Editor: trang bubble ^^
Tối nay tới đây đều là thượng lưu danh quý, dĩ nhiên cũng có không nhiều thiên kim tiểu thư, chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn vừa đi đến khu thức ăn, không bao lâu bốn phía đã chật ních đủ loại phụ nữ tới lấy thức ăn, tuy không tỏ rõ đến gần thế nhưng từng sóng ánh sáng lần lượt truyền đi, không khỏi lởn vởn truyền tới trên người của anh.
“Ôi chao. . . . . .”
Đang lúc Huyền Vũ Thác Hàn lấy được thức ăn không nhịn được xoay người đi thì đột nhiên truyền đến một tiếng rên rĩ ôi chao từ sau lưng, không quay đầu lại, Huyền Vũ Thác Hàn bèn nhanh chóng nghiêng người.
‘Ầm. . . . . . ’
Một bóng người ‘xinh đẹp’ té nhào vào chỗ Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa đứng, vị tiểu thư ‘không cẩn thận’ kia, làm sao cũng không ngờ anh lại né tránh, còn nhìn cũng không nhìn cô một cái đã chạy lấy người, nhất thời cảm giác mất thể diện với lại một cơn uất ức cũng không kịp nhớ tới người chung quanh cười trộm, bò dậy vừa khóc rời đi.
Hai bóng dáng xuất sắc như nhau, lười biếng dựa ở trong góc tối.
“Ôi, lão đại của chúng ta thật là vô tình, phụ nữ mềm mại như vậy, coi như không thích cũng không nên không có phong độ thân sĩ như vậy chứ.” Long Húc Hàng đứng ở bên kia, tấm tắc lắc đầu nói.
La Vũ Hiên vừa nói muốn đi nói chuyện thiết kế kế hoạch, cầm ly rượu đỏ lắc lư, nghe vậy ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn anh: “Cậu cho rằng lão đại là loại ngựa như cậu à, chỉ cần người phụ nữ nhìn đẹp mắt một chút thì không nhịn được leo lên giường người ta.”
Long Húc Hàng cũng không bỏ qua, “Này này, cậu cần phải nói rõ ràng, là các cô ấy leo lên giường của tớ. Hơn nữa, cậu thật xem tớ là mặt hàng gì cũng gặm xuống được đó à, tớ cũng rất kén chọn rất chung tình có được hay không. Trong lúc đang lui tới với họ, tớ lại cũng chưa bao giờ để người phụ nữ thứ hai lên giường của tớ, vì vậy cũng có thể thấy được, tớ đều là một lòng một dạ ‘yêu’ các cô ấy.”
“Ừ ừ, đúng vậy, một tuần lễ đổi một lần, ai cũng có thể nhìn ra cậu vô cùng ‘chung tình’.” Khinh bỉ lại khinh bỉ á. . . . . .
“Được rồi được rồi, biết cậu đỏ mắt, không nói nữa. Đúng rồi, Vũ đi đón người sao còn chưa tới chứ?”
“Làm sao tớ biết, có điều, Vũ làm việc, chúng ta không cần lo lắng.”
“Cũng phải, chỉ cần cậu đối phó tốt chuyện của cậu, tớ cua được cô gái của tớ là được rồi.”
La Vũ Hiên bên cạnh vạch đen thẳng tắp, mới vừa muốn nói cái gì, cảm giác đột nhiên một tia chớp quen thuộc chợt lóe trong hội trường nhưng chờ anh nhìn lại về phía kia lại chỉ thấy một bóng lưng đỏ tươi gợi cảm cùng người đàn ông, cũng không có gì khác thường.
“Thế nào? Có chuyện gì không?” Long Húc Hàng cũng nhanh nhẹn nhìn lại theo tầm mắt anh ấy, vừa đến chuyện đứng đắn, đâu còn có thể tìm thấy một chút lỗ mãng nào ở trên mặt anh!
Tuy rằng bốn phía biệt thự đã sắp xếp bảo toàn, nhưng cũng chưa chắc đã nhất định không xảy ra vấn đề.
“Không có việc gì.” Tuy La Vũ Hiên cho là mình quá nhạy cảm, nhưng tính cảnh giác vẫn tăng cường không ít.
“Anh Thác Hàn? Anh Thác Hàn. . . . .”
Huyền Vũ Thác Hàn đang cầm khay ăn nhẹ, đang sắp đi tới ban công kia thì sau lưng lại truyền đến một tiếng kêu gọi rất mềm mại, chỉ là anh giống như không nghe thấy, ngay cả dừng lại cũng không dừng lại, cho đến khi người nọ chắn ở bên cạnh anh.
“Anh Thác Hàn, làm sao anh cũng không trả lời em chứ? Em là Á Hinh, Trì Á Hinh.”
Trì? Lúc này Huyền Vũ Thác Hàn mới nhìn xuống về phía cô, ngũ quan xinh đẹp hoàn mỹ, vóc người như ma quỷ trêu chọc lửa, một mái tóc quăn gợn thật to vàng óng ánh phát ra tia sáng chói mắt, bắp đùi thon dài mặc một cái váy cực ngắn màu vàng, hiện ra vóc người vô cùng hoàn mỹ.
Một người đẹp hấp dẫn tràn đầy phong vị nước ngoài như vậy, cũng kinh diễm phái nam toàn trường, nhưng ở trong ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn lại tìm không ra một chút kinh ngạc khác thường nào, vẫn là lạnh nhạt sâu không lường được như vậy.
“Có chuyện gì sao?” Trong đầu thoáng qua cô gái nhỏ thường đi theo sau mông anh trước kia, có điều, không dự định nói chuyện nhiều với cô.
Trì Á Hinh mới vừa du học về từ nước ngoài, đương nhiên là da mặt không dầy, coi như không phát hiện xa cách trong giọng nói của anh, cô cũng không bỏ qua đợt mới vừa rồi kia, thấy anh như thế trong lòng ngược lại mừng rỡ không thôi, nói như vậy, những năm gần đây cô xuất ngoại, cũng không có người tới giành anh? Chính là nói, ai có thể giành với Trì Á Hinh cô? Trước không nói hai nhà là thế giao, riêng ba của hai người bọn họ lại là anh em kết nghĩa.
Trì Á Hinh mắt to lướt nhìn khay đồ ăn trong tay anh, nhất thời bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Anh Thác Hàn còn lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ không có việc gì thì em không thể tới tìm anh à? Chiều hôm nay em mới vừa xuống máy bay thì tới tìm anh, đến bây giờ cái gì cũng còn chưa ăn đấy, anh Thác Hàn coi như không thích nhưng thân là chủ cũng có thể chiêu đãi một chút người khách là em chứ.” Nói xong, bèn muốn đưa tay lấy khay đồ ăn trong tay anh.
Huyền Vũ Thác Hàn né tránh bàn tay duỗi ra của cô, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt chỉ lướt qua cô một cái, “Tay chân mọc ở trên người cô, muốn ăn tự mình có thể đi kiếm.” Nói xong cũng vòng qua cô đi tới trên ban công.
Trì Á Hinh có chút lúng túng lấy tay lại, chỉ là suy nghĩ một chút, từ nhỏ đến lớn anh đối với người nào cũng giống nhau, lúc này trong lòng cũng thoải mái, vội đuổi theo: “Không ăn sẽ không ăn mà, anh Thác Hàn tâm sự cùng em đi, thật nhiều năm không trở lại, rất nhiều nơi cũng không biết, lúc nào thì anh Thác Hàn rãnh rỗi? Có thể dẫn em đi một chút hay không? . . . . . .”
Mẹ nó, người đàn ông chết tiệt kia tới làm gì? Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đó với một giọng nữ, không biết vì sao, theo bản năng Xá Cơ Hoa bèn trốn tới sau một tủ chứa đồ ở chỗ tối ban công.