Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 70: Chương 70: Chương 69: Không phải là cướp sắc giữa đường đấy chứ?




Editor: Táo đỏ phố núi

“A. . . . . . Chân của tôi.”

Trong lúc nhất thời Trì Á Hinh ngồi bệt xuống đất, hai chân đau nhói, vẻ mặt tái nhợt, trong nháy mắt hai chân của cô ta sưng đỏ lên, nhìn kỹ còn có thể thấy trán của cô ta đã toát mồ hôi lạnh ra ngoài.

Cô ta nhất định đã cố ý, đôi mắt to ngân ngấn nước mắt nhìn về phía Xá Cơ Hoa, đáy mắt chợt lóe lên sự độc ác, đặc biệt là khi nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn ở bên cạnh, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, điều này khiến cho lửa giận trong lòng của Trì Á Hinh càng trở nên ác liệt hơn.

Chẳng ai ngờ được, người giúp việc kia vậy mà xoay người hai cái, thì đều giẫm lên hai chân của người phụ nữ xinh đẹp kia, mấy người đnà ông thấy vậy cũng hít khí lạnh hột trận, lục đục đi lại.

Trì Mộc Dã từ bên ngoài sàn nhảy chen vào nhìn thấy như vậy, cau mày liếc nhìn toàn hội trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Xá Cơ Hoa mấy giây, dưới đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, không hề nói gì, rồi ngay lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, đưa Trì Á Hinh ra xe, chạy thẳng tới bệnh viện.

Mà ở phòng an ninh bên kia, Hoàng Bộ Tuyết lấy lí do đi vệ sinh vào toi let, lúc này đang lén lén lút lút bò từ cửa sổ ra ngoài, nhân dịp chưa có người làm, xách váy lên chạy như bay về phía tổ chức tiệc.

“Hừ, may mắn là bà đây đã có sự chuẩn bị từ trước.” Mặc dù đã mất cuộn phim, nhưng Hoàng Bộ Tuyết đã sớm chuẩn bị khắp người vài cuộn, vội vàng đưa tay vào trong ngực lấy ra một cuộn phim nhỏ.

Nghiêng trái ngó phải không thấy có ai, mới đi vào trong phòng tiệc, dĩ nhiên đôi mắt trợn to lên giống như ra đa để ý bốn phía xem còn có tên chó săn nào trà trộn vào đây nữa không, đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Hoàng Bộ Tuyết, thân là chó săn có khứu giác vô cùng nhạy cảm, nhất thời trở nên hưng phấn tới mức quên mất phải chú ý những gì, hập tấp chạy tới chỗ sàn nhảy.

“Người giúp việc kia cũng quá kiêu ngạo rồi, lại giẫm lên chân của Trì tiểu thư khiến cô ấy bị thương mà còn tỏ vẻ như không biết.”

“Đúng vậy đó, tôi thấy nhất định là cô ta đã cố ý, ông không thấy bây giờ cô ta có Minh Hạo Thiên làm chỗ dựa hay sao.”

“Vậy thì Trì tiểu thư không phải quá đáng thương hay sao? Mọi người nhìn một chút mà xem, Huyền Vũ Thác Hàn cũng quá. . .”

“. . . . . .”

Ba người đàn bà thì thành một cái chợ, thật ra thì ba người đàn ông cũng không phải là không thể thành một cái chợ được! Hoàng Bộ Tuyết chen chúc ở sau lưng của ba người đàn ông, lúc đang nghe bọn họ nhiều chuyện thì đột nhiên nghe thấy cái tên Huyền Vũ Thác Hàn thì nhiệt huyết nhất thời dâng trào lên, giật nảy mình một cái rồi liều chết xông lên phía sàn nhảy.

Nhưng mà, người phía trước lại là bức tường rất chắc chắn, Hoàng Bộ Tuyết chen tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng mà cũng vẫn không địch nổi đám người đàn ông kia, cuối cùng phải thở hổn hển đi cà nhắc, giơ máy chụp hình về phía sàn nhảy, bấm mấy tấm.

“Như thế nào? Trong lòng đã thoải mái chưa?” Nhìn Xá Cơ Hoa đang cười vui vẻ, Minh Hạo Thiên giống như bị cô cuốn hút, khóe miệng lạnh lùng cũng khẽ nhếch lên hỏi cô.

“Ha ha, đạp lên vô cùng thoải mái.” Mới vừa nghĩ tới sắc mặt của người phụ nữ kia, trong lòng Xá Cơ Hoa lại thấy thoải mái tới tận tim gan, nhưng mà sự thoái mái này vừa qua đi, cảm giác đau rát ở chân liền ập tới.

“Sao thế?” Nhận thấy cơ thể của cô đột nhiên cứng ngắc lại, Minh Hạo Thiên nhất thời dừng bước nhảy lại, ánh mắt có chút lo lắng cúi đầu nhìn chân của cô.

“Mẹ nó, sớm biết như vậy, mới vừa nãy đạp cô ta thêm một cước nữa.” Xá Xơ Hoa nhăn nhó nói, buông tay của anh ta ra, khom lưng xuống cởi giày ra, vừa nhìn thấy thì sợ hết hồn, tại sao lại sưng to như vậy?

Minh Hạo Thiên cũng ngồi xổm người xuống nhìn chân của cô, liền muốn dìu cô, “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện cái gì chứ? Chỉ tổ tốn nhiều tiền thôi, cái cục sưng này, chỉ cần thoa bóp rượu lên là được.” Xá Cơ Hoa vừa dứt lời, cả người bị chúi xuống, một giây sau đó bị bế bổng lên, hướng về phía bên ngoài sàn nhảy.

“A! Anh làm cái gì thế? Ăn no không có việc gì làm có phải không? Tôi đã nói rồi không đi bệnh viện.” Cho là Minh Hạo Thiên, cô tức giận hô lên.

Nhưng khi ngẩng đầu lên thì phát hiện ra gương mặt tuấn tú âm trần kia, thì nhất thời không chút suy nghĩ bật thốt lên: “Anh phát bệnh thần kinh cái gì chứ?”

Xung quanh nhất thời vang lên tiếng hít khí, lại dám mắng Huyền Vũ Thác Hàn bị thần kinh? Chẳng lẽ đầu óc của người phụ nữ này có vấn đề?

Ôi! Cuộc chiến này, thật sự là có nhiều uẩn khúc và phấn khích!

Phát bệnh thần kinh cái gì? Người phụ nữ này . . .

Huyền Vũ Thác Hàn trừng mắt lên nhìn cô, “Câm miệng.”

“Anh đó, tật xấu gì vậy, mau buông tôi xuống.” Cuối cùng dùng vẻ mặt đó kêu cô câm miệng, nếu như anh ta muốn dùng vẻ mặt này để cho cô xem thay cho người phụ nữ đáng chết kia, thì cô cũng không để cho anh ta yên đâu.

Mà lúc này, Minh Hạo Thiên cũng đi theo đưa tay ra trước mặt anh để ngăn cản anh, lạnh lùng nói: “Cô ấy đã nói buông cô ấy xuống, anh là đàn ông chẳng lẽ lại cậy mạnh ép buộc một cô gái hay sao?”

“Điều này hình như không có liên quan gì tới anh thì phải? Minh hội trưởng.” Đây là nữ giúp việc nhà anh, người ngoài như anh ta khẩn trương làm cái gì? Huyền Vũ Thác Hàn khó chịu trong lòng.

“Cô ấy là bạn của tôi, sao có thể không liên quan tới tôi được.”

“Bạn? Minh hội trưởng thật là dễ gần, mới quen biết không tới mười phút mà lại trở thành bạn bè?” Nghe xong có chút khó chịu.

“Như vậy thì đã làm sao? Thời gian quen biết ngắn hay dài đều không phải là vấn đề, huống chi, chúng tôi đã quen biết từ trước.”

Quen biết từ trước? Huyền Vũ Thác Hàn cúi đầu nhìn ánh mắt của người phụ nữ kia, trong đầu thoáng qua hình ảnh, tim đột nhiên đập mạnh lên một chút, người phụ nữ đáng chết lại, sẽ không phải là cướp sắc giữa đường đấy chứ? Nếu như đúng như vậy, anh nhất định sẽ cắt đứt chân của cô.

“Em biết anh ta? Quen biết như thế nào?” Bàn tay đang ôm eo của cô, đột nhiên dùng sức bóp chặt lại, nếu như cô có ý định nói đúng suy đoán của anh, vậy thì anh trực tiếp bóp chết ý định của cô.

Chân cũng đau mà tay cũng đau, bây giờ lại bị cái tên đàn ông chết tiệt này siết chặt eo tới mức đau sốc hông, Xá Cơ Hoa cũng tức giận, một mực nhắm vào cổ của anh táp tới, vào lúc anh bị đau lập tức buông tay ra, giãy giụa nhảy xuống đất, nhưng mà, không thể tránh khỏi bị đau một trận!

“A. . . . . .”

‘Rầm . . .’

Một bóng dáng, không chút hình tượng nào ngã nhào xuống đất, đôi chân dài trắng nõn hoàn toàn hiện ra dưới làn váy.

Khụ khụ! Đừng hiểu lầm, là một người phụ nữ khác xui xẻo bị an ninh xua đuổi, dạ phục màu đỏ, té nhào xuống đất, thật sự là hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Vì không muốn phiền phức, an ninh cũng là người mặc tây trang, không gây ra tiếng động nhanh chóng từ trong nhóm người chen ra ngoài, rồi muốn đưa người phụ nữ vừa mới trà trộn vào đi ra ngoài.

Nhưng mà Hoàng Bộ Tuyết đâu chịu, vội vàng đứng dậy từ dưới đất, rồi cuống quýt tìm đường chạy, cũng không biết tại sao, giống như không nhìn thấy ở trước mặt không có người vậy, cứ như vậy trực tiếp đụng thẳng vào.

“A!”

‘Rầm . . .” Tiếng ngã xuống so với vừa rồi có chút nặng nề hơn.

Chỉ thấy trong lúc mọi người còn đang sững sờ, thì hai người phụ nữ cứ liên tục ngã xuống dưới đất, mà Huyền Vũ Thác Hàn ở bên cạnh nhìn thấy cái máy chụp hình rơi xuống dưới đất thì ánh mắt run lên.

“Người đâu, mau tới đưa người này tới đồn cảnh sát cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.