Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 77: Chương 77: Chương 76: vụng về!




☆,

Editor: trang bubble ^^

Chờ lúc Xá Cơ Hoa giải quyết tất cả yêu cầu đi ra, đâu còn có bóng người chứ! Vốn chỉ cần buông tay cũng biết sẽ có kết quả như vậy nhưng cô vẫn tức cành hông, thật vất vả để cô bắt được, lần sau cũng không biết năm nào tháng nào rồi.

Trở lại phòng bao thì thấy đồ mới vừa gọi đã đưa tới, cô gái nào đó nhất thời hóa lửa giận thành lượng thức ăn, dứt khoát ăn đến bụng thật sự chống đỡ không chịu đựng nổi thì ba người mới khoan thai rời đi trả tiền.

Nhưng lúc tính tiền lại nói đã có người trả tiền rồi, hỏi là ai thì lại nói không biết, ba người nhất thời cho rằng hoá đơn rượu và thức ăn này là người khác không cẩn thận tính tiền thanh toán nhầm phòng, vui vẻ không thôi mừng rỡ lắc lư rời đi.

Trong túi còn nhét hơn mười tờ Red Bull này, bởi vì vẫn chỉ hơn hai giờ chiều, lúc này cách buổi tối còn mấy tiếng, ba người lại đi dạo phố! Dĩ nhiên cũng chỉ đi dạo một chút mà thôi.

Mà một bên khác, trong phòng làm việc, ba người đàn ông vội vội vàng vàng ngay cả cửa cũng còn không gõ đã hùng hùng hổ hổ vọt vào.

“Lão đại, cậu thật sự là quá không đủ nghĩa khí rồi, sự kiện lớn như vậy lại cũng không nói với chúng tớ một chút.”

Trước bàn làm việc, Huyền Vũ Thác Hàn ngừng tay lại ngẩng đầu nhìn bọn họ, hiển nhiên ở trong lòng không tự chủ nghĩ tới có phải gần đây quá buông lỏng bọn họ rồi hay không, mỗi lần đi vào đều là thiếu không trực tiếp đá tung cửa, sớm muộn cũng có một ngày cửa này sẽ báo hỏng hay không.

“Lại có chuyện gì? Gần đây ba người các cậu có phải đều quá rảnh rỗi hay không? Từng người một không ở phòng làm việc của mình, chạy tới chỗ tớ đây làm gì?”

“Lão đại, cậu làm cho chúng tớ thất vọng quá.” Hạ Tuyền Vũ tiến lên đặt tài liệu trong tay ở sau bàn công tác rồi lui về phía sau ngồi vào một bên trên ghế sa lon, song giữa hai lông mày nồng đậm lạnh lẽo.

Mà Long Húc Hàng cũng đầy khó chịu ngồi vào trên ghế bên cạnh bàn làm việc: “Trước kia, bốn người chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nhận thức cậu là đại ca chúng tớ, đó là bởi vì cậu cũng có trách nhiệm hơn so với chúng tớ, chúng tớ đi theo cậu tâm phục khẩu phục (thật lòng tin phục), nhưng việc lớn lần này này, lão đại thậm chí đến cả chúng tớ cũng gạt, thật sự là khiến chúng tớ quá thất vọng rồi.”

Mày kiếm Huyền Vũ Thác Hàn khoá sâu lại, gạt bọn họ cái gì? Sao anh là một người trong cuộc cũng không biết có chuyện gì gạt bọn họ? Cầm lên tư liệu Vũ mới vừa đưa tới, lật xem.

“Lão đại, lần này thật sự là cậu làm không đúng, chúng ta là anh em tốt, cậu lại thậm chí chuyện lớn như vậy cũng giấu chúng tớ.” Nhìn tài liệu kia của anh, La Vũ Hiên cũng hai tay ôm ngực nửa dựa vào bên cạnh bàn nói.

“Chính phải, sự kiện lần trước kia, chúng tớ cũng biết nó vẫn luôn là một cây gai trong lòng lão đại, không ngờ người phụ nữ đáng chết kia lại là A Hoa đó, thật sự là quá ghê tởm lại còn dám đưa tới cửa. Lần này nhất định không thể cứ dễ dàng buông tha cô ta như vậy.” Long Húc Hàng nói liên tục giống như anh mới là người bị hại.

Tài liệu là tối hôm qua anh để cho người ta đi điều tra, tại sao lại ở trong tay bọn họ? Đôi mắt đen thâm thúy không khỏi suy nghĩ lướt qua ba người làm trong văn phòng, khóe miệng cười tà, nâng lên lạnh lẽo, nhất thời khiến ba người khác thầm lau mồ hôi lạnh.

“Các cậu cũng là đúng lúc lắm, phần tài liệu này đáng lẽ vừa mới đưa tới, các cậu thật là tẫn chức (tận tuỵ với chức vụ).” Ba thằng nhóc thúi này lại muốn giở trò gì?

“Ha ha! Cái này không quan trọng, quan trọng trước nhất là A Hoa ghê tởm đó vậy mà cưỡng bức lão đại, hiện tại lại đến ẩn núp bên cạnh lão đại. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, các cậu nói có đúng hay không?” Long Húc Hàng cười ha ha nói, trong lòng lại đổ mồ hôi hột rồi, thật ra bọn họ thật sự là chột dạ mà.

“Đúng đấy!”

“Ừm!”

“Thật sao? Vậy các cậu nói cho tớ nghe một chút đi, muốn tớ xử lý như thế nào?” Đôi tay Huyền Vũ Thác Hàn ôm ngực dựa vào trên ghế dựa, nhấc lên hai chân nhìn bọn họ.

Mồ hôi nhỏ giọt tí tách! Lão phật gia à, bà thật là đủ tàn nhẫn, lại muốn bọn họ ‘phản bội’ lão đại, hu hu. . . . . . Nếu như bị lão đại bọn họ biết, bọn họ cũng không biết có còn tồn tại hài cốt hay không.

Hạ Tuyền Vũ mở miệng: “Nếu không, lão đại cứ nhốt cô ấy ở bên cạnh? Vậy là có thể mỗi ngày ‘giám thị’ cô ta, chắc chắn không bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn của lão đại.”

“Như vậy không tốt lắm, lão đại công việc bề bộn, thỉnh thoảng phải ra nước ngoài gì đó, không thể nào mỗi ngày mang theo một người đâu. Nếu không như vầy, dù sao A Hoa nấu cơm ăn ngon như vậy, nếu không lão đại cứ chấp nhận chút, nhận cô ta đi?” Long Húc Hàng cũng bận rộn cho ý kiến.

“Vóc người rất ngọt ngào, tay nghề lại tốt, cũng có thể nói là ‘ra được phòng khách vào được phòng bếp’. Lão đại, việc này có thể cân nhắc một chút, quan trọng nhất là như thế còn có thể bịt được miệng lão phật gia, không phải một công đôi việc sao?”

“Đúng đúng, cái này hay, lão đại cứ chọn cái này đi.”

“Đúng vậy, việc này tốt.”

“Vẹn toàn đôi bên. . . . . .”

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn bọn họ một xướng một họa như vậy, ít nhiều gì cũng hiểu là xảy ra chuyện gì.

‘Bộp!’

Tài liệu vừa vặn liền bị dùng sức ném lên bàn, trong đôi mắt đen nhìn bọn họ mang theo sâu xa làm cho người ta đoán không ra, trong lúc nhất thời, thoáng chốc khiến ba người chột dạ vội né tránh tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.