Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 6: Chương 6: Chương 5: Nổi giận




Edit : Sóc Là Ta

Truyện chỉ được chia sẻ miễn phí tại …….

Con mẹ nó, người cười phải là cô, còn anh ta cười cái rắm. Xá Cơ Hoa nổi giận.

Huyền Vũ Thác Hàn hơi cong khóe môi. Đột nhiên anh tà ác cúi gần đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt càng lúc càng âm u của cô, nói nhỏ “Tôi muốn nói, nếu cô không hiểu, có thể ra ngoài mua một đĩa DVD về nhà học tập trước, để sau này làm không đến nỗi khó coi như vậy.” Dứt lời, anh chậm rãi cài nút lại, không để ý đến khuôn mặt biến sắc của người phụ nữ nào đó, sau đó anh xoay người bỏ đi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Anh ta. . . . . . có ý gì? Xá Cơ Hoa đang tức giận đến nỗi khói bốc lên đỉnh đầu, vậy mà anh ta không để ý, cứ vậy mà bước đi. Cô dường như có cảm giác uất ức.

“Anh kia, đứng lại.”

“Lần sau, nếu có cơ hội, tôi sẽ chơi với cô, nhóc con.” Huyền Vũ Thác Hàn không quay đầu lại, lười biếng khoát tay nói.

Nhóc con sao? Dám xem thường cô sao? Cô tức giận đến tột độ, không nhịn được nữa quát to, “Cái tên cà chớn này, tôi liều mạng với anh . . . . . .”

Ánh mắt Xá Cơ Hoa tức giận đỏ ngầu, nhào tới anh, nhưng chưa kịp đụng thì anh nhanh nhẹn lách mình sang một bên thoát thân. Còn Xá Cơ Hoa rõ ràng quyết tâm sống chết cũng phải bắt được anh nên kiên quyết nắm chặt. Chỉ một lúc sau, cô giằng co và đè được anh vào một góc tường trong con hẻm nhỏ.

“Chạy đâu cho thoát, tôi xem anh có thể chạy đi đâu được.” Hơi thở gấp gáp hòa cùng nỗi tức giận tột độ, Xá Cơ Hoa ép sát người anh, nhìn anh với ánh mắt hài lòng như đã đạt được mục đích.

Huyền Vũ Thác Hàn chưa từng gặp qua người phụ nữ liều mạng như thế nên sắc mặt anh thật sự khó coi “Tôi không có thời gian chơi đùa với cô đâu, mau tránh ra.”

Nghe vậy, sắc mặt Xá Cơ Hoa cũng trở nên nặng nề, “Không có thời gian thì hãy hợp tác một chút, đừng giở trò khôn lõi với tôi.” Anh ta cho là cô có nhiều thời gian đùa giỡn với anh ta chắc? Hừ, cô cũng không rảnh để đùa giỡn với anh ta.

Dứt lời, tay của Xá Cơ Hoa mò vào trong quần của anh.

Huyền Vũ Thác Hàn cau mày nắm tay cô lại, túm cả người cô xách lên, “Tôi không có cảm giác với cô. Tốt nhất cô đừng nên chọc giận tôi.” Giọng nói âm trầm có mang theo tia cảnh cáo.

Nhưng lời nói đến tai Xá Cơ Hoa lại không phải như vậy, anh ta không có cảm giác thì mặc kệ anh ta miễn là cô cảm thấy hứng thú là được. Nghĩ vậy, hai chân cô quấn quanh hông anh, một tay ôm anh, còn tay kia lại xâm nhập vào quần anh.

“Anh có hứng thú hay không cũng không liên quan gì đến tôi.”

Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn trở nên trầm xuống, đây chính là cảm giác bị kẻ mạnh ức hiếp sao? Trán anh nổi lên gân xanh, . đây là lần đầu tiên anh có suy nghĩ muốn mạnh mẽ bóp chết một người nào đó mà người đó lại là phụ nữ. Anh chụp lấy tay cô, “Cô không biết mình đang đi tìm cái chết sao?”

Bẩm sinh đã ngang ngạnh, Xá Cơ Hoa cũng không để ý anh đang có suy nghĩ muốn giết người. Cô say mê quấn quýt trên người anh. Hôm nay cô nhất định phải hoàn thành chuyện này. Anh ta bắt được một tay của cô thì cô vẫn còn một tay khác.

Huyền Vũ Thác Hàn thực sự muốn ném cô ra xa, nhưng kỹ thuật đeo bám của cô cũng không phải vừa. Dù anh làm thế nào cũng không thể ném cô ra khỏi người anh được. Trong góc tối của con hẻm nhỏ, hai người cứ dây dưa như vậy, không thể phân định thắng bại.

Cả hai người đang quấn quýt chặt chẽ, thân thể dán chặt vào nhau nên không tránh khỏi va chạm và tiếp xúc thân mật. Thậm chí, hai chân của Xá Cơ Hoa còn đang cuộn chặt quanh hông của Huyền Vũ Thác Hàn. Khoảng cách giữa hai người bỗng xuất hiện một dòng nhiệt lưu.

Huyền Vũ Thác Hàn cảm thấy dưới bụng mình như có dòng nhiệt chạy qua. Sắc mặt anh bỗng u ám vì hiểu rằng phía dưới của anh đang có phản ứng.

Xá Cơ Hoa quấn quanh anh một lúc lâu. Tuy cô đã thấm mệt vì giằng co với anh nhưng cô vẫn không muốn buông tay. Thừa lúc anh phản ứng chậm chạp, cô muốn trực tiếp cởi quần anh ra nhưng thật khó khăn. Xá Cơ Hoa phải vặn eo để kéo khóa quần của anh.

“Đừng lộn xộn, đang bị mắc kẹt.”

“Ách. . . . . . .” Người phụ nữ đáng chết này, Huyền Vũ Thác Hàn cắn răng nghiến lợi âm thầm chửi rủa trong lòng.

Đỉnh đầu phát ra một giọng khàn khàn buồn bực, nhưng cô không để ý, bởi vì cô đang không biết có vật gì ngăn chặn ở mông. Cô cảm thấy rất khó chịu nên theo bản năng Xá Cơ Hoa đưa tay túm vật đó.

“A. . . . . . Đáng chết.” Không ngờ cô lại mạnh mẽ nắm cái kia.

Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên gầm nhẹ, mạnh mẽ xoay người cô ép sát vào tường. Đôi tay anh nắm chặt eo cô, tròng mắt đỏ ngầu vì dục vọng, vẻ mặt không còn khổ sở mà là thoải mái. Không ngờ một người vốn tự chủ và kiêu ngạo mà hôm nay lại mất khống chế trước mặt người phụ nữ này.

Xá Cơ Hoa bị tiếng gầm nhẹ làm giật mình, chưa kịp phản ứng thế nào thì đột nhiên bị người nào đó xoay người mình lại, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo.

“Anh làm. . . . . .” Xá Cơ Hoa mới vừa nhìn anh, thấy trong mắt anh toát ra lửa dục khiến cô sợ hãi. Sau đó lời nói chưa kịp thốt ra đã bị đôi môi nóng bỏng của anh chặn lại.

Anh ta, anh ta đang làm gì trong miệng cô? Xá Cơ Hoa nghiêng đầu muốn đẩy anh ta ra nhưng đỉnh đầu cô lại bị bàn tay anh đè trên tường, không thể động đậy.

Vừa khi cô có cảm giác ngực mình bị xâm phạm, Xá Cơ Hoa trợn to mắt nhưng cô không thể kêu lên được. Cô muốn đẩy tên đàn ông đột nhiên nổi điên này ra nhưng hai tay cô lại bị anh khống chế trên vách tường. Cô tức giận há miệng muốn mắng nhưng lại bị một chiếc lưỡi ấm áp nhân cơ hội này tiến sâu vào miệng.

Thật buồn nôn, đây là thứ gì?

Huyền Vũ Thác Hàn cũng đang cảm thấy hoảng hốt khi thấy cô sợ hãi vì bị anh hôn. Mà một điều anh không hiểu chính là cô chỉ là một cô gái bình thường nhưng tại sao môi cô lại ngọt ngào đến như vậy, thơm đến như vậy khiến anh cứ muốn nếm thử. Tuy thân thể nóng ran nhưng cũng chưa tới mức kích động.

Đầu óc Xá Cơ Hoa choáng váng, toàn thân dường như vô lực, cảm thấy hít thở không thông. Mặt khác, cô lại cảm thấy có một cảm giác tuyệt diệu đang vây lượn trong lòng mình. Nhịp tim đập nhanh, thân thể càng lúc càng nóng. Một bàn tay đang chuyển động không ngừng trên người cô, mỗi sự đụng chạm trên da thịt là một dòng điện chạy qua như muốn đốt cháy thân thể cô.

“Ưm! Buông ra, anh thật đáng chết, anh làm miệng tôi đầy nước bọt của anh rồi đây này? Mau cút ra cho tôi.”

Đột nhiên cô có cảm giác xa lạ, không biết phải đối phó với tình huống này thế nào nên cô chỉ có thể ưỡn ẹo thân thể mình để tránh thoát. Nhưng việc này như thể cô đang thêm dầu vào lửa.

Đột nhiên Huyền Vũ Thác Hàn gầm nhẹ một hồi, lửa dục bốc lên không thể khống chế được.

Đôi mắt thâm trầm tỏa ra ánh lửa cùng với giọng nói khàn khàn đứt quãng như chìm vào đáy cát “Người phụ nữ đáng chết.”

Một tay anh nắm chặt eo cô, một tay di chuyển đến nơi tư mật của hai người, mạnh mẽ kéo khóa quần short jean của cô ra. Sau đó, kéo vật cứng rắn của mình ra, bắt đầu tập luyện.

“Ô. . . . . .” Trong phút chốc, Xá Cơ Hoa đột nhiên cảm thấy hạ thân bị đau đớn, đau đớn như có ai xé rách cô. Nước mắt bắt đầu tuôn ra, móng tay cắm vào thật sâu trên lưng anh.

Huyền Vũ Thác Hàn cũng cảm thấy cô kháng cự nhưng giờ phút này anh không thể khống chế bản thân mình mà chỉ có thể mạnh mẽ in lại dấu ấn xuống người cô. Thêm vào đó, anh đang điên cuồng và mãnh liệt để cô có thể đáp ứng yêu cầu của mình.

Không ai biết cuộc kích tình kéo dài bao lâu, cho đến khi anh gầm nhẹ và dừng lại sau cuộc công kích cuối cùng. Đến lúc đó, hai người mới chậm rãi phục hồi tinh thần.

“Thật đáng chết.” Huyền Vũ Thác Hàn cắn răng khẽ nguyền rủa. Anh còn thô lỗ đẩy Xá Cơ Hoa đang vô lực dán chặt lên người anh ra.

“A, anh làm gì thế? Anh muốn giết tôi à?” Trời ạ, cô đau chết mất. Con mẹ nó, ai nói chỉ là một lớp màng thôi? Cả người đang đau nhức mà còn bị ném xuống đất, Xá Cơ Hoa suýt chút nữa ngất xỉu vì đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.