Editor: Táo đỏ phố núi
“Không sao, chỉ là eo thiếu chút nữa là bị siết cho đứt lìa luôn rồi.” Nơi đó của cô nào có dễ hư như vậy! Nhưng mà, trước khi cởi cái áo kia ra, nói thật là cô sắp bị siết tới mức gãy eo luôn.
“Vũ, cậu làm cái gì vậy, A Hoa đã mập bụng như vậy rồi, nếu không mặc áo này vào, thì đêm nay không thể mặc lễ phục được rồi.”
“Trời ạ, chẳng lẽ cậu còn không nhìn ra, cái bụng này của cậu ấy, cậu cảm thấy giống như mập bụng sao?”
Hoàng Bộ Tuyết nhất thời không hiểu, cái bụng nhô ra như vậy không phải là mập bụng thì là cái gì? Chẳng lẽ là mang thai hay sao?
Mang thai?
Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nào đó đang tận lực hít thở, “Cậu . . . Cậu nói là . . .”!
“Còn chưa đi bệnh viện kiểm tra, chỉ là suy đoán thôi, nhưng mà theo mình thấy thì đúng tới tám chín mươi phần trăm rồi.”
“Bộ dạ phục này làm thế nào?” Liếc nhìn bộ dạ phục màu lam ở trên giường, Hoàng Bộ Tuyết khổ não!
Hạ Tình Vũ cũng nhíu mày, nhưng mà, rất nhanh, cái vấn đề này cũng không còn khiến họ phải buồn phiền!
Thì ra là Xá Cơ Hoa đang sợ bị ép mặc cái áo siết eo chết người kia, vội vàng lấy chiếc quần dài còn nhìn được từ trong tủ quần áo của mình, coi như là lễ phục buổi tối!
Đêm hôm đó, trước khi đi có ba chiếc xe limousine đúng lúc dừng ở trước khu dân cư!
“A Hoa, cậu thật sự định mặc như vậy sao?”
Hoàng Bộ Tuyết nhìn cách ăn mặc của Xá Cơ Hoa, mái tóc đen được cột đuôi ngựa thả ở phía sau gáy, trên người mặc một cái đầm kiểu thắt eo đơn giản, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngắn màu trắng, nếu như là bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng mà nếu đi tham gia bữa tiệc lớn như vậy, không bị coi là sinh vật lạ mới lạ đó.
Xá Cơ Hoa thực sự rất sợ lại bị ép mặc áo áo corset nịt bụng kia, cho nên vội vàng gật đầu, vừa nói vừa xông thẳng ra cửa phòng: “Cứ mặc như thế này thôi, đừng động tới mình, các cậu cũng thay quần áo nhanh lên, thời gian sắp tới rồi, mình đi ra bên ngoài đợi các cậu trước đây.”
Bắt đầu từ xế chiều hôm nay, trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kêu gào, người không biết lại tưởng trong phòng này xảy ra án mạng gì, mà Phùng Thiên Bảo mặc dù biết hôm nay bọn họ đi tham gia bữa tiệc sinh nhật gì đó, nhưng mà bên trong lại vang lên tiếng kêu, nên không nhịn được có chút lo lắng ngóng vào trong phòng.
Vừa nhìn thấy Xá Cơ Hoa đi ra ngoài, thì vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, “A Hoa, anh vừa mới nghe thấy em . . . Em có bị làm sao không?”
Người đàn ông to lớn này chính là như vậy, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô có chút chuyện gì, thì anh đều khẩn trương như vậy.
“Không sao, không sao hết, quần áo nhỏ quá mặc không vừa mà thôi, đúng rồi sư huynh, tối nay anh cũng có thể ra ngoài đi dạo một vòng, ngày mai chúng ta về nhà rồi, sau này không biết bao giờ mới có thể tới đây nữa.” Vừa nói vừa kéo kéo làn váy quá dài.
“Ừ, được rồi, bọn em đi sớm về sớm, anh chờ bọn em trở lại.”
Nghĩ tới chuyện ngày mai có thể về nhà rồi, tâm trạng của Phùng Thiên Bảo cũng khá hơn, nói thật anh cũng đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi, thật sự rất lo lắng cho sư phụ ở nhà có một mình.
“Ừ!”
Mặc váy đúng thật là rất phiền toái, từ nhỏ đến lớn, quả thật là cô chưa từng mặc váy bao giờ! Bây giờ mặc lên, có cảm giác cả người không được tự nhiên, vạt váy quá dài, bước đi cũng không dễ dàng.
Đợi một lúc, vẫn chưa thấy người bên trong đi ra ngoài, liền nhìn viền váy bằng ren ở phía dưới, “Sư huynh, lấy giúp em cây kéo, ở phía sau bàn chỗ anh đó.”
Cầm lấy cây kéo, Xá Cơ Hoa liền trực tiếp cúi người xuống, để lại phía trên của viền váy, còn phía dưới thì cắt phăng đi một cái! Taoo do Gỡ bỏ đi những nếp gấp bằng ren kia ra, vốn là một chiếc váy thục nữ đến gót chân, lập tức trở thành tới đầu gối, nhưng mà, xem ra lại có chút sức sống hơn.
“A Hoa, cậu làm gì vậy, tại sao lại cắt váy đi?”
“Quá dài, đi bộ bị vướng, mình sợ sẽ bị té ngã.”
“Nhưng mà nhìn cậu như vậy, có chút không giống lễ phục rồi.”
“Ai có quy định nhất định phải giống lễ phục mới được sao?”
“Nhưng. . . . . .”
Lúc này cuối cùng hai cô gái cũng đi ra ngoài, nhưng mà trên người của hai người cũng không mặc dạ phục, chỉ mặc có chút hơi thục nữ hơn bình thường một chút mà thôi.
“Tuyết, Vũ, tại sao các cậu lại không mặc dạ phục vậy? Chẳng lẽ đều không mặc vừa?”
Hoàng Bộ Tuyết và Hạ Tình Vũ đồng thời trợn mắt lên nhìn cô, cái gì mà không mặc vừa chứ, cái này còn không phải là vì cô ấy sao, cái con nhóc này, không biết trong đầu của cô ấy chứa cái gì nữa?
. . . . . .
Bãi xe dưới tầng ngầm của bệnh viện!
Mới cắt chỉ vết thương xong, sau khi lên xe Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu quét mắt nhìn Long Húc Hàng đang ngồi ở vị trí tài xế hỏi: “Còn chưa thấy người đi xuống dưới sao?”
Cũng đã hai ngày rồi, người phụ nữ kia thật sự muốn sống luôn trong căn phòng đó không chịu ra ngoài sao?
“Theo như báo cáo, trừ Hoàng Bộ Tuyết và Phùng Thiên Bảo ra, thì hai ngày qua, cũng không thấy người nào ra ngoài hết, hay là để tôi nghĩ biện pháp vào đó xem như thế nào?”
Cô thật sự bình thản như vậy?
“Không cần!”
Long Húc Hàng có chút không hiểu liếc nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, hai ngày nay, tại sao lão đại lại đột nhiên trầm tĩnh xuống như vậy, nếu như đặt vào hoàn cảnh lúc trước, đã sớm sai người tới phá hủy căn phòng kia rồi ấy chứ.
“Sao nào? Nhìn tôi làm gì? Lái xe đi.”
“Lão đại! Cậu bảo Vũ đi tới thành phố A làm gì vậy?” Sáng sớm hôm qua chỉ thấy La Vũ Hiên vội vàng đi tới thành phố A, thậm chí không nói với anh.
“. . . . . .”
Lúc này, điện thoại của Huyền Vũ Thác Hàn vang lên!
Móc điện thoại ra, cũng không biết trong điện thoại nói cái gì, chỉ thấy mới vừa nãy còn lạnh nhạt giờ chân mày nhíu chặt lại, trên gương mặt tuấn tú thoáng hiện lên một chút không vui!
“Đi theo . . . Ừ!” Cúp điện thoại.
“Khách sạn XX!”
Long Húc Hàng liếc mắt nhìn khuôn mặt trầm xuống của Hàn Vũ Thác Hàn, không nói gì, nhưng cũng đoán ra được, cho nên không nói lời nào nữa, trực tiếp nhấn cần ga một cái.
Rất nhanh, một chiếc xe màu đen, lao đi như bay biến mất ngay tại chỗ.
Bãi đậu xe tối om khôi phục lại vẻ im ắng yên tĩnh!
. . . . . .
Kiến trúc cung điện màu trắng, đặc biệt là là ánh điện chiếu xuống, có vẻ vô cùng rực rỡ đủ màu xanh vàng, bức tranh to kếch xù, tượng đá tinh xảo, những viên đá chạm khắc tinh xảo, bể phun nước ngũ sắc, khiến cho người ta hoa mắt.
Hai bên đường thì bày đầy hoa tươi, nam nữ thì ăn mặc sang trọng và hoa lệ, nối đuôi nhau đi vào trong khách sạn.
Tối nay, là bữa tiệc sinh nhật của hội trưởng trước của hội Minh Cát, theo lẽ thường mà nói, là lão đại của hắc bang, cho dù có làm tiệc sinh nhật, thì chỉ có thể làm ở tại biệt thự của nhà mình.
Nhưng hôm nay lại khác, vốn là một khách sạn sang trọng bậc nhất, mở tiệc chiêu đãi tại chỗ này, mời đủ mọi tầng lớp, không khí hết sức náo nhiệt, một chút cũng không nhìn ra đây là trận thế của một lão đại xã hội đen.
Lúc này, ở cửa chính của khách sạn, ba chiếc xe limousine lục tục dừng lại! Người áo đen đứng ở ngoài cửa, vừa thấy xe tới, liền vội vàng ra đón!
Nhưng mà không đợi người tới mở cửa xe, xe dừng lại thì Minh Hạo Thiên liền xuống xe, thay người phía sau mở cửa xe.
Ba bóng dáng, lần lượt người trước người sau xuống xe.
“Wow, một nơi tuyệt đẹp!”
Sau khi từ trên xe bước xuống, Xá Cơ Hoa liền bị khí phái của khách sạn hấp dẫn! Cũng không làm ra vẻ, trực tiếp bật thốt ra những lời rung động ở trong lòng!
“Hy vọng cô sẽ thích! Chúng ta đi vào thôi!” . Minh Hạo Thiên cười cười nhìn cô, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người áo đen đi theo phía sau, dẫn ba người vào bên trong.
Nhưng vừa đi vào trong khách sạn thì Xá Cơ Hoa không nhịn được mà trợn trừng mắt lên nhìn khung cảnh bên trong.
Cái này. . . cái này quả thực là cấp bậc hoàng gia! Đầu tiên là những viên đá cuội rải trên lối đi hai bên đường, toàn bộ ở đây đều trồng đầy cây cối hoa cỏ, mặc kệ là hoa hướng dương, cúc Ba Tư, hoa hồng, Violet, tất cả hoa cỏ đều tranh nhau đua nở, giống như ở chỗ này bây giờ không phân biệt được là mùa gì, tất cả hoa cỏ ở đây đều nở rất đẹp như vậy.
Ở khu vực trung tâm còn có một cái suối phun nước hình chiếc ô lớn theo phong cách Châu Âu. Đại sảnh nằm ở phía sau suối phun, những ánh đèn khúc xạ sang, quả thật nhìn giống như những đèn điện chiếu sáng lấp lánh bình thường.
Dọc đường đi, cô gái nhỏ bé ở bên cạnh không ngừng nhìn hết chỗ này tới chỗ nọ, gương mặt trang điểm một chút son phấn càng tỏa ra ánh sáng bắn ra bốn phía. Hoàng Bộ Tuyết và Hạ Tình Vũ liếc nhìn Xá Cơ Hoa đang không ngừng phấn chấn và kích động ở bên cạnh, không còn lời nào để nói nữa.
Nhưng mà, bọn họ cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn! Khách sạn này, không phải quá xa hoa rồi đấy chứ?
Sau khi đi vào đại sảnh, những món đồ trang trí ở đây lại càng có vẻ vô cùng phú quý.
Minh Hạo Thiên đi vào, ánh mắt của toàn hội trường cùng hướng tới, trong ánh mắt của những người đàn ông thì mang theo sự cung kính và sợ hãi, còn của phụ nữ thì mang theo sự ngưỡng mộ và dục vọng.
Không biết tại sao, Xá Cơ Hoa theo bản năng cảm thấy bên ngoài những ánh mắt kia, còn mang theo địch ý rất mạnh. Giống như muốn đem bọn cô ra ăn tươi nuốt sống vậy!
Có ích gì sao? Rõ ràng là ba người bọn cô ăn mặc ‘đặc biệt’ hơn bọn họ, trong lòng cùng thoáng qua một câu nói như vậy!
Hình như Minh Hạo Thiên cũng cảm nhận được những tầm mắt của mấy người đó, nhất thời ánh mắt lạnh lùng quét tới!
Chẳng qua là lúc quay đầu lại, thì trên khuôn mặt lạnh lùng lại dịu dàng hơn một chút, hướng về phía Xá Cơ Hoa ở bên cạnh nói: “Tôi dẫn các cô đi gặp ông nội của tôi.”
“Được!”
Tới bữa tiệc sinh nhật của người ta, thì nhất định phải gặp mặt và trực tiếp nói lời chúc mừng sinh nhật vui vẻ với người ta chứ, nói thế nào đi nữa, bọn họ đi tay không tới đây, cũng có chút xấu hổ!
Minh Bá Thiên ăn mặc chỉnh tề, đang đứng ở một góc hẻo lánh trong đại sảnh gặp gỡ với mấy người bạn thân! Nhưng mà, khi Minh Hạo Thiên dẫn theo ba cô gái đi vào tới cửa chính của đại sảnh gây nên một trận xôn xao, đã hấp dẫn sự chú ý của ông.
Dĩ nhiên, ông cũng không bỏ qua được ánh mắt dịu dàng nơi đáy mắt mới vừa nãy kia!
Cô bé kia chính là cô gái mà cháu nội ông thích sao? Tầm mắt sắc bén của Minh Bá Thiên liền chú ý tới Xá Cơ Hoa bên cạnh Minh Hạo Thiên.
Khi Minh Hạo Thiên dẫn người đi lại trước mặt ông thì tầm mắt của Minh Bá Thiên liền nhìn thẳng vào Xá Cơ Hoa!
“Hạo Thiên! Bọn họ là?”
“Ông nội! Bọn họ là bạn của con, cô ấy là A Hoa.” Minh Hạo Thiên hướng về Xá Cơ Hoa ở bên cạnh, cười dịu dàng giới thiệu! Ý tứ trong lời nói, trong lòng hai ông cháu đều hiểu.
“A Hoa! Vị này là ông tội tôi!”
Thật là một ông cụ khí phách! Còn chưa tới gần, đã có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ ở xung quanh ông, điều này khiến cho Xá Cơ Hoa không khỏi chăm chú nhìn thêm, không ngờ ông chính là ông nội của Minh Hạo Thiên, lão đại tiền nhiệm của hắc bang! Trâu bò, khó trách khí thể của ông mạnh mẽ hơn người khác không biết bao nhiêu lần!
“Xin chào, ông nội Minh, sinh nhật vui vẻ.” Lễ phép nào! Haiz, ai bảo người ta khí thế mạnh mẽ hơn cả trâu bò làm gì!
Sau đó tới Hoàng Bộ Tuyết và Hạ Tình Vũ ở bên cạnh!
Nhưng mà, đáp lại các cô, là một người áo đen vội vã đi vào, cắt ngang lời bọn họ.
“Chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt rét lạnh của Minh Hạo Thiên bắn tới!
“Bên ngoài cửa khách sạn, đột nhiên bị người của Huyền Vũ Thác Hàn bao vây.” Anh ta nói đi vào xin phép, là muốn rút súng đối đầu với nhau? Hay là cung kính mời vào?
Nếu như là cung kính mời vào, thì vẻ mặt của những người kia có vẻ không không được tốt lắm, hình như không giống như bộ dạng đi chúc thọ, ngược lại giống như muốn rút súng gây chiến thì đúng hơn!