Edit : Sóc Là Ta
Mà ở tại nhà họ Viên, ba của Viên Cổn Cổn — Viên Chính Vũ lắc bả vai nhìn con trai mình, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu hiện vui sướng nào.
Ở trong nhà này, Viên Chính Vũ biết mình không có một chút địa vị, thậm chí lời nói của ông cũng không có trọng lượng. Nhưng ông chỉ có Cổn Cổn và Khiêu Khiêu là con gái, thân làm cha của chúng nó thì sao có thể vì chuyện làm ăn mà đem con gái đẩy vào tay người khác được chứ?
“Gia Hào, không có cách nào khác sao? Nhất định phải hi sinh Cổn Cổn và Khiêu Khiêu sao?”
“Ba, ngoại trừ cách này, chúng ta không còn đường lui nữa. Huống chi, được Trương Đổng để mắt đến chính là sự may mắn hiếm có. Sao lại gọi là hy sinh được?”
“Nhưng Trương Đổng đó đường đường là chủ tịch, sao lại để mắt đến hai đứa nó chứ? Dù gì cũng chỉ là con rơi thôi, liệu chúng có thật sự may mắn được ông ta coi trọng hay không?” Nghe chồng mình nói chuyện về đứa con gái của tiện nhân kia, Trương Vân Hà không nhịn được mà nói xen vào.
“Nhưng Trương Đổng cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi.” Tuổi của Trương Đổng so với mình còn lớn hơn, còn Cổn Cổn cũng chỉ là một con bé mới mười tám, nếu trao thân mình cho một lão già như vậy thì con bé chính là phải chịu nhiều uỷ khuất rồi.
“Sáu mươi tuổi thì sao? Lão già như vậy vừa giàu vừa có đủ khả năng cứu đại gia đình chúng ta mà. Hôm nay coi như Trương Đổng đã gần trăm tuổi, chỉ cần ông ta có giá trị lợi dụng thì dù là một ngày chúng nó cũng phải hy sinh.”
“Mẹ, không phải hy sinh mà là trèo cao.” Viên Gia Hào sửa lại lời mẹ mình nói sai.
Trương Vân Hà lập tức đổi giọng nói: “Đúng, là trèo cao. Vì lẽ đó, dù ông có đồng ý hay không thì ông cũng cứ cầm lấy thuốc này.”
“Đây là thuốc gì?” Viên Chính Vũ nhìn gói thuốc nhỏ màu trắng bị vợ nhét mạnh vào tay, ông run rẩy nghi ngờ.
“Ông nói thử xem? Đây còn có thể là thuốc gì? Ông cũng không đến nỗi ngốc như thế chứ? Hay muốn tôi trực tiếp nói rõ ràng.” Giọng Trương Vân Hà hừ lạnh nói.
Vừa nghĩ tới con tiện nhân kia sinh ra con gái, bà cảm thấy đau đớn như không muốn sống nữa. Giờ lại nghe có lão già đem nó đi thì cảm thấy vui hẳn lên.
“Tôi... không thể làm như thế.” Chuyện quá đáng như thế, Viên Chính Vũ không thể ra tay được.
“Vậy ý ông là muốn cả gia đình nhà họ Viên phá sản sao?” Trương Vân Hà trừng mắt vỗ bàn. Ngàn vạn lần bà còn không nghĩ tới chồng bà lại muốn nối lại tình cũ với con hồ ly tinh kia.
“Mẹ, mẹ đừng kích động.”
“Nhà chúng ta sắp phá sản rồi, con nói mẹ không kích động sao được?”
“Mẹ, mẹ vào trong trước đi, để con khuyên ba.” Viên Gia Hào dụ dỗ mẹ mình, lại quay đầu muốn lấy lý lẽ nói chuyện với ba mình.
“Ba, con có thể hiểu sự đau khổ trong lòng ba nhưng nếu hi sinh Cổn Cổn Khiêu Khiêu mà có thể làm cho nhà chúng ta sống lại thì chúng ta vẫn phải làm. Huống chi xuân dược này chỉ là loại nhẹ, Cổn Cổn Khiêu Khiêu chỉ có cảm giác lâng lâng mà thôi. Sau khi tỉnh lại, mọi việc đã đâu vào đấy cả rồi, Trương Đổng cũng đã có được cô ấy mà nhà chúng ta lại được cứu khỏi bờ vực của phá sản. “
“Còn Khiêu Khiêu thì sao?”
“Nếu có thể mang lại niềm vui cho Trương Đổng hoặc là có thể lên giường với Trương Đổng khi ông ta muốn thì con cũng sẽ cho mẹ con cô ấy một số tiền. Ba à, cô ấy chính là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu bỏ qua lần này thì nhà họ Viên chúng ta có lẽ vĩnh viễn không vươn mình lên được nữa. Ba nghĩ lại xem, ba cũng mấy chục tuổi rồi, ba muốn phải bôn ba bên ngoài tìm việc làm ở cái tuổi này hay sao? Ba có nhớ lúc trước một tháng lương ba lĩnh chỉ có mấy ngàn thôi, vậy ba muốn trở về như lúc đó sao?” Viên Gia Hào vẽ ra một vài bức tranh khủng bố và tương lai ảm đạm phía trước.
Anh biết ba mình cả đời ngồi văn phòng, cả đời làm chủ tịch, cả đời hô hào người này kẻ nọ, nhất định ông sẽ không chịu hạ mình chịu làm những công việc thấp hèn và khổ sở. Vì vậy ông sẽ chấp nhận hạ dược.
Đúng như dự đoán, vừa nghe con trai mình nói như vậy, sắc mặt Viên Chính Vũ hoàn toàn trắng bệch. Ông đang nghĩ tới mình đang ở cái tuổi gần đất xa trời này, nếu như không làm chủ tịch thì ông có thể làm được việc gì đây?
Nếu trở lại như khi xưa, bạn cũ nhìn thấy, họ sẽ suy nghĩ như thế nào về ông đây?
Viên Gia Hào lại nhét xuân dược vào tay ông “Ba, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Con cũng không muốn ép buộc ba, vì vậy ba tự mình quyết định thôi. Ba có muốn hy sinh các em ấy hay không chính là do ba quyết định. Chỉ cần đó là quyết định của ba thì con cũng sẽ đồng ý vô điều kiện.”
Viên Gia Hào nói rất êm tai, miệng nói tôn trọng quyết định của ba mình nhưng trong lòng lại biết rõ đáp án của ba mình. Anh chỉ cần nói đến thảm cảnh tương lai thì chắc chắn một trăm phần trăm ba anh sẽ đến chỗ các em mình hạ dược và sau đó đưa chúng nó vào phòng Trương Đổng. Đến lúc đó, anh chỉ cần chờ tin tức tốt từ phía Trương Đổng mà thôi.
Hai chân Viên Gia Hào run rẩy, sức lực trong phút chốc bỗng cảm thấy yếu ớt hơn rất nhiều.
...
Sau khi uống ly nước kia, Khiêu Khiêu liền phát hiện thân thể mình dường như không khoẻ.
Chết tiệt, ba cô đã làm chuyện tốt đẹp gì với cô đây? Cô sớm đã có cảnh giác, vì lẽ đó trước cô đã hẹn cùng Cổn Cổn trước đó rồi. Bây giờ cô phải cẩn thận tìm đối sách và kiếm cớ rời khỏi đây.
Tiêu Khiêu Khiêu nhìn ly nước đã bị cô uống cạn, đến chết cô vẫn không tin ba mình sẽ ra tay bỏ thuốc hại mình.
Ba đang muốn làm gì đây? Tại sao muốn bỏ thuốc với cô?
Tiêu Khiêu Khiêu không dám nghĩ ba lại rắp tâm hại mình. Hiện giờ cô chỉ có thể bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể để ba nhận ra thuốc đang phát tác. Nếu ông ấy biết, chỉ sợ cô muốn đi cũng đi không được.
Có điều, cũng còn may Cổn Cổn đã rời đi trước đó rồi.
“Mẹ, mẹ nói chuyện với ba đi, con đi toilet.” Tiêu Khiêu Khiêu miễn cưỡng đứng lên. Hơn nữa vì không muốn ba nghi ngờ nên cô không đem theo túi xách. Cô muốn một mình chạy ra từ phía cửa sau.
Nhưng thật khó chịu, tâm trí cô càng lúc càng không rõ ràng. Khiêu Khiêu nhìn thấy không rõ con đường phía trước, chỉ có thể híp mắt, cố gắng duy trì thân thể cân bằng, trong lòng tự nói với mình, tuyệt đối không để mình bị té ngã. Cô phải vào được phòng toilet, chờ thời cơ kêu cứu.
“Xin lỗi!” Cô đụng vào người khác. Đúng rồi, cô có thể mở miệng hỏi đường, có thể tìm người dẫn đường.
Tiêu Khiêu Khiêu híp mắt, vội vàng kéo tay người bị cô đụng phải, hỏi: “Xin hỏi toilet ở đâu?”
Vị tiểu thư kia chỉ vào đằng trước nói: “Ở phía trước kia kìa.”
Vị tiểu thư này nghĩ chắc cô uống cũng nhiều rồi, nếu không toilet ở phía trước thì làm sao cô ấy không nhìn thấy?
Tiêu Khiêu Khiêu đi theo hướng vị tiểu thư kia chỉ, nơi đó xác thực có bảng chỉ dẫn.
Cô men theo bờ tường đi tới, ngẩng đầu nhìn phía trước, tầm mắt cũng đã mơ hồ, không còn nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Lúc này cô chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi.
“Cô đang làm gì?” Cô mới tới cửa, cánh tay liền bị người ta tóm lấy.
“Tôi muốn đi toilet.”
“Ở đó là toilet dành cho nam.” Minh Hạo Thiên tình cờ nhìn thấy cô, lần trước ở bệnh viện khi tỉnh lại, cô cứ thế quấn quít lấy anh đòi tiền thuốc thang. Về điểm ấy, anh rất có ấn tượng với cô, chỉ là không ngờ lại gặp cô ở đây, lúc đầu anh còn cho mình bị hoa mắt.
Có điều, anh chợt phát hiện dường như sắc mặt cô không được tốt, thần trí mơ hồ, đi đứng xiêu vẹo. Anh nhận ra có gì đó không đúng nên anh sai thủ hạ quay lại còn mình bước theo cô đến đây.
Lúc anh đuổi theo tới chỗ cô thì nhìn thấy cô muốn xông vào bên trong toilet nam. Không lẽ cô ấy lại hồ đồ đến mức không thể phân biệt được toilet nam hay nữ sao?
“Cô trúng thuốc đúng không?”
“Tôi không có.” Tiêu Khiêu Khiêu khổ sở lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo một chút.
Giọng nói của anh ta thật quen thuộc...
“Anh là ai? Chúng ta có quen biết sao?” Tiêu Khiêu Khiêu mắt nhắm mắt mở, muốn nhìn rõ ràng người đang nắm tay mình là ai? Anh ta có đáng tin cậy không? Anh có thể cứu cô không?
“Minh Hạo Thiên.”
Minh Hạo Thiên?
“Tôi không quen anh...” Cô thất vọng nói.
“Lần trước ở bệnh viện, chúng ta đã gặp nhau rồi.” Anh thử khiến cô nhớ lại.
Cuối cùng Tiêu Khiêu Khiêu cũng gật đầu: “Tôi nhớ rồi, anh thật lưu manh, nợ tiền thuốc không trả lại còn sai thủ hạ mắng tôi một trận, cũng không giải thích gì cứ thế doạ tôi sợ gần chết.”
Quan trọng là anh ta rất lạnh lùng, lại không thích cô thì chắc anh ta sẽ không muốn cứu cô. Nhưng bây giờ cô đã trúng thuốc, không thể chịu đựng được nữa. Nếu bây giờ không rời khỏi đây, không biết ba cô sẽ làm chuyện gì với cô nữa. Nghĩ tới đó, Tiêu Khiêu Khiêu cảm thấy thật khổ sở.
Cô thật sự không hiểu nổi cô chẳng cầu mong điều gì, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản mà tại sao ông trời không buông tha cô? Tại sao lại cho các cô một người ba xấu xa như thế chứ? Bây giờ còn khiến các cô lâm vào tình trạng bế tắc như thế này nữa.
“Anh cứu tôi có được không?” Tiêu Khiêu Khiêu cực kỳ khổ sở nói.
Cô biết rõ người đàn ông lạnh lùng đang đứng trước mặt mình đây sẽ không có cảm tình gì với mình. Vì thế, không lý gì anh ta lại cứu cô nhưng cô vẫn mặt dày hy vọng anh ta đổi ý, ôm chân anh ta và cầu xin được giúp đỡ.
“Anh hãy dẫn tôi rời khỏi nơi này được không? Ba tôi là người xấu... Ông ấy bán tôi... Mà nếu tôi có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ...”
Tiêu Khiêu Khiêu bắt đầu nói năng lộn xộn, trong lòng rõ ràng rất sợ hãi.
Mười tám tuổi, vốn là cái tuổi được ba mẹ thương yêu cưng chìu. Thế nhưng cô lại bị người ba xấu xa bán đứng mình, dùng làm giao dịch đổi chác cho sự nghiệp của ông ta.
Tuy lời nói cô lộn xộn nhưng nhìn dáng vẻ và những lời nói chắp vá của cô, Minh Hạo Thiên có thể tập hợp và suy đoán ra câu chuyện đã xảy ra thế nào. Anh tóm lấy tay Tiêu Khiêu Khiêu nói: “Lên xe, tôi dẫn cô đi.”
Anh biết, anh điên rồi. Anh không quan tâm đến việc giao dịch và đổi chác, cũng như không muốn quản chuyện của cô. Đây không phải là tác phong làm việc của anh, thế nhưng không biết nguyên nhân gì, anh lại không có cách nào không để ý đến cô, cũng có thể cô khá giống với người kia?
“Đừng đi cửa trước... Ba tôi sẽ nhìn thấy...” Tuy thần trí của Tiêu Khiêu Khiêu đã dần bị thuốc che lấp nhưng cô vẫn có chút ý thức, biết mình nếu đi cửa trước sẽ bị ba cô bắt lại.
“Được, chúng ta sẽ đi cửa sau.” Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng làm vậy thế mà hôm nay anh đành phải phá lệ.
Minh Hạo Thiên ôm Tiêu Khiêu Khiêu bước nhanh về phía cửa sau, bởi vì anh đã nghe có người gọi tên cô, Khiêu Khiêu, Khiêu Khiêu ... Có lẽ đó là giọng của ba cô.
Nhưng anh thật sự không hiểu, trên đời tại sao có thể có loại ba như vậy? Ông ta nhẫn tâm đẩy con gái mình lên giường kẻ khác. Rốt cuộc trong đầu ông ta đang suy nghĩ cái gì?
Khoan đã, đẩy lên giường… Minh Hạo Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: 'Ba cô đã cho cô uống gì?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ biết là đầu đau quá.”
Choáng váng đầu? Vậy còn tốt.
“Còn có, thân thể tôi nóng quá.”
Thân thể nóng quá sao? Vậy thì không ổn rồi.
“Nhà cô ở đâu?” Minh Hạo Thiên ôm lấy Tiêu Khiêu Khiêu, chạy vào trong xe.
Vì muốn giải quyết củ khoai lang bỏng tay này, anh nhất định phải đưa cô đến một nơi an toàn, khiến cô tin tưởng mình, sau đó từng bước giải quyết những khó khăn đang cản trở anh lúc này.
Nhưng chết tiệt, cô bắt đầu rên rỉ. Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô như con sâu nhỏ, ngọ nguậy gặm cắn, tự làm khổ chính mình.
Minh Hạo Thiên biết mình cũng không còn bao nhiêu thời gian, anh mạnh mẽ đạp chân ga, xe lập tức phóng đi như hỏa tiễn.
Mẹ kiếp, thực sự nhà dột còn gặp mưa. Trong tình cảnh này, phía trước còn có cảnh sát. Nếu cảnh sát nghe được tiếng rên rỉ thì cũng khó bảo toàn mạng sống cho anh và cô. Cảnh sát sẽ cho rằng là chính anh ra tay hạ dược, làm chuyện bại hoại nhân cách. Ngay lúc đó bất đắc dĩ, Minh Hạo Thiên nhìn thấy con hẻm nhỏ và anh liền quẹo vào đó.
Cho tới nửa giờ sau, thuốc trong người Tiêu Khiêu Khiêu đã phát tác, thân thể có chiều hướng X thấy rõ.
“Cô đừng cởi quần áo.”
Cô mở một cái nút áo, anh liền chụp tay cô ngăn lại, chết tiệt...
“A...” Tiêu Khiêu Khiêu thở hổn hển, nói: “Tôi nóng quá...”
Lại lần nữa cô bắt đầu mở cút áo, còn Minh Hạo Thiên đang đau khổ nhíu mày, suy nghĩ có nên trực tiếp gọi thủ hạ lại đây giúp cô giải quyết chuyện này không?