Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 198: Chương 198: Chương 159.2: Kết thúc vui mừng




Editor: Táo đỏ phố núi

“Cô tới đây làm gì?” Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng nhìn người phụ nữ ở trước bàn làm việc.

Dung nhan tuyệt đẹp, vóc người quyến rũ, đây là dáng người mà tất cả đàn ông – trừ Huyền Vũ Thác Hàn – nhìn thấy đều phải nhìn chăm chú, nước miếng chảy xuống vì thèm thuồng mỹ nữ tuyệt sắc này.

Đôi mắt to của Đường Hoan Tâm buồn bã nhìn anh. “Nghe nói anh đã cho ngưng lại dự án hợp tác của chúng ta? Tại sao?”

Mày rậm của Huyền Vũ Thác Hàn nhíu lại không nói.

“Thác Hàn, chúng ta . . . Thật sự muốn đối xử với em như vậy sao? Chẳng lẽ anh thật sự chán ghét nhìn thấy em như vậy? Ghét tới mức không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn để bồi thường hợp đồng?” Cô ta chần chừ hỏi.

Anh bỗng nhiên đứng lên đi về phía quầy rượu, “Ngồi đi, rượu đỏ?”

“Được, cám ơn.” Đường Hoan Tâm thật sự bất ngờ với hành động này của anh, nhưng mà vẫn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lon.

Huyền Vũ Thác Hàn đặt ly rượu xuống chiếc bàn thấp ở trước mặt cô ta, rồi bản thân thì bưng ly rượu của mình đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.

Một lúc lâu, Đường Hoan Tâm ngập ngừng mở miệng, “Có phải em có chỗ nào khiến cho anh không hài lòng không? Anh nói cho em biết, em có thể sửa đổi mà.”

Anh vẫn trầm mặc uống rượu.

“Thác Hàn, em vì anh, học đại học quản trị doanh nghiệp, phí hết tâm tư tiếp quản công ty của ba em, chính là muốn khiến cho mình được xứng với anh hơn.”

“Đường Hoan Tâm.” Huyền Vũ Thác Hàn xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta. “Chuyện ngày hôm đó có phải do cô đã giở trò không?”

“Tại sao?” Đường Hoan Tâm hỏi. “Tại sao anh lại cho rằng em là người đã làm? Chẳng lẽ cách sống của em anh còn không hiểu sao?”

“Cách sống của cô?” Anh cười nhạo một tiếng. “Chính vì tôi quá hiểu cách sống của cô, vì để đạt được mục đích mà không chừa bất cứ một thủ đoạn nào, điều này không cần tôi phải nói rõ ràng chứ.”

Đường Hoan Tâm nghèn nghẹn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chuyện của ba anh, em rất xin lỗi, nhưng anh không thể nói đó là do em làm, anh biết mà, em yêu anh, em sẽ không làm chuyện tổn thương tới anh.”

“Xin lỗi?” Huyền Vũ Thác Hàn có chút giễu cợt nói. “Cô hãy từ bỏ đi, mặc kệ cô có làm hay không, nhưng tôi luôn hy vọng không phải dính dáng gì đến cô nữa.”

Trong mắt của cô ta lập tức tràn đầy nước mắt. “Thác Hàn, không nên như vậy, em . . . Em yêu anh lâu như vậy, ngay từ lần đầu tiên em gặp anh, em thật sự rất yêu anh, em không thể không có anh, em . . .”

“Tôi không yêu cô,” Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng cắt ngang lời tỏ tình của cô ta. “Vĩnh viễn cũng sẽ không yêu cô.”

“Thác Hàn . ..” Đường Hoan Tâm muốn đưa đôi tay run rẩy ra chạm vào anh.

“Đừng đụng vào tôi! Cô có biết tôi ghét nhất phụ nữ đụng vào tôi không!” Anh lập tức tránh ra quát lớn lên.

Cô ta nghẹn ngào nói: “Đừng như vậy, Thác Hàn, van xin anh, hãy cho em một cơ hội, em nhất định sẽ khiến cho anh yêu em một lần nữa mà.”

Huyền Vũ Thác Hàn chán ghét đi trở về ngồi xuống bàn làm việc. “Cô đi đi, tôi còn bận công việc, đừng làm phiền tới tôi.”

“Không, Thác Hàn, em không đi,” Đường Hoan Tâm không ngờ anh sẽ độc ác như vậy, khóc nói. “Anh không thể cứ như vậy mà đuổi em đi được, em vì anh làm nhiều như vậy, em yêu anh . . .”

Cửa phòng làm việc chợt mở ra, Hoàng Bộ Tuyết vừa đi vào vừa quay lại phía sau nói với thư ký Lâm: “Được rồi, được rồi, tự tôi có thể đi vào, cần gì phải thông báo? Lấy đâu ra lắm thứ phiền phức như vậy . . . Hi! Trai đẹp, tôi tới rồi, đã đặt bữa tiệc lớn ở Long Hà chưa?”

“Tổng giám đốc, thực sự xin lỗi, cô ấy . . .” Thư ký Lâm ở phía sau vội vàng cúi đầu về phía trước lo lắng nói.

“Được rồi, cô đi ra ngoài đi.” Đuổi thư ký Lâm đi ra khỏi đây, Huyền Vũ Thác Hàn nhìn Hoàng Bộ Tuyết đang nghiêng mặt đánh giá nước mắt trên mặt của Đường Hoan Tâm, mà Đường Hoan Tâm cũng nhìn lại cô với địch ý.

“Hàn! Cô ấy là ai?” Đường Hoan Tâm hỏi.

“Hàn? Này, trai đẹp, tên của anh từ khi nào lại ngắn như vậy chứ?” Miệng của Hoàng Bộ Tuyết thì hỏi, nhưng mà ánh mắt vẫn không ngừng soi ở trên mặt của Đường Hoan Tâm.

Không còn lạnh lùng giống như thái độ mà Huyền Vũ Thác Hàn đối xử với phái nữ như bình thường, anh dịu dàng nói: “Cô gọi tôi là anh Thác Hàn đi, không cần luôn miệng gọi tôi là trai đẹp.”

“Được. Nhưng anh cũng biết mà, tên của anh là A Hoa độc quyền, lúc tôi gọi có chút õng ẹo, gọi cả tên cả họ thì không được, cho nên không thể làm gì khác hơn là gọi anh là trai đẹp rồi, dù sao thì danh cũng xứng với thực mà. Vậy sau này sẽ gọi anh là anh Thác Hàn?”

Đường Hoan Tâm tràn ngập ghen tỵ với thái độ nhẹ nhàng mà Huyền Vũ Thác Hàn đối xử với Hoàng Bộ Tuyết, cho tới bây giờ anh chưa từng cho bất kỳ người phụ nữ sắc mặt tốt đâu, trước đây cũng vậy, cô ta là ai? Tại sao lại đối xử với cô ta dịu dàng như thế? Không phải anh ấy đã sớm có một người vợ rồi sao?

Oa, sức ghen của người phụ nữ này thật là lớn, có vấn đề! Hoàng Bộ Tuyết nghiêng người hỏi anh, “Trai đẹp . . . Không đúng, anh Thác Hàn, vị mỹ nữ này nhìn rất xứng với anh, cô ấy là ai vậy?”

“Tôi là mối tình đầu của anh ấy, cũng là người tình của anh ấy.” Cảm giác ghen tuông mãnh liệt khiến cho Đường Hoan Tâm không tự chủ được bật thốt lên.

“Đường Hoan Tâm” Huyền Vũ Thác Hàn hoảng sợ quát lên một tiếng.

“À . . . Thì ra là mối tình đầu kiêm người tình của anh Thác Hàn, chậc chậc, không đơn giản, thật sự không đơn giản.”

Hoàng Bộ Tuyết bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói. “Tôi nói anh Thác Hàn nghe nè, tôi muốn hoãn buổi phỏng vấn hôm nay lại, có lẽ anh cũng muốn cùng với . . . Ừm, mối tình đầu kiêm người tình của anh gặp mặt, mà tôi thì sao đây, cũng muốn trở về hàn huyên với A Hoa một chút, rất lâu rồi không nói chuyện phiếm cùng cô ấy.”

“Không, Hoàng Bộ Tuyết, cô hãy nghe tôi nói . . .”

Đường Hoan Tâm vội vàng kéo Huyền Vũ Thác Hàn đang muốn đuổi theo Hoàng Bộ Tuyết. “Hàn.”

“Đừng đụng vào tôi!” Anh cố gắng hết sức để gạt cánh tay của Đường Hoan Tâm đang giữ chặt tay mình, còn cô ta thì chết cũng không chịu buông.

“Hai vị, sau này còn gặp lại.” Hoàng Bộ Tuyết nói xong chạy đi như một làn khói.

“Bộ Tuyết!” Huyền Vũ Thác Hàn quát to một tiếng, sau đó chợt trầm tĩnh lại, trầm tĩnh tới mức khiến cho người ta rợn tóc gáy, một cảm giác rét lạnh toát ra từ từng lỗ chân lông của anh. “Buông tay.”

Đường Hoan Tâm bị giọng nói lạnh lùng và vô tình của anh làm cho hoảng sợ lảo đảo người, trong lòng cũng bị rét lạnh tới mức đau nhói. “Thác . . . Thác Hàn.”

“Cút! Vĩnh viễn đừng để cho tôi nhìn thấy mặt cô nữa, cút!”

Đường Hoan Tâm bị dọa sợ hãi tông cửa xông ra.

Đáng chết! Hi vọng tới kịp, thật đáng chết! Huyền Vũ Thác Hàn cũng hoảng hốt vội vàng xông ra.

Cuối cùng vị tổng giám đốc vĩ đại nào đó cũng phải làm tiểu quy đản một lần . . .

Một con đường rộng mở, chiếc xe màu đen dừng lại ngay trước một ký túc xá có vạch đường cấm dừng cấm đỗ.

Thật phách lối! Chủ xe không biết là gần đây chính phủ đang cần tiền mặt để xoay vòng hay sao? Cứ mười phút thì lại có xe cần cẩu tới để thực hiện chức trách của mình, mỗi lần sẽ có khoảng ba đến bốn chiếc tới, ngay cả xe máy cũng chạy không thoát. Cho dù chúng ta nộp thuế cho chính phủ bao nhiêu đi nữa cũng không đủ nhét đầy hầu bao của quan viên, một chút cũng không đủ.

Không sao cả, đi loại xe này không phải quan thì cũng là người phú quý, một ngàn hai, chuyện nhỏ. Hơn nữa, chưa chắc xe cần cẩu dám kéo đi. Một số người đi qua thờ ơ nghĩ.

Huyền Vũ Thác Hàn gần như là chạy về phía lầu sáu, trên đường vẫn thu hút hoa bướm gì đó, mặc dù áo khoác tây trang, và cà vạt của anh không biết đã sớm ném chỗ nào rồi, cổ áo sơ mi mở rộng, ống tay áo cũng được xắn lên cao, quần tây vốn thẳng thớm bây giờ cũng không ra hình dạng gì nữa, quả thực là lôi thôi lếch thếch về nhà, nhưng mà ngoại hình cao to đẹp trai vẫn không thay đổi được, phong cách và khí chất tà mị tự nhiên trên người, hơn nữa còn thêm một phần cái đẹp của sa sút tinh thần nữa, khiến cho anh vẫn là tiêu điểm gây chú ý như trước.

“Làm thế nào? Làm thế nào?”

“Chị Hoa, bọn em cũng muốn giúp chị, nhưng năng lực của bọn em không đủ cao thâm, muốn giúp cũng không thể giúp được!”

Xá Cơ Hoa cào tóc, hoang mang và sợ hãi nói: “Làm sao chị biết được sẽ biến thành như vậy chứ?”

“Vừa rồi rốt cuộc cậu đã nhập cái gì vào? Hay là cậu ấn sai mã khóa rồi?”

“Mình đều làm theo từng bước mà, cũng làm theo chỉ dẫn mà các người dạy chứ sao.”

“Xong rồi! Lần này khẳng định là bị lỡ rồi . . . . Còn bao nhiêu thời gian?”

“Không tới ba mươi phút.”

“Chết chắc.”

“Chết chắc thật sao?” Giọng nói ai oán vang lên!

“Chết chắc . . . A, cứu tinh!”

“Hả . . . A, anh Thác Hàn!”

Huyền Vũ Thác Hàn còn đang thở hổn hển không biết đông tây nam bắc gì thì đã bị kéo lại ngồi trước bàn máy vi tính. “Vợ à, anh . . .”

“Chuyện gì cũng đừng nói, trước tiên hãy giải quyết giúp em cái này xong rồi hãy nói.” Xá Cơ Hoa vội vàng chỉ chỉ tung lung lên trên màn hình, rồi lấy thêm một mảnh giấy nam chân ra đưa cho anh. “Đó, còn có cả cái này nữa, cho anh . . . . hai mươi phút, có đủ không?” Nhìn thấy anh gật đầu lúc này mới thả lỏng người.

“Có thể hả? Được, anh có thể bắt đầu.”

Nhìn bộ dạng của Xá Cơ Hoa hình như vẫn chưa biết chuyện, Huyền Vũ Thác Hàn liền bình tĩnh lại bắt đầu xử lý. “Trò chơi này sao đây? Ai thiên tài tới mức có thể làm thành như thế này . . .”

Vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của người phụ nữ nào đó, Huyền Vũ Thác Hàn cau mày lại trong nháy mắt không dám lên tiếng nữa, anh không khỏi co đầu rụt cổ lại cố gắng nuốt mấy chữ còn dư lại, thiếu chút nữa thì nghẹn chết. “Anh lập tức làm, lập tức làm ngay đây.”

Đông Thành thấy không nhịn được bật cười. “Trời đất ơi, anh Thác Hàn, anh đường đường là một tổng giám đốc vĩ đại, tại sao gặp phải chi A Hoa lại như chuột thấy mèo vậy?”

Vì vậy, nhóm năm người ở một bên vui vẻ nói chuyện phiếm.

Mười lăm phút sau: “Vợ à, được rồi.”

“Được rồi? Cho em xem nào!” Xá Cơ Hoa cầm lấy tờ giấy nam châm bảo bối, khẽ thở dài một hơi nói: “Cuối cùng cũng có thể lấy tiền rồi.”

“Anh Thác Hàn, có cầm theo bóp tiền không?” Hạ Tình Vũ hỏi thẳng.

Huyền Vũ Thác Hàn cũng không thân quen với người này lắm, nhưng mà bạn của vợ mình, cũng coi như là bạn của mình, anh cười cười. “Có cầm theo.”

“Tốt quá!” Hạ Tình Vũ hài lòng nhìn những người đồng nghiệp kiêm cấp dưới ở bên cạnh. “Các đồng chí, quyết định đi xem gì nào?”

“Yêu ở Ngũ Nguyệt Thiên. . . . . .”

“. . . . . .”

Sau khi xem phim xong, đương nhiên là đi ăn, tiếp sau đó lại đi hát karaoke, lúc Huyền Vũ Thác Hàn đưa một đám bạn tốt của cô về đến nhà đã sắp mười một giờ.

“Rất gấp hả?” Còn ở phòng khách nhận fax Hoàng Bộ Tuyết nhìn Huyền Vũ Thác Hàn mặc áo sơ mi, quần tây nhăn không thành hình dạng, có ngụ ý trêu đùa nói.

Hiểu rằng cô đang chỉnh anh, nhưng mà anh cũng chỉ có thể cười khổ nói: “Đúng vậy, rất gấp.”

Đầu óc của Xá Cơ Hoa mơ hồ không hiểu, nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút. “Hai người đang nói cái gì vậy?”

“Không có gì,” Hoàng Bộ Tuyết lườm Huyền Vũ Thác Hàn một cái. “Chỉ là đang nói với vị chủ tịch vĩ đại nào đó, chuyện không thể kéo dài, càng kéo dài càng dễ xảy ra vấn đề.”

“Hả?” Xá Cơ Hoa nghe không hiểu, càng thêm mờ mịt không biết gì cả.

“A Hoa, cậu không cần phải hiểu, anh ấy hiểu là được.” Hoàng Bộ Tuyết ngạo nghễ nhìn anh. “Đúng không? Anh Thác Hàn?”

Lúc này Huyền Vũ Thác Hàn trừ gật đầu còn có thể làm gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.