Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 21: Chương 21: Chương 20: Nhanh lên một chút, thừa dịp máu chưa có đông lại.




Editor: Heisall

Cô vừa để Minh Hạo Thiên xuống, anh đã không chịu nổi mà ngồi bệt trên mặt đất, gân xanh nổi lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, vừa rồi đánh nhau tay bị gãy, giống như diều đứt dây, buông thỏng ở bên người.

Cô gái này thật đúng là lợi hại, cánh tay này vừa mới bị gãy, liền bị cô kéo đi một trận như vậy, cũng không biết sau này có để lại di chứng không nữa.

Nâng tròng mắt lạnh lùng lên nhìn cô gái đang tựa vào trên tường, chân mày Minh Hạo Thiên nhíu chặt, lạnh lùng hỏi: “Tại sao cô giúp tôi?”

Giúp anh ta? Cô có sao? Đây chính là nhận tiền làm việc, Anh ta tưởng cô là chúa Jesus xả thân cứu người à? Anh ta muốn, cô cũng không đồng ý đâu.

Xá Cơ Hoa liếc mắt nhìn xe cảnh sát bên ngoài đã lái đi, sau khi thấy bốn phía cũng im ắng, mới vội vàng buông gói đồ ăn khuya đang cầm trong tay xuống, móc móc trong túi quần, rút ra một tờ giấy trắng.

“Cô đang làm gì?” Minh Hạo Thiên kỳ quái nhìn cô gái ở bên cạnh cứ sờ tới sờ lui ở trên người.

Mặc dù không muốn thừa nhận rằng, anh đường đường là một lão đại xã hội đen lại để phụ nữ tới cứu, nhưng sự thật là như thế, hơn nữa mới vừa rồi cô cũng thật sự đã khiến cho anh không thể không kính trọng vài phần.

“Có thể làm cái gì, đương nhiên là tìm. . . . . .” Xá Cơ Hoa không nhịn được quay đầu trợn mắt nhìn sang, đột nhiên, mắt to nhất thời sáng lên, cười quỷ dị vội vàng đi tới.

“Này, tôi mượn đồ anh có sẵn dùng một chút, anh không ngại chứ ?” Xá Cơ Hoa ngồi xổm ở trước mặt anh, đôi mắt lóe sáng nhìn thẳng vào mắt của anh.

Minh Hạo Thiên bị ánh mắt của cô ấy nhìn thì cảm thấy khóe miệng chợt co rút, trong lòng cứ có cảm giác nhộn nhạo, da đầu tê dại.

“Được rồi, được rồi, nhìn anh cũng là người phóng khoáng, chắc sẽ không ngại.” Xá Cơ Hoa cũng lười chờ anh đồng ý, trực tiếp vươn tay chọc vào miệng vết thương trên mặt anh.

“Ách! Đau. . . . . . Cô làm gì thế?” Minh Hạo Thiên nhất thời cau mày giận dữ hét, dùng tay đẩy cái tay đang chọc vào mặt anh ra, thân thể vội tránh về phía sau, cô gái này rốt cuộc đang làm gì? Gương mặt bị đánh sưng lên như đầu heo lại bị cô chọc vào thì càng đau nhức hơn, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi ra.

Xá Cơ Hoa vội vàng mở tờ giấy trắng ra, lấy máu dính ở trên ngón tay viết thật nhanh lên tờ giấy trắng mấy chữ: ‘Nợ 500 tệ’. (ED: Ặc, bó tay cho chị này luôn, mượn máu của người ta viết giấy nợ mới ghê chứ)

Sau đó đưa tới trước mặt Minh Hạo Thiên, ánh mắt khẩn trương nhìn mặt anh rồi vội vàng nói: “Nhanh lên một chút, thừa dịp máu còn chưa đông lại, nhanh ký tên cho tôi.”

Bận rộn cả một đêm, cũng phải vớt vát lại chút dầu nước chứ, quan tâm đến việc anh ta có phải là dê giả (người không kiếm được tiền) hay không làm gì chứ, cho dù thế nào thì cũng phải móc ra 500 tệ này, hơn nữa mới vừa rồi anh ta còn dùng một tệ của cô để gọi điện thoại nữa, đây chính là tiền đấy.

Xá Cơ Hoa thấy anh ta không động đấy, thấy vệt máu trên vết thương kia đang muốn đông lại, cho nên rất sốt ruột, lại đưa tay tới.

Hoảng sợ, mặt Minh Hạo Thiên liền biến sắc, đưa tay che trước mặt mình: “Cô muốn làm gì?” Đáy mắt lạnh lùng thoáng qua một chút quái dị, hai mắt Xá Cơ Hoa sáng lên nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt anh ta, khuôn mặt lạnh lùng của Minh Hạo Thiên cuối cùng cũng nứt nẻ!

Rốt cuộc cô gái này có biết đồng cảm với người khác hay không vậy? Chẳng lẽ không thấy anh đang bị thương nặng à?

Cô còn có thể làm gì chứ? Anh ta ra nông nổi như vậy, có đưa cho cô cướp sắc cô còn không muốn! Xá Cơ Hoa không nhịn được vỗ vỗ giấy nợ: “Đương nhiên là ký tên, nếu không anh cho rằng tôi muốn làm gì? Đây là giấy nợ 500 tệ, khi nào gặp lại anh phải trả cho tôi đó, bây giờ nhìn bộ dạng quỷ nghèo này của anh, có cởi quần áo anh đang mặc đi đổi một ít tiền thì cũng phải bồi thường thêm tiền giặt khô, thôi, tối nay cũng chỉ có thể coi như tôi xui xẻo, nhanh lên một chút, đừng nghĩ đến việc cò kè mặc cả với tôi, đây là tiền mới vừa rồi tôi giúp anh đánh cái bọn lưu manh kia, cho nên 500 tệ này một đồng cũng không thể thiếu.”

Nhìn tờ giấy nợ được viết bằng máu của mình, cuối cùng khóe mắt của Minh Hạo Thiên cũng không nhịn được mà giật mạnh! Cô gái này. . . . . . Im lặng không nói gì, giơ tay lên thoải mái viết xuống ba chữ ‘ Minh Hạo Thiên ’, ngay khi chữ mới vừa vặn rơi xuống, Xá Cơ Hoa đã rút mạnh tờ giấy qua!

“Minh Hạo Thiên? Anh thật sự là Minh Hạo Thiên ư?” Xá Cơ Hoa liếc nhìn chữ ký phía dưới, ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt anh!

Người ta thường nói, muốn biết một người nói chuyện thật hay giả,chỉ cần trực tiếp nhìn vào mắt anh ta, nói láo sẽ chột dạ né tránh.

Đây chính là 500 tệ, nếu như anh ta cho tên giả, không phải lần này cô sẽ thua thiệt sao? Thế nào cũng phải nhìn cho rõ ràng, tránh để đến lúc đó có lý cũng không nói được.

Cái tên ‘ Minh Hạo Thiên ’ này, nổi tiếng ở hai nhà hắc bạch, ai mà không biết. . . . . .

Nhìn cô gái trước mặt đang nhìn mình chằm chằm, Minh Hạo Thiên cho là cô đã nghe nói đến danh tiếng của anh, nên mới lộ ra bộ dạng không thể tin được anh chính là Minh Hạo Thiên, lão đại của Minh Cát hội, đáy lòng đang lạnh lẽo như băng, nhất thời dâng trào một cảm giác tự hào không nói nên lời, lần đầu tiên cảm thấy, cái tên này thật tốt!

Khóe miệng lặng lẽ nâng lên một đường cong, ánh mắt lạnh lẽo hơi ấm lại một chút, gật đầu trả lời: “Đúng, tôi chính là Minh Hạo Thiên kia, Minh Cát hội. . . . . .”

“Tốt lắm, mặc kệ anh là Minh Hạo Thiên nào, chỉ cần anh nói tên thật là được, tránh cho đến lúc đó anh không thừa nhận, lên tòa án cũng phải có chứng cớ, anh còn phải in dấu tay nữa mới được.”

Vũ Tình còn đang ở nhà chờ đồ ăn khuya nữa, đồ nướng này bị nguội sẽ ăn không ngon, mới vừa rồi còn bị chậm trễ một lúc lâu, cho nên Xá Cơ Hoa vừa nói vừa đưa tay kéo bàn tay anh qua, chọc vào trên mặt anh một cái, rồi trực tiếp nhấn xuống tờ giấy nợ.

Xá Cơ Hoa cũng không thèm quan tâm nhìn xem vẻ mặt của tên dê giả này như thế nào, dù sao cô cũng thu lệ phí rất tiêu chuẩn, thổi thổi tờ giấy nợ mang theo mùi máu tươi, khi chữ viết đã khô rồi, cô mới cẩn thận cho vào trong túi sau.

“Được rồi, mọi chuyện đã làm xong, tôi phải đi đây, tạm biệt!” Cuối cùng cô gái cũng cảm thấy hài lòng đứng dậy, xoay người xách túi đồ ăn khuya trên đất lên, tính toán phủi mông chạy lấy người.

Minh Hạo Thiên kinh ngạc nhìn cô gái định cứ như vậy mà rời đi, không phải cô đã biết anh chính là lão đại của Minh Cát hội rồi sao? Sao lại không giống như những cô gái khác một chút nào vậy?

“Này, cô cứ như vậy mà đi sao?” Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên anh có ý nghĩ muốn giữ một cô gái lại như vậy.

Xá Cơ Hoa quay đầu lại liếc nhìn anh, đã trễ thế này, một người gãy tay gãy chân cũng rất đáng thương, sau mấy giây suy nghĩ, cô xoay người đi về phía anh, ngay khi ánh mắt Minh Hạo Thiên hơi lộ ra một chút ấm áp, thì cô móc trong túi ra một đồng tiền xu rồi thả vào trong tay anh: “Ra khỏi con hẻm này, băng qua con phố đối diện kia, đi một đoạn, thì sẽ có một trạm điện thoại công cộng, rất gần, coi như một đồng tiền này là tôi cho anh mượn trước, đợi đến lúc gặp lại nhớ trả lại cho tôi nha.”

Làm người tốt phải làm đến cùng, dù sao đến lúc đó gặp lại nhất định phải đòi lại lợi ích cho mình, aiz, coi như là làm đầu tư trước, Xá Cơ Hoa nói xong, liền tự nhiên xoay người một cái, dưới vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông nào đấy, bước nhanh biến mất ở con phố bên kia.

Một đồng tiền? Nhìn đồng tiền xu trong tay, rồi nhìn về phía bóng dáng đã biến mất kia, khóe miệng Minh Hạo Thiên co rút mãnh liệt, đây rốt cuộc là loại phụ nữ gì vậy chứ?

Tập đoàn Huyền Vũ, cửa phòng họp to lớn đột nhiên mở ra, từng nhóm một nhân viên cao cấp lục tục đi ra ngoài, ngang nhiên đi ra cuối cùng là ba bóng dáng cao lớn xuất sắc, đi về phía thang máy dành riêng cho tổng giám đốc!

Vừa vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Huyền Vũ Thác Hàn liền giạng chân ngồi xuống cái ghế sa lon sang trọng trong phòng làm việc, vuốt vuốt cái trán căng thẳng,mỗi tháng đều phải mất cả buổi sáng, phải nói chú của anh thật sự có năng lực, có thể vụng trộm ở trong bóng tối chơi anh một vố như vậy.

La Vũ Hiên cùng Long Hàm Húc theo sát đi vào, cũng ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, mặc dù trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại ánh lên tia tàn nhẫn u ám.

“Lão đại, theo tình hình hôm nay, có muốn thu lưới trước thời hạn hay không? Nếu không tôi sợ con cá này lớn, sẽ thừa dịp lưới rách mà chui ra.” Long Hàm Húc cũng thay đổi sự lỗ mãng lúc trước, giọng nói lộ ra một chút nghiêm nghị hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.