Editor: Puck
Phòng sát vách, Chu Hữu Mai nhìn video, rất hài lòng cười ra miệng.
“Vẫn được rồi, xem xem cháu trai nhà tôi, một thằng bé rất tốt, nhìn kiểu gì cũng thuận mắt làm sao.”
Thím Liễu ở sau lưng thấy vậy, im lặng gật gật đầu, đã coi như thành thói quen với việc bà cũ cứ thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu như vậy rồi.
“Lão phu nhân, bác sỹ khoa phụ sản có uy tín dùng lương cao thuê từ nước Mỹ tới, muốn sắp xếp vào trong nhà? Hay sắp xếp đến Tiêu Vân các?”
“Đương nhiên là ở trong nhà rồi, dễ dàng chăm sóc tốt như vậy, tôi lại có thể dễ dàng bồi dưỡng chút tình cảm với chắt trai.” Nói xong, lại vui vẻ nhìn video.
Trong lòng suy nghĩ, sau đó trở về, phải sửa sang lại phòng trẻ thật tốt sớm hơn mới được.
...
Phòng bệnh sang trọng, trong toilet.
“«Phương pháp tán gái vô song “!” Vị thiếu gia nào đó giơ quyển sách kia lên, thuận miệng thì thầm.
“Quyển sách này là cực phẩm trong chuẩn mực tán gái của tôi, học cho tốt, anh tuyệt đối có thể bắt a Hoa vào tay, muốn để cho cô ấy làm gì thì làm chứ sao.”
“Một cuốn sách nát như vậy?” Là có thể khiến cho người phụ nữ kia làm gì thì làm sao? Vị thiếu gia nào đó hoài nghi nhếch mày.
“Sách nát gì chứ, đây chính là cực phẩm, nếu như anh có thể học được tám phần trong cuốn sách này, vậy tuyệt đối có thể khiến cho anh như cá gặp nước.” Nói xong, đột nhiên, một tràng cười hề hề như trộm tiến tới trước mặt vị thiếu gia nào đó, “Bản thân tôi tự thí nghiệm, cô gái kia, đêm đó ngoan ngoãn trải giường xong chờ tôi cưng chiều đấy.”
Trong toilet, tinh thần người đàn ông nào đó hưng phấn.
“Thật?” Hừ hừ, thiếu gia nào đó đỏ mặt... Sau đó vội mở ra.
Tán gái vô song phương pháp một: Làm nũng
Phương pháp hai: giở trò.
Phương pháp ba: chơi xấu.
Phương pháp bốn:...
Chỉ thấy vị thiếu gia nào đó mới vừa rồi còn đỏ mặt, mỗi lần lật một tờ, khóe miệng lại rút gân một lần, chờ lật tới tờ cuối cùng, cả khuôn mặt này, cũng đừng nói trở nên có bao nhiêu quái dị.
Huyền Vũ Thác Hàn mãnh liệt khép sách lại, khẽ ném lên bồn rửa tay, sắc mặt thối thối: “Quyển này không được, cậu đi tìm lấy một quyển bình thường một chút lần nữa cho tôi.”
Để cho anh một đấng mày râu, sẽ làm nũng với phụ nữ? Chuyện buồn ói như vậy, sao có thể làm được, riêng điểm ấy đã khiến cho sắc mặt thiếu gia nào đó khó coi rồi, đừng nói những thứ phía sau kia.
“Cái gì không bình thường? Lão đại, anh đừng quê mùa như vậy có được không, giờ này ngày này, tán gái có thể nói phải chú trọng kỹ xảo, bây giờ anh chỉ cố ý bới móc định diễn trò lôi cuốn, học sinh tiểu học cũng không cần rồi.”
Huyền Vũ Thác Hàn bị nói trúng tâm sự, gương mặt tuấn tú đỏ lên hơi lúng túng.
Long Húc Hàng vội vàng cầm sách bảo bối bị ném sang bên cạnh, cẩn thận giống như gì đó nói tiếp: “Tôi nói quyển sách này không còn xuất bản nữa, nếu như không phải anh là lão đại, người khác muốn mượn tôi cũng không nỡ cho mượn đâu.”
Nhìn dáng vẻ sách kia là bảo bối, giống như là bảo bối của trời đất, việc này cũng lần nữa mang tới tầm mắt của vị thiếu gia nào đó.
Khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của Huyền Vũ Thác Hàn có chút thay đổi, “Thật sự tốt như vậy?” Vẫn còn ôm chút hoài nghi.
“Lão đại không tin? Được, tôi tự mình giảng giải giới thiệu cho anh.” Long Húc Hàng bước hai ba bước ngồi vào trong bồn tắm, vẫy vẫy tay với vị thiếu gia nào đó vẫn còn không được tự nhiên.
“Đến đây, tôi nói với anh chiêu thứ nhất một chút, làm nũng này cũng cần phải có chút kỹ xảo.”
Vị thiếu gia nào đó, mặc dù rất nghi ngờ, nhưng tưởng tượng đến người phụ nữ nào đó, nhất thời hàm răng khẽ cắn, rồi hấp ta hấp tấp tới gần.
Suốt từ chiều cho đến tối, hai người đàn ông ở trong toilet, vẫn không ra ngoài, chuyện này có thể khiến cho người ta nổi lên ý nghĩ YY không.
Tòa soạn Tạp Mạc Thế Cấp, phòng làm việc của tổng biên tập.
Tổng biên tập phá tướng nổi trận lôi đình cầm một xấp tài liệu đập trên bàn làm việc bằng gỗ tử đàn, thịt béo rung rung trên khuôn mặt đen sì: “Hoàng Bộ Tuyết, cô có biết không tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, tuần lễ trước trước trước nữa nói vài sự cố ngoài ý muốn, tuần lễ trước trước đó thì nói xảy ra chút sự cố, tuần lễ trước nói thiếu chút nữa xảy ra mạng người, tuần lễ này nhất định đưa lên trang đầu, đây là trang đầu mà cô nói? Lấy tin tức ngôi sao đã từng nổi nóng rồi định báo cáo kết quả công tác cho tôi? Cô làm việc như thế nào? Trong một tháng này, cô ngoại trừ lãng phí tài nguyên ra thì có thể làm gì?”
Cuối cùng ném toàn bộ tư liệu lên đất, thở phì phì đi về ghế, cầm nước trà uống ừng ực.
Hoàng Bộ Tuyết đứng thẳng bên cạnh, hơi nhíu mày móc móc lỗ tai, nhưng cũng biết gần đây mình không có cống hiến gì, cho nên cũng ngoan ngoãn như đứa nhỏ làm việc sai, đưa đầu ra tùy giáo huấn, đến khi ông ta mắng đủ rồi, mới mở miệng nói: “Lần sau tuyệt đối sẽ không có!”
“Còn lần sau? Cô ăn không ngồi rồi, còn có lần sau, cô lập tức cút đi cho tôi!” Trợn tròn đôi mắt giận dữ gầm thét, thiếu chút nữa vứt tách trà trong tay ra ngoài.
Nếu như không phải phía trên vẫn nói muốn ông giúp đỡ nhiều hơn một chút, ông đã sớm đuổi con chuột trong nồi canh lớn này đi rồi, cũng không cần mỗi một tuần diễn cảnh tức giận bể mạch máu.
Móa ơi, dám nói cô là đồ quỷ ăn không ngồi rồi, Hoàng Bộ Tuyết không phục ngẩng đầu, chỉ có điều, chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta, sau đó xoay người, rồi chạy lấy người.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, không ngoài ý muốn, thấy ngoài cửa tụ tập một đám người lào xào, địa điểm bát quái, quả nhiên tụ tập đều là vài bà tám.
Hoàng Bộ Tuyết quét mắt nhìn họ, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn vắng lắng xa lánh, đi trở về bàn làm việc, cầm lấy giỏ xách định rời khỏi tòa soạn.
Lại bị chửi mắng một trận, trong lòng Hoàng Bộ Tuyết không hề cảm thấy có gì không thoải mái, chỉ có điều, câu ăn không ngồi rồi mới vừa rồi kia thật vô cùng khó chịu.
“Hi!”
Vừa ra khỏi cổng chính công ty, Hoàng Bộ Tuyết nghe tiếng dừng lại, nhìn thấy người nào đó dựa vào xe thể thao mui trần thì vui mừng lên.
“Linh, sao anh lại ở đây? Không phải anh không thích chạy đến những nơi như này sao? Sao hôm nay đột nhiên chạy tới?” Chỉ lúc ở riêng cô mới có thể gọi anh là anh.
Cửa ra vào tòa soạn người đến người đi, đã có không ít người chú ý đến tuấn nam mỹ nữ này, mà nhân vật chính của lần bát quái này, tuyệt đối là phái nam đối tượng thầm mến trong tưởng tượng của Hoàng Bộ Tuyết.
Âu Dương Linh này quả thật có thể khiến cho phụ nữ thét chói tai, và thấy cô đi tới, cũng không hề kiêng dè một phát ôm chầm lấy bả vai Hoàng Bộ Tuyết, cưng chiều vuốt ve mũi cô: “Nghe nói em gái bảo bối của anh bị chửi rủa một trận, anh đương nhiên muốn cố ý đến an ủi một chút, như thế nào? Còn muốn làm từ cấp thấp nhất lên? Đã sớm bảo em trực tiếp tiếp quản nơi đây, em không nghe, chịu uất ức thôi.”
Tạp chí Tạp Mạc Thế Cấp về nhân vật nổi tiếng là một công ty bát quái hạng trung dưới cờ gia tộc Âu Dương, Âu Dương Linh thân là người thừa kế duy nhất, mấy năm trước đã sớm thừa kế công ty trong gia tộc, lúc trước nghe nói em gái bảo bối nhất định muốn về nước tìm việc làm, lúc ấy anh nói thẳng giao công ty tạp chí Tạp Mạc Thế Cấp về nhân vật nổi tiếng đi đầu trong giới bát quái trong nước dưới cờ cho cô, nhưng cô lại không muốn, còn chết cũng muốn làm nên từ cấp thấp nhất.
Không chống lại được cô, Âu Dương Linh cũng chỉ có thể mặc kệ cô.
“Em mới không cần, em như bây giờ rất tốt, em mới không cần mệt chết đâu.” Biết anh thật sự rất yêu thương cô, nhưng cô vĩnh viễn là một đứa con nuôi.
“Em ấy, thật sự không biết nói em cái gì, được rồi, vị trí kia trước hết giữ lại thay em, đi, lên xe, mời anh trai ăn bữa tiệc lớn, coi như thực hành cho anh.” Cưng chiều nhéo chặt mũi cô, rồi vòng qua bên kia lên xe.
“Thực hành? Thực hành cái gì? Anh muốn đi đâu?”
“Trở về nước, xử lý một chút chuyện riêng, thời gian trở về lần này có thể tương đối lâu.”
“Trở về nước? Sao đột nhiên trở về nước? Có phải có liên quan đến việc kết hôn của anh không? Anh, thật ra thì năm đó em nói anh thật sự có thể suy tính một chút, anh kết hôn với em, người trong gia tộc sẽ không nói gì, như vậy anh có thể ở cùng một chỗ với người anh yêu...”
“Tuyết nhi.” Âu Dương Linh lái xe, đột nhiên đưa tay vuốt vuốt tóc cô, “Đã nói với em ngốc nghếch bao nhiêu lần rồi, đừng mang hạnh phúc của mình ra nói giỡn.”
“Nhưng mà, anh...” Coi anh như anh trai ruột, chính là không muốn nhìn thấy anh không hạnh phúc.
“Được rồi, chuyện này không cần nói nữa, sau khi ăn cơm tối, đưa anh ra sân bay.”
“Ừm!”
...
“A Hoa, đến đây, ngồi bên cạnh bà nội, mới vừa tỉnh lại, đói bụng không.”
Trên bàn ăn trong phòng, bày đầy thịt cá trên bàn ăn, ngồi ở vị trí phía trên là Chu Hữu Mai, vừa nhìn thấy thím Liễu mang theo Xá Cơ Hoa đi ào thì vội vàng kéo Xá Cơ Hoa còn đang trong nghi ngờ ngồi xuống.
“Lão phu nhân, sao bà lại ở chỗ này?” Phòng bên cạnh?
Chu Hữu Mai cầm lấy chén đũa, liên tiếp thay cô gắp vài vây cá bào ngư vào trong chén: “Thân thể bà không thoải mái, hôm nay tới làm kiểm tra, nào, đừng nói chuyện, ăn cơm trước, nguội rồi ăn không ngon.” Vội vàng cười ha hả.
Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn thịt cá trên bàn này, ai ngã bệnh mà ăn những thứ này chứ?
Mặc dù bụng hơi đói, nhưng gần đây cứ có cảm giác mập lên rất nhiều, ăn nữa tiếp thật sự biến thành heo mập rồi, hơn nữa lão phu nhân còn ở cấp bậc bà chủ, vẫn không thích ăn ‘Bữa tiệc lớn vì ngã bệnh’ của người ta: “Không cần đâu, lão phu nhân tự ngài ăn đi, bây giờ cháu còn chưa đói.”
‘Ùng ục!’