Edit : Sóc Là Ta
“Thằng nhóc thúi. . . . . .” Chu Hữu Mai nghe tiếng động lớn thì quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt bà bỗng biến sắc, bà vội vàng đưa khay trái cây cho người giúp việc, sau đó vội vàng chạy tới.
Khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú bỗng trở nên tái nhợt thì lão phu nhân nhất thời nóng nảy nói: “Sao rồi Tiểu Vương (bác sĩ trong nhà Huyền Vũ)? Nhanh lên nào.” Chỉ trong chốc lát, mọi người trong phòng khách bỗng cảm thấy lo lắng và hoang mang tột độ.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào, tay xách theo hòm thuốc vội vàng chạy vào, ông ta vội vã kiểm tra thân thể thiếu gia, sau đó quay lại hỏi lão phu nhân: “Lão phu nhân, thiếu gia đã ăn thức ăn có chứa chất kích thích nên khiến dạ dày bị xuất huyết. Chúng ta phải đưa thiếu gia vào bệnh viện ngay lập tức. “
“Vậy còn đứng đó làm gì, hãy mau đưa nó vào bệnh viện. Nếu cháu tôi có mệnh hệ nào thì tôi sẽ hỏi tội ông.”
Khi nghe Chu Hữu Mai tức giận gào thét, mọi người gấp rút đưa cậu vào bệnh viện. Cả đêm đó, từng nhóm bác sĩ chạy ra chạy vào không biết bao nhiêu lần. Một bệnh viện lớn như thế bỗng nhiên ồn ào, lộn xộn cũng chỉ vì một mình thiếu gia, thậm chí ngay đến cả viện trưởng cũng hốt hoảng không kém.
Phòng giải phẫu sáng đèn, vốn là những bác sĩ nổi tiếng đầy quyền uy vậy mà tối nay lại bị Chu hữu Mai sai người dẫn họ vào đây chung tay giúp ca giải phẫu thành công.
Ca giải phẫu đã hơn một giờ, đèn giải phẫu vẫn còn sáng đèn bên trong. Chu Hữu Mai thấp thỏm nóng nảy không dứt.
Xuất huyết dạ dày sao? Sao lại nghiêm trọng như vậy? Đứng trong góc tường, khi Xá Cơ Hoa nghe được câu “xuất huyết dạ dày” thì trong lòng cô cũng dâng lên niềm lo lắng lẫn tự trách.
Đặc biệt là khi thấy lâu như vậy mà ca giải phẫu vẫn còn chưa xong thì trong lòng cô cũng bắt đầu nôn nóng. Lúc đó, khi cô đưa cho anh ta ly trà kia, cô chỉ muốn hả giận mà thôi. Không ngờ anh ta uống thật mà còn là uống hết ly trà nữa.
“Lão phu nhân, đã xảy ra chuyện gì? Cháu nghe nói lão đại đã xảy ra chuyện, hiện tại như thế nào?” Long Húc Hàng vừa nhận được điện thoại thì vội vàng kết thúc công việc để chạy tới đây. Thậm chí anh ta còn chưa kịp đứng lại thì liền nhanh chóng hỏi thăm tình hình của lão đại nhưng mắt vẫn liếc nhìn lên đèn trên cửa phòng vẫn chưa tắt.
“Bác sĩ nói xuất huyết dạ dày.” Lão Phúc đứng bên cạnh trả lời, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, không giấu vẻ lo lắng lẫn mất mát.
“Xuất huyết dạ dày sao? Sao đột nhiên lại bị xuất huyết dạ dày?” Bọn họ rất rõ thói quen ăn uống của Hàn, anh ta ăn uống luôn có quy luật, thậm chí anh ta còn không đụng đến thức ăn bên ngoài.
Long Húc Hàng vừa nói xong thì Chu Hữu Mai nhìn anh ta bằng ánh mắt giận dữ, bà vỗ vào vịn ghế rầm một tiếng, nói: “Lão Phúc, có chuyện gì xảy ra?” Người này phụ trách ăn uống của cháu bà, mặc dù bà không thích giận chó đánh mèo nhưng bà cũng không thể làm ngơ việc này được.
“Xin lão phu nhân trách phạt.” Lão Phúc tiến lên một bước mở miệng.
“Nếu như cháu tôi xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định xử ông theo gia pháp.”
Lời nói giận dữ đầy uy nghiêm của bà khiến ai cũng đều cúi đầu lặng im. Không khí bỗng trở nên nóng nực khiến người khác có cảm giác không thở nổi.
Đang lúc này, một âm thanh dịu dàng vang lên phá tan không khí yên tĩnh lúc nãy.
“Lão phu nhân, cháu thật xin lỗi bà. Thật ra thiếu gia đã uống ly trà do cháu pha nên mới bị xuất huyết dạ dày. Nếu bà muốn trách phạt thì bà cứ phạt cháu đi ạ, chuyện này không liên quan đến người khác.”
Lúc này Xá Cơ Hoa đang trốn trong góc, mặc dù cô không muốn bước ra nhận lỗi nhưng khi chứng kiến cảnh người khác bị trách phạt chỉ vì sơ suất của cô thì cô bỗng cảm thấy áy náy và tự trách. Vì thế cô dũng cảm tiến lên phía trước, tự ý nhận lỗi của mình.
Nói xong, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, chết cũng được nhưng đừng chết với bộ dạng quá khó coi là được. Nhưng cô đứng đợi thật lâu cũng không nghe ai nói gì nên không nhịn được cô ngẩng đầu lên.
Cô lại không ngờ mình lại bị doạ sợ đến như vậy. Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trước mắt mình là khuôn mặt vô cùng to lớn của Chu hữu Mai khiến cô giật mình lùi về sau mấy bước.
“Lão, lão phu nhân!” Coi như người có lỗi là cô thì bà cũng không nên doạ cô sợ như thế chứ.
Mới vừa rồi, Chu Hữu Mai còn tức giận thế mà hiện giờ lại kinh ngạc nhìn cô. Sau đó bà làm ra vẻ bí mật hỏi: “Cháu đã cho thứ gì vào trà vậy?”
Xá Cơ Hoa nhìn chung quanh một chút, cuối cùng mới nhìn lại bà, nuốt ngụm nước miếng nhỏ giọng nói: “Nước ép ớt, nước tương, muối ăn, tiêu. . . . . .” Cô lần lượt kể ra từng món hương liệu dùng để hại anh ta.
Mỗi lời cô nói khiến người khác kinh ngạc. Sắc mặt họ liên tục chuyển biến sang đủ lại màu sắc khác nhau. Ngay ca Long húc Hàng cũng kinh ngạc nhìn cô, sau đó trong lòng anh ta thầm xem cô là mối hiểm hoạ cần phải đề phòng.
“Cháu...cháu chỉ muốn doạ anh ta mà thôi, không ngờ anh ấy uống thật.” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo sợ, cô ấp úng nói.
Doạ thôi sao? Đây là thứ gì? Cậu ấy uống ly trà kia mà chưa bị độc chết thì cũng xem như phước lớn mạng lớn rồi. Tất cả mọi người dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Xá Cơ Hoa đang đứng.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, lão phu nhân lại cười to một tiếng. . . . .
“Ha ha. . . . . .”
Đổ mồ hôi! Đây là tình huống gì?
Xá Cơ Hoa vội vàng lùi về phía sau vài bước, lão phu nhân không phải điên rồi chứ? Đột nhiên lão lại cười to như thế này?
“Được lắm! Ha ha. . . . . .” Mọi người đứng đó giương mắt nhìn Chu Hữu Mai đang cười to, thậm chí bà còn nắm tay cô vỗ nhẹ có ý trầm trồ khen ngợi.
Trong số những người bị bà doạ sợ thì có một người đột nhiên tiến lên ôm lấy bả vai bà. Đó chính là Long Húc Hàng, anh ta cuống cuồng nói: “Lão Phúc, mau gọi bác sĩ đến đây, nhanh lên một chút. Bà nội, bà đừng như vậy, lão đại không có việc gì đâu, bà mau tỉnh lại một chút. . . . . .”
Khi thấy lão Phúc đang muốn chạy ra ngoài gọi bác sĩ thì một âm thanh “Bốp” bỗng vang lên, cú đập vào tay của bà vang lên đến rợn người.
Chu Hữu Mai đẩy cánh tay trên vai mình ra, nhất thời tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn gương mặt vô tội của Long Húc Hàng: “Tên tiểu tử thối này, kêu la cái gì, thân thể bà nội rất tốt, gọi bác sĩ làm gì.”
“Nhưng bà nội vừa mới . . . . . .”
“Bà vui vẻ muốn cười to, có cái gì không đúng sao? Được rồi được rồi, các ngươi chớ ngạc nhiên, làm gì thì làm đi.”
“Lão phu nhân. . . . . .”
“Bà nội. . . . . .”
“Muốn làm gì thì đi chỗ khác, đừng làm loạn ở đây.” Bà vừa phất tay tỏ ý muốn đuổi đi. Mới vừa nãy không khí trong phòng tăng cao vì tức giận mà giờ đây lại êm dịu như có luồng gió xuân vừa mới tràn vào.
Trước đó Chu Hữu Mai đang lo lắng tức giận thế mà giờ đây lại chuyển sang vui tươi. Bà tủm tỉm cười, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Xá Cơ Hoa, cười ha ha: “A Hoa, cháu ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút, nhất định không được để thân thể mình mệt nhọc. Cháu cũng không cần lo lắng về tiểu tử thúi kia, nó chỉ là tình cờ uống ly trà có tẩm chút hương vị khác lạ thôi. Dạ dày đau một chút cũng tốt, tiện thể rèn luyện thêm sức chịu đựng cho cơ thể. Cháu đến đây, ngồi trên ghế nệm này nghỉ ngơi đi.”
Đau dạ dày là để rèn luyện khả năng chịu đựng ư? Đây thật sự là những lời từ miệng của lão phật gia nói ra sao? Cằm của Long Húc Hàng đều muốn rơi xuống đất.
Ngồi xuống ghế nệm, người phụ nữ kia giật mình chợt đứng lên, “Lão phu nhân. . . . . .” Bà ấy đột nhiên thay đổi khiến cô cảm thấy khiếp đảm.
“Đừng gọi là lão phu nhân mà hãy kêu là bà nội. Nào, đến đây ngồi xuống, bà đã nói với cháu rồi, năm đó, bà cũng giống cháu đây… haha… Bà cũng đã ước chừng chắc tên tiểu tử thối kia còn nằm bệnh viện hơn một tuần lễ nữa đấy.” Nhắc đến sự kiện năm đó, bà bỗng vui mừng khiến khuôn mặt già nua của bà tươi như hoa.
Xá Cơ Hoa bị bà mạnh mẽ kéo ngồi xuống, trong lòng vốn cảm thấy kỳ lạ nhưng cô vẫn đặt mông ngồi xuống. Cô không quen với thái độ đột nhiên thay đổi này của bà nên cảm thấy khá lúng túng.
“Lão phu nhân, bà. . . . . . cũng đã khuya lắm rồi, cháu đi chuẩn bị bữa tối cho bà.”
“A.....”
Đang muốn tìm cớ trốn tránh, lúc Xá Cơ Hoa còn chưa kịp đứng dậy thì cô lại bị tiếng thét chói tai doạ sợ.
“Sao vậy ạ?” Long Húc Hàng bươc đến lo lắng hỏi.
“Bà quên là đã đến giờ ăn cơm.” Chu Hữu Mai nói một câu như vậy khiến anh ta bị doạ sợ đến nỗi sững sờ đứng đó.
Khoé miệng Xá Cơ Hoa cũng giật giật, lão phu nhân cũng đừng quá khoa trương như vậy chứ? Cô muốn rút tay về nhưng dù cô có rút ra thế nào thì tay vẫn là bị bà nắm thật chặt.
“Cháu có đói bụng hay không? Sao bà lại quên mất đã đến giờ ăn cơm chứ.” Chu Hữu Mai ảo não vỗ đầu một cái, đứng lên đi về phía bà Liễu nói: “Quản gia Liễu, bà về nhà sai người nấu bữa tối thật thịnh soạn và mang tới đây. Nên nhớ phải nấu bào ngư cá tươi Long Hà kết hợp với những chất dinh dưỡng khác, còn nữa, nấu cơm phải hầm cách thủy, biết không?”
Một người quản gia chuyên nghiệp như bà Liễu đương nhiên hiểu ý của lão phu nhân. Bà tuân lệnh hé miệng cười nói: “Dạ, lão phu nhân.” Sau đó, bà cũng nhanh bước lui xuống.
Long Húc Hàng kinh ngạc, “Bà nội, lão đại bị xuất huyết dạ dày, phải kiêng cử.” Đây là những món ăn quá nhiều thịt cá mà.
“Không phải cho tên đó ăn.” Chu Hữu Mai càng nắm chặt bàn tay đang muốn rút về của Xá Cơ Hoa, mở miệng cười tươi nói: “Bà phải bồi bổ cho những người lập được công lớn.”