Editor: White Silk-Hazye
“Hàng như cô, ngay cả 20 tệ rớt trên đường cũng không bằng. . . . . . ’
20 tệ cũng không bằng. . . . . .
Cô lại có thể ngay cả 20 tệ cũng không bằng sao? 20 tệ? Cũng không bằng? . . . . . .
Trong nháy mắt lửa giận trong lòng nổi lên, trong mắt của Xá Cơ Hoa nổi lên hai ngọn lửa, giống như muốn muốn thắp sáng con đường tối này, âm thanh nắm đấm vang lên kèn kẹt, ở trong màn đêm yên tĩnh khiến cho đáy lòng của người ta nảy sinh một loại cảm giác sợ hăi, lông tơ dựng đứng.
Hai tên nhóc đã sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chăm chú đặt dao gọt trái cây ở trước ngực: “Cô, cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì? Ha ha, hai người hỏi tôi muốn làm gì sao?” Xá Cơ Hoa cười lạnh, vừa bẻ tay, vừa chậm rãi ép sát hai tên nhóc.
“Cô, cô đừng có làm bậy, tôi, chúng tôi có dao đó, nếu mà lỡ cô bị thương tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.” Hai tên nhóc liên tục lùi về phía sau, hoảng sợ cà lăm quát lên.
“Thật sao?” Sắc mắt của Xá Cơ Hoa tối sầm lại: “Ngày hôm nay tôi mà không đánh cho ba mẹ hai người nhìn không ra, tôi sẽ không gọi Xá Cơ Hoa...” Tiếng nói vừa mới dứt, Xá Cơ Hoa đã bay lên đá xoáy, trong nháy mắt hai con dao gọt trái cây đã bay xa ba thước, hai tên nhóc còn chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm đã hướng lên người của bọn họ.
“Bịch, bốp, bốp.” Nhất thời một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trên con đường yên tĩnh, nghe có chút thê lương.
“Á... Đừng... Chúng tôi sai rồi... Á... Cứu mạng... Á...”
Tay đấm chân đá, mãi đến khi cảm thấy hết giận không ít, Xá Cơ Hoa mới phủi phủi tay ngừng lại.
Trên đất, hai tên nhóc mặt mũi xưng phù như đầu heo, xanh tím lẫn lộn, còn hai mắt thì ngập nước, sau khi Xá Cơ Hoa ngừng lại, hai người lập tức đứng dậy, dìu nhau lảo đảo chạy khỏi con đường tối thui này, nhanh chóng biến mất, đối với chuyện ăn cướp lần này, trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, lưu lại bóng ma, luôn gặp ác mộng...
Nhìn thấy dáng vẻ sợ cô đến mức đái trong quần của bọn họ, Xá Cơ Hoa thật vất vả mới có sắc mặt tốt, lại lần nữa đen đến không thể nào đen, bọn họ như vậy là ý gì?
“Con mẹ nó, có ý gì vậy, dung mạo của bản tiểu thư rất đáng sợ sao? Ngươi con mẹ nó sao không soi cái mặt của mình xuống nước tiểu đó, đã lớn như vậy còn dám ra ngoài làm mất mặt xấu hổ, chê hàng của bản tiểu thư sao? Dung mạo của bà đây rất kém sao? Đám đàn ông các người OOXX, các người còn dám nói bà đây là lão xử nữ không ai muốn phải không? Bà đâ liền phá thân cho các người xem...”
Uống cạn rượu Bán Đại bây giờ mới có công hiệu thật sự, đứng trên con đường yên ắng, Xá Cơ Hoa chống eo hướng về hẻm tối nhỏ chửi, cuối cùng ngay cả chính cô cũng không biết mình đang chửi cái gì.
Nơi nào đó ở bãi đậu xe dưới đất của một căn hộ cao cấp ở thành phố A..
“Các người không cần đi theo, tôi chỉ đi hai vòng trong thành phố, sau đó sẽ về khách sạn nghỉ.” Một người đàn ông từ thang máy chuyên dụng đi ra lắc mình đi vào một góc tối, vừa cởi áo khoác trên người xuống ném cho vệ sĩ ở phía sau vừa nói.
Vẻ mặt của năm vệ sĩ áo đen đi theo sau lưng không hề có cảm xúc, đối với hành động của lão đại cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, giống như đã sớm tập thành thói quen, sau thấp giọng trả lại “Vâng”, một người trong đó liền mặc vào áo khoác màu đen của người đàn ông kia, đeo kính râm, dưới sự bảo vệ của bốn tên vệ sĩ đi về bãi đậu xe.
Ở trong bóng tối, người đàn ông dựa vào ánh sáng mờ ở dưới đất, xoay người đi về phía lối ra khác.
Vì phiền phức không cần thiết, Huyền Vũ Thác Hàn một mình ở trong bóng tối đích thân tới thành phố A, mặt ngoài là người chỉ huy thu mua một lượng lớn cổ phần của xí nghiệp Xí Hoa, nhưng thực ra ở trong tối anh đang lũng đoạn con đường máu của thị trường chợ đen ở thành phố A, chỉ là muốn một ăn được cái bánh lớn béo bở như vậy, thì phiền phức vẫn phải có.
Bây giờ anh không có gây phiền phức, nhưng phiền phức sẽ tự động tìm tới anh, chỉ là thời cơ còn chưa tới, vì vậy chơi đùa với bọn họ một chút để tiêu khiển cũng tốt.
Đêm nay bầu trời đầy sao, cảnh đêm yên tĩnh, chính là thời gian tốt để ngắm cảnh đêm, chỉ là đêm đã khuya, thành phố ồn ào náo nhiệt, mọi người cũng từ từ rơi vào trong giấc ngủ yên tĩnh, đèn đường giống như một con rồng dài, chiếu sáng cả con đường vắng lặng, người đi trên đường đã thưa thớt dần không còn mấy người đi lại.
Xá Cơ Hoa ngồi xổm ở góc tối trong hẻm nhỏ, con ngươi mơ hồ nhưng không mất đi ánh sáng như trộm, nhắm tới trên người của mỗi người qua đường, lén lén lút lút ở trên đường càng ngày càng lạnh nhìn đến nửa đêm, chân bởi vì ngồi lâu mà tê rần, vẫn không nhìn thấy ai vừa mắt.
“Con mẹ nó, sao buổi tối có nhiều muỗi như vậy chứ? Rốt cuộc đàn ông chết đâu mất rồi?” Trong hẻm tối nhỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng mắng thiếu kiên nhẫn, theo sát đó là tiếng bàn tay đập muỗi vang lên.
Cô không tin, phá thân lại khó như vậy, không phải chỉ là một cái màng mỏng nho nhỏ thôi sao? Tìm đàn ông phá là được, chỉ có điều, đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy ai vừa mắt, đêm lại dần tối hơn, người đi lại cũng không nhiều, lẽ nào tối nay cô phải buông tha như vậy sao? ...
Ngồi xổm ở góc tối trong hẻm nhỏ, Xá Cơ Hoa vừa đuổi muỗi, vừa dùng nàng cặp mắt như ăn trộm kia mà nhìn chằm chằm vào người còn lại ít ỏi đang đi trên đường, ngay lúc cô nghĩ con mắt của mình sắp rớt ra, cuối cùng một bóng người cao lớn cũng lọt vào trong mắt cô.
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn kia, chầm chạp lười nhác từ hẻm tối nhỏ ở đối diện đi ra, đèn đường mờ chiếu lên trên người của anh ta, vẻ lười biếng lúc này, khiến cho anh ta càng tăng thêm cảm giác thần bí.
Đó là một người đàn ông cực phẩm, lông mi dài như lá liễu (sao giống tả con gái quá vậy O.o), dáng người rắn chắc, trên người mặc áo sơ mi màu trắng, cúc áo sơmi được tùy ý cởi ra ba nút, có thể nhìn thấy lồng ngực và da thịt lúc ẩn lúc hiện ở bên trong, tóc ngắn hỗn loạn nhưng có thứ tự, ống tay áo được cuốn lên một cách thô lỗ!
Một tay cuả anh vừa đong đưa, một tay tùy ý đút ở trong túi quần, gương mặt thon dài tuấn tú, trong tà mị mang theo chút lưu manh, trong lưu manh lại mang theo sự tuấn tú, khóe miệng còn có nụ cười tà như có như không.
Ờ góc tối trong hẻm tối nhỏ, hai mắt như tên ăn trộm của Xá Cơ Hoa, trong bóng tối phát ra ánh sáng hưng phấn và tham lam, chờ cả đêm, cuối cùng cũng để cho cô tóm được một tên gia hỏa cực phẩm vừa mắt như vậy, điều này có thể không khiến cô vui vẻ sao?
Dưới sự che giấu của màn đêm đen kịt, Xá Cơ Hoa trốn ở một góc, giống như một con thú lớn ngủ đông tùy thời sẽ ăn thịt người, hai mắt giống như tên trộm hưng phấn nhìn chằm chằm tới con mồi đang đi tới gần mình, nghĩ thầm, chỉ cần anh ta lại gần thêm vài bước, cô sẽ lập tức nhào tới kéo anh ta vào trong hẻm XXOO.
Nhưng lúc này, người kia lại dừng bước, sau đó lười nhác xoay người đi về hướng khác.
Lo lắng đến mức lòng của Xá Cơ Hoa quýnh lên nóng như lửa đốt, con mẹ nó, thật vất vả con vịt mới tới tay, chẳng lẽ cứ để cho nó bay đi mất như vậy sao? Nhớ lại cả một buổi tối mình hi sinh là thức ăn cho muỗi, nếu như cứ buông tha anh ta như vậy, như thế không phải là việc cô đã hi sinh nhiều máu như vậy là vô ích sao?
Can đảm do rượn mà ra, quản anh ta ba bảy hai mươi mốt (Ý là tính tình tốt hay xấu đó), nhào tới mới là đúng.
Lúc Huyền Vũ Thác Hàn vừa đi ra khỏi cái hẻm nhỏ kia cũng cảm giác được trong bóng tối có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, chỉ là không cảm giác được ở trong ánh mắt đó có bất kỳ sát khí nào, vì vậy nên anh mới không có để ý mà lại gần, đêm tối không ngăn được đôi mắt tinh tường của anh, nhìn thấy đối phương chỉ là một cô nhóc, cũng không có gì thú vị, liền có chút vô vị xoay người rời đi.
Chỉ là anh không nghĩ tới, anh vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi thì cảm giác ở phía sau mình có một luồng khí thế mãnh liệt nhào tới, từ lực đạo xông tới kia có thể nhìn ra thân thủ của người này nên không tệ, chẳng lẽ là do anh đã đoán sai sao?
Mắt ưng sắc bén của Huyền Vũ Thác Hàn hiện ra sát khí lạnh lẽo, ngay lúc anh muốn xoay người đánh trả thì từ phía sau truyền tới giọng nói trong trẻo của phụ nữ.
“Người ở phía trước, đứng lại, ăn cướp đây...”