từ chối cho ý kiến, lộ ra vẻ đau lòng vô cùng khó chịu, “Hàn, mọi người sẽ thay đổi không phải sao? Nhưng mà em chưa từng thay đổi, mặc kệ bây giờ hay là trước kia, anh đều là người đàn ông mà em yêu.”

Huyền Vũ Thác Hàn cười nhạo một tiếng, “Nhưng mà người đàn ông cô yêu thì rất nhiều!”

Anh cho rằng cô là người như vậy sao?

Đường Hoan Tân nhún nhún vai, “Được, bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác, em không tiện quấy rầy anh quá lâu.” Cô ta nhanh chóng xoay người, che giấu tia bi thương lóe lên trong ánh mắt.

“Em ở lầu cuối của khách sạn XX, đi ra khỏi thang máy, quẹo trái một chút, là phòng cuối cùng, em biết trí nhớ của anh rất tốt, khi anh đổi ý thì tới tìm em cũng không sao, em sẽ nghỉ ngơi ở trong nước một thời gian.” Dứt lời, cũng nhanh chóng rời bước đi.

Mà Huyền Vũ Hạo Lỗi nhìn thấy Đường Hoan Tâm đi rồi, cũng không phải là một người không biết điều, dưới ánh mắt sắc bén của người nào đó, cũng lặng lẽ đi ra.

Xá Cơ Hoa ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng rời đi của Đường Hoan Tâm, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn chằm chằm vào người đang ở trong lòng với vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào kia, “Không hỏi anh xem người phụ nữ vừa rồi là ai sao?”

“Không phải cô ta đã nói rồi sao, tên của cô ta là Đường Hoan Tâm.”

Xá Cơ Hoa đứng lên đi tới ở bên cạnh ghế sa lon, cầm một ly nước lên, uống một hớp nhỏ: “Hơn nữa, em biết rõ cô ta là ai.”

Vào sáng sớm hôm nay, cô đã biết rồi không phải sao? Người đàn ông đáng chết này, trong nhà vẫn trồng loại hoa mà người phụ nữ kia thích.

Khốn kiếp, đồ khốn kiếp đáng chết, cô . . . Trong lòng cô cảm thấy rất chua xót, nhưng mà cô vẫn không thể hiện ra. . . .

“Để anh.” Huyền Vũ Thác Hàn cầm lấy chăn của cô, lại rót nước thay cho cô.

“Huyền Vũ Thác Hàn.”

“Hả?” Anh thích cô gọi anh là Hàn Hàn.

“Trước khi anh gặp em, có phải anh đã từng thích người phụ nữ khác hay không?”

“Người phụ nữ của anh luôn luôn là em.”

“Chẳng lẽ anh không thích những người phụ nữ khác?”

“Không có.”

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cô, “Đường Hoan Tâm khiến cho em cảm thấy lo lắng sao? Anh và cô ta không có bất cứ mối quan hệ nào, cô ấy chỉ là từng qua lại với anh, nhưng mà, cũng đã là mười năm trước rồi, bây giờ đối với anh mà nói, cô ta không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.”

Xá Cơ Hoa nhìn anh chăm chú, nếu như anh không thật sự yêu cô, anh sẽ đi tìm những người phụ nữ khác, anh sẽ không cố ý giấu giếm sự tồn tại của những người phụ nữ khác.

Là một người đàn ông ưu tú lại kiêu ngạo như vậy, anh không cần phải lừa gạt một người phụ nữ giống như cô, không phải sao?

Xá Cơ Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt vô tư của anh, cô nở một nụ cười mỉm. “Nếu như vậy, dĩ nhiên là em tin anh, nhưng mà, có một điều kiện!”

“Điều kiện gì?”

“Chờ lúc nào anh rảnh rỗi thì em nói cho anh biết, bây giờ em đói rồi.”

“Đói bụng à? Em muốn ăn cái gì? Anh lập tức cho người đi mua, hay là em muốn đi ra ngoài ăn?”

“Cho người đi mua đi, em không muốn động, em muốn ngủ!”

“Được, vậy trước tiên em cứ nằm ngủ một chút đi, em muốn ăn cái gì, nói với anh, anh sẽ đi mua.”

“Muốn ăn. . . . . .”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.