Editor: trang bubble ^^
Lúc này mới xa mấy bước chứ? Cần phải yêu cầu vây khăn tắm lại sao? Trước kia bọn họ cũng chưa từng có tiền lệ này, hai người La Vũ Hiên, Hạ Tuyền Vũ liếc nhìn khăn tắm trong tay, ánh mắt nghi ngờ sau đó nhanh nhẹn chuyển mắt, cuối cùng ở dưới vẻ mặt càng ngày càng đen của người đàn ông nào đấy, vội vây lại nửa người dưới.
Có điều lúc đi, hai người nhìn nhau một cái, ánh sáng ăn ý lóe lên giống như không thấy mặt đen bên cạnh, bước chân vững vàng chậm chạp đi tới bên cạnh Xá Cơ Hoa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuấn dật.
“Chào cô! La Vũ Hiên, cô có thể gọi tôi là Hiên.” Vươn tay.
“Hạ Tuyền Vũ, bọn họ cũng gọi tôi là Vũ.” Cũng tương tự vươn tay.
Tuy rằng vây quanh tấm khăn tắm, chẳng qua vẫn xem như là trần truồng, Xá Cơ Hoa không phải luôn ‘ham sắc đẹp’ lắm, cũng bị bọn họ làm cho tinh thần sửng sốt một chút.
Dừng mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, hai cái tay đồng thời phủ lên, lắc lư mấy cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ nói về phía bọn họ: “Chào các anh! Trai đẹp, gọi tôi A Hoa là được.”
Bị người đàn ông đẹp mắt như vậy đến gần, không biết sao, trong lòng cô gái nào đó nhất thời dâng lên một tư tưởng hư vinh . . . . .
“Vậy chúng tôi đi thay quần áo trước, sau đó tán gẫu tiếp.”
“Được được, mau đi đi, tôi chờ các anh.” Mạnh mẽ phất tay hướng về phía bóng dáng bọn họ, có vẻ vô cùng kích động nhỉ. . . . . .
Cho đến khi hai trai đẹp biến mất ở phía sau cửa, Xá Cơ Hoa mới khiêu khích trừng mắt người đàn ông mặt đen không có phẩm chất bên cạnh kia.
“Hừ.” Xem ở trên mặt mũi hai vị trai đẹp này, Xá Cơ Hoa rất rộng rãi tha thứ anh, cũng coi là hơi bồi thường chút tổn thất tinh thần mới vừa rồi.
Huyền Vũ Thác Hàn chưa từng có xúc động muốn lật bàn như vậy, sao anh không rõ trong lòng ba người bọn họ tính chủ ý, có điều thấy người phụ nữ đáng chết này lại còn dám ‘quyến rũ phóng đãng’ như vậy với người đàn ông khác ngay ở trước mặt của anh, trong lòng chính là một cây đuốc đốt mãnh liệt.
‘Ầm. . . . . . ’
Đá một phát bàn nhỏ để thức uống chướng mắt văng ra ngoài, Huyền Vũ Thác Hàn liền ngồi ở ghế trên bãi cát, ánh mắt tối tăm nhìn cô, lời nói ép từ kẽ răng ra ngoài: “Bữa cơm trưa hôm nay, cô phải giải thích cho tôi như thế nào?”
Bữa cơm trưa? Xá Cơ Hoa liếc nhìn anh, vẻ mặt không hề thay đổi, ánh mắt rất bình thản: “Là thiếu gia nói có khách đến, tôi bèn hơi bỏ thêm chút mùi vị nữa, ăn không hợp? Vậy chờ một lát tôi lại lần nữa chuẩn bị một vài thức ăn nhẹ một chút cho bọn họ.”
“Cho bọn họ?”
‘Bốp. . . . . . ’
Đập một phát vào mặt ghế trên bãi cát trên trán Huyền Vũ Thác Hàn nổi lên gân xanh, chợt đứng lên, kéo cô qua trực tiếp rống vào mặt cô: “Cô đáng chết là đang lĩnh tiền lương của người nào? Tôi đã cảnh cáo cô, đừng đùa bỡn chút ít khôn vặt kia của cô cho tôi, có nghe hay không, người phụ nữ chết tiệt cô. . . . . .”
Chẳng lẽ dáng vẻ anh rất khó coi? Lại lộ ra nét mặt kia, mới vừa rồi lại nhìn chằm chằm người đàn ông khác thiếu chút nữa chảy nước miếng, thật TM mắt mù. . . . . .
“Anh nha, đã nói với anh đừng phun nước miếng lên trên mặt ta.” Lau một cái trên mặt, Xá Cơ Hoa cũng tức hò hét rống lên trở lại.
Mã Đức, anh mới biết Hà Đông Sư Tử Hống à? Cô cũng biết.
“Được! Rất tốt, lại như vậy, tiền lương tháng này coi như là tiền bữa cơm kia.” Có từng thấy một người giúp việc rống tới rống đi chủ chưa? Thật TM phản rồi, nhưng trong lòng anh ngoại trừ tức giận lại không có một chút ý tưởng muốn cô cút đi, chết tiệt. . . . . .
Hít thở sâu một hơi, Huyền Vũ Thác Hàn buông tay cô ra, một lần nữa nằm xuống, đang hít sâu mấy hơi, giận dữ trên gương mặt tuấn mỹ rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Cái gì? Một bữa cơm lại khấu trừ tiền lương một tháng của tôi? Anh ăn cướp à?” Cô gái nào đó hét ầm lên.
“Vậy thì có làm sao? Đã cảnh cáo cô.”
“Anh. . . . . .”
“Không có việc gì cô có thể đi xuống.”
Người đàn ông bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần nhưng cô đang nghiến răng ở trong cơn giận dữ, hoàn toàn khôi phục bộ dáng lạnh nhạt sâu không lường được trước kia.
Nhìn bộ dáng kia của anh, quả thật chính là thiếu người đá, Xá Cơ Hoa cắn răng nghiến lợi vung lên quả đấm vào trong không khí, người đàn ông chết tiệt, chờ đó cho cô.
“Lão đại, sao A Hoa nổi giận đùng đùng đi rồi? Không phải nói chờ chúng ta sao?” La Vũ Hiên, Hạ Tuyền Vũ mặc quần áo tử tế đi tới.
Huyền Vũ Thác Hàn mở ra đôi mắt thâm thúy, luồng khí nghiêm nghị trong không khí : “Các cậu rất rãnh rỗi có phải hay không?”
Rãnh rỗi cũng rãnh rỗi nhưng mà anh đó, khó trách buổi trưa buổi chiều mỗi ngày đều đúng giờ tan sở như vậy, thì ra là. . . . . .
Hạ Tuyền Vũ ngồi vào ghế bên cạnh trên bãi cát, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên một hình cung tươi cười: “Lão đại, lần này tớ cảm thấy ánh mắt lão phật gia cũng không tệ lắm, cô ấy rất đáng yêu.”
“Ừ, có cảm tưởng giống nhau, cười lên còn có hai lúm đồng tiền, không biết lão phật gia tìm đâu ra? Trước kia hình như chưa từng thấy.” Đôi tay La Vũ Hiên ôm ngực, cũng gật đầu phụ họa nói.
Lúc này, gân xanh của người đàn ông nào đó gần như đập liên hồi, mãnh liệt đứng dậy từ ghế trên bãi cát: “Các cậu có ý gì? Chẳng lẽ các cậu cho là tớ sẽ có cái gì đối với người phụ nữ chết tiệt đó?”