Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 40: Chương 40: Chương 39: Ép chặt trên làn môi kia của cô không chút khách khí




Editor: Puck

Trong biệt thự sang trọng giữa sườn núi!

Trong đêm tối, đèn thủy tinh tỏa sáng chiếu sáng mỗi một ngóc ngách trong biệt thự, thiết kế sảnh chính của biệt thự, truyền thừa tinh túy kiến trúc truyền thống của Trung Hoa, duy trì kiến trúc truyền thống tao nhã, đơn giản, lộng lẫy cho toàn thể một phong cách nghệ thuật đặc biệt.

Lúc này, Chu Hữu Mai ngồi trên ghế sa lon ở sảnh chính, tỏ vẻ tươi cười rạng rỡ, tinh thần vô cùng phấn chấn nhìn bác Phúc và thím Lưu gấp gáp trở về vào tối nay.

“Trở về là tốt, hai người đã lâu không trở lại, trong khoảng thời gian này ở trong nhà, tôi đã lâu không ăn món ăn do tiểu Lỵ Lỵ (Vốn tên của thím Lưu là Lưu Lỵ) làm, tiểu Phúc, cậu cũng vậy, đã lâu không về, trong khoảng thời gian này cậu ở trong nhà, nhân tiện theo tôi tâm sự giải buồn.”

“Nhưng mà, lão phu nhân, thiếu gia ở Tiếu Vân các...” Bọn họ đều trở lại, vậy thiếu gia làm sao bây giờ?

“Thằng nhóc thúi kia còn có thể làm gì? Không phải nó thích yên tĩnh sao? Chờ ngày nào đó, tôi gọi cả hai nam giúp việc đến đây để cho nó đủ yên tĩnh.” Chu Hữu Mai lớn giọng nói, giống như còn cực kỳ khó chịu với việc cháu mình tự ý chuyển ra ngoài.

Bà thỉnh thoảng lớn giọng, các nữ giúp việc đã sớm tập mãi thành thói quen, cho nên không một ai dừng lại, đều tiếp tục bận rộn công việc trong tay mình.

Bác Phúc đứng bên cạnh thím Lưu, vẫn hơi đau lòng nói, “Tiếu gia không ăn quen đồ ăn bên ngoài, như vậy không biết có thể đói bụng đến đau bao tử không?”

Thím Liễu đứng sau lưng Chu Hữu Mai cũng không nhịn được phụ họa theo, “Lão phu nhân, nếu không phái mấy nữ giúp việc nấu nướng tốt qua đó đi?”

Chu Hữu Mai ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quét mắt qua hai người này ba cái, “Thằng nhóc kia có mấy người nuông chiều thành quen, mới có thể dưỡng thành tính tình như vậy.”

Cái này... Oan uổng mà! Lời này có phải bị lão phu nhân nói ngược không?

Bác Phúc thím Lưu thím Liễu tất cả ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thở dài một chặp, lớn nhỏ này vốn chính là cùng một dạng...

Cuối cùng, vẫn là thím Liễu đi lên phía trước hỏi lần nữa, “Lão phu nhân, nếu không chúng ta phái một đầu bếp nữ đi?”

“Không cần, không phải hôm nay a Hoa đã qua sao, còn phái gì mà phái, thằng nhóc thúi kia, còn có thể đói bụng sao.” Bà chính là muốn cho hai đứa nó đơn độc chung đụng, nếu không bà việc gì phải đồng thời gọi hai người này về đây.

Cô nhóc tinh quái kia, bà thật sự rất thích, tác phong làm việc, rất có dáng vẻ năm đó của bà!

Ngay tại lúc này, cùng một ngày ở Tiêu Vân Các bên kia thành phố.

Trong tiếng gào to, nếu không phải cô gái ngồi ổn định, bị anh làm giật mình, cái mông sẽ gặp họa rồi, con bà nó, sư tử Hà Đông gào à?

Chưa tỉnh hồn, chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn sắc mặt đen thui, gân xanh trên trán kiềm chế giận dữ, chân dài bước hai ba bước lên trước, một phát lôi cô dậy từ trên ghế, cắn răng gào lên giận dữ: “Cô người phụ nữ đáng chết, ai chấp thuận cho cô làm lộn xộn đồ trong phòng tôi? Cô đừng tưởng rằng bà nội phái cô tới, có thể tùy ý làm bậy, tôi cảnh cáo cô, cô không sửa sang lại hết những thứ này cho tôi, cô cứ chuẩn bị ở trong ngục giam đến hết nửa đời sau đi.”

Xá Cơ Hoa tay còn ôm bình tương, cái gì cũng không rõ ràng lắm, đã bị gầm loạn một trận, trong lòng lại càng chắc chắn, người này, tuyệt đối có tật xấu!

Chờ anh gào xong, Xá Cơ Hoa nheo mắt lại đưa tay, lau chấm nhỏ nước bọt bị phun lên mặt, ghét bỏ ngẩng đầu nhìn anh nói: “Vị đại ca này, anh có chút đạo đức công cộng được không? Vui lòng khi nói chuyện đừng phun nước miếng lên mặt tôi, hơn nữa, chẳng lẽ anh không biết nước miếng là con đường lây truyền bệnh truyền nhiễm trực tiếp nhất sao? Huống chi, anh có phải...” Xá Cơ Hoa nói xong, lập tức giật mình tránh tay anh ra, vội vàng định nhảy ra.

Lại nói, lúc này cô mới nhớ tới, người đàn ông này vẫn là người bệnh chó điên, xế chiều nay cô bị cắn còn chưa đi tiêm vắc xin phòng ngừa đâu.

Khi cô tránh ra, Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay tới, lại túm cô lần nữa, âm thầm dùng sức kéo cô tới trước người mình: “Cô người phụ nữ đáng chết, chẳng lẽ trong miệng cô không nói ra được thứ gì hay sao? Hay là nói, trong đầu cô vốn là bã đậu?”

Bã đậu, TM nó, dám cả gan nói móc mắng cô?

Chỉ thấy lập tức, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trầm xuống, chân ước chừng, một tay túm cổ áo sau lưng anh, căm tức giận dữ nói với anh: “Dù sao cũng mạnh hơn câu này đáng chết câu kia đáng chết trong miệng chó điên, anh tưởng rằng trong miệng anh có thể nhổ ra thứ gì hay? Tôi thấy trong đầu anh vốn chính làm bằng óc heo.”

Hừ, đừng tưởng rằng chỉ có anh mắng chửi người, Xá Cơ Hoa cô ăn gì, chính là không chịu thiệt thòi.

Cô gái này dám cả gan dùng lời của anh đến cãi lại anh? Cúi người, tròng mắt đen thâm thúy của Huyền Vũ Thác Hàn, mang theo tia sáng nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô nói: “Cô nói gì? Óc heo? Cô có bản lĩnh nói lại một lần?”

Từ góc độ bao quát an nhìn lại, lông mi dày của cô vô cùng thon dài, đặc biệt khi chớp mắt, giống như nếu anh cúi xuống một chút, có thể quét đến dưới cằm anh, mà anh cũng vừa vặn phát hiện, thì ra tròng mắt cô lại có màu xám bạc.

Có phải là ảo giác không, anh lại thấy được cảm giác một luồng điện mông lung từ trong đôi mắt cô.

Hơi thở trong không khí, lập tức xảy ra chuyển biến rẽ nam rẽ bắc, chỉ thấy vừa rồi không khí còn dâng trào cơn tức, trong nháy mắt thay đổi.

Xá Cơ Hoa vốn là người thích làm gì thì làm, nghe anh khiêu khích như vậy, lập tức giận dữ lên, ánh mắt trợn lên, lớn giọng nói: “Nói lại một lần chỉ nói một lần thôi, anh cho rằng tôi sợ anh à? Óc heo, óc heo, óc heo, óc heo... Ưmh...”

Ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô khi đóng khi mở trước mặt anh, anh còn có thể ngửi thấy hương thơm như lan từ trong miệng cô tỏa ra, cũng không biết nguyên nhân gì, anh lập tức không kiềm chế được, không chút khách khí ép chặt trên môi cô.

“Đây chính là cô tự tìm!”

Công kích thình lình xảy đến, khiến cô nhất thời không phản ứng kịp, mắt to long lanh, mở thật lớn nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại, giống như có lẽ đã kinh ngạc.

Tia sáng xấu xa trong tròng mắt đen của Huyền Vũ Thác Hàn thoải mái phát ra, khi cô còn chưa kịp phản ứng, lưỡi của anh đã như con rắn linh hoạt thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, cùng múa với lưỡi mềm của cô...

Mặc dù kinh nghiệm của anh chỉ giới hạn vào đêm đó, nhưng có vài người trời sinh là lãnh đạo, anh không ngừng xâm nhập mút, không ngừng gặm cắn cánh môi cô, hình như trừng phạt, vừa giống như tán tỉnh, động tình.

Trong sân nhà dưới một bầu trời đầy sao tô điểm ánh đèn chiếu rọi, mơ hồ vang lên âm thanh chụt chụt.

Nhưng mà, ngay đang trong có tình có điệu, lại đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm” vang thật lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.