Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 123: Chương 123: Chương 99: Cướp người ép hôn (2)




Editor: Heisall

“Tôi có nói anh có thể đi sao? Để người lại cho tôi.” Lời nói lạnh lùng của Minh Hạo Thiên vừa dứt, hơn một trăm người áo đen liền trực tiếp bao vây hai người lại.

Hạ Tình Vũ ở bên này gấp gáp, thì Long Húc Hàng ngược lại rất bình tĩnh.

Gương mặt Huyền Vũ Thác Hàn không chút thay đổi, giống như không thấy những người này vậy: “Tránh ra, hôm nay là sinh nhật Minh Lão Thái Gia, tôi không hy vọng làm ra những hành động không tôn kính.”

Lúc này, khi Huyền Vũ Thác Hàn vừa dứt lời, liền thấy người áo đen mới vừa đi vào đã đi tới nói thầm vào tai Minh Hạo Thiên điều gì đó, sau đó bị phất tay lui xuống.

Thật ra thì ngay từ trước khi Huyền Vũ Thác Hàn còn chưa chạy tới đây, anh đã thông báo cho người chạy tới rồi, mới vừa rồi chỉ là trì hoãn chút thời gian, hiện tại người cũng đã ở ngoài cửa, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, mười mấy giây đã xông tới rồi.

Minh Hạo Thiên nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, ánh mắt càng lạnh hơn: “Thả người, nếu không anh cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi được nơi này.”

Lời của anh vừa nói ra, khoảng trăm người áo đen bỗng hết sức cảnh giác, dù không rút súng, nhưng nhìn khí thế, cũng đủ biết chỉ cần một mệnh lệnh sẽ rút ra rất nhanh thôi.

Đối thoại của bọn họ, làm cho tâm tình những người đang đứng xem cũng khác nhau, có kích động, có khẩn trương, chỉ sợ nơi này trong lúc bất chợt sẽ biến thành địa điểm ác chiến bằng hỏa lực của hắc bang.

“Vậy ư? Thế thì tôi đây cũng muốn nhìn thử một chút!” Huyền Vũ Thác Hàn bước thẳng về phía cánh cửa! Giống như không thấy những người áo đen ở trước mặt vậy!

“Người đâu, bắt người lại cho tôi.” Sắc mặt Minh Hạo Thiên âm u, giọng nói lạnh lùng vừa dứt, nhóm người áo đen đang vây xung quanh nhanh chóng tiến lên.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị hành động, một giọng nói lớn đầy uy nghiêm vang lên, vang vọng vào bên trong.

“Minh lão đầu, ông cứ trơ mắt nhìn cháu của ông bắt nạt cháu nội nhà tôi phải không? Ông có còn lương tâm hay không, ban đầu lão già đáng chết nhà tôi kia đã cứu ông vào lúc ông gặp nguy hiểm, ông đã sớm. . . . . .”

Không biết Chu Hữu Mai tới từ bao giờ, chỉ thấy lúc này không biết bà từ đâu nhô ra, khí thế bừng bừng chỉ vào lỗ mũi của lão đại tiền nhiệm, mắng thẳng! Hoàn toàn không hề bận tâm đến mặt mũi của người ta.

Nhưng Minh Phách Thiên lại không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào, bởi vì lời bà ấy nói đều là sự thật, năm đó khi ông vẫn còn là một tên côn đồ cắc ké, nhà Huyền Vũ bọn họ xác thực có ơn cứu mạng với ông.

Ông vốn không định nhúng tay vào, bởi vì cô bé kia cũng là người Hạo Thiên thích! Nhưng hôm nay đột nhiên nhô ra một Huyền Vũ lão phu nhân, thế nên ông lại không thể không mua chút thể diện.

“Hạo Thiên! Thả người.” Minh Phách Thiên nhìn về phía Minh Hạo Thiên, giọng nói lạnh lùng, trong giọng nói lại mang một chút áy náy.

Gương mặt Minh Hạo Thiên liền biến sắc: “Ông nội!”

“Buông tôi ra! Buông ra. . . . . .”

Huyền Vũ Thác Hàn nhếch miệng nở một nụ cười tà, xem ra Vũ làm việc giỏi nhất là tính toán thời gian!

Không để ý tới những người khác nữa! Huyền Vũ Thác Hàn khiêng lấy cô gái đang không ngừng giãy giụa trên vai, trực tiếp đi ra!

. . . . . .

Trong một căn phòng sang trọng!

“Hu. . . . . .Hu. . . . . .”

Trong chăn, Xá Cơ Hoa đau lòng nức nở nghẹn ngào.

Huyền Vũ Thác Hàn tức giận nắm chặt tay, trừng mắt nhìn người trên giường đang run rẩy, sau khi nghe cô ai oán suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng đi tới, vén chăn của cô lên.

“Khóc cái gì mà khóc?” Anh cứng ngắc chất vấn. Không phải cô rất phách lối sao? Sao tối nay lại đột nhiên khóc như vậy chứ? Không phù hợp với tính cách thường ngày của cô chút nào!

“Hừ. . . . . .” Nước mắt chảy ròng ròng, cô oán giận trừng mắt nhìn anh, quay lưng đi tiếp tục nức nở.

“Có cái gì tốt mà khóc?” Anh lật người cô lại, tức giận hỏi.

“Tôi không muốn gả cho anh!” Xá Cơ Hoa đẩy anh ra, nổi giận, nức nở nghẹn ngào kháng nghị.

Người đàn ông chết tiệt này rõ ràng là giặc cướp mà, cho dù cô tay đánh chân đá thế nào, anh cứ thế bắt cô trở về , dọc đường đi cái mông của cô cũng bị đánh đến sưng lên, nghĩ lại một chút liền vừa bực vừa hận đến cắn răng nghiến lợi.

“Cô gái đáng chết, gả cho tôi có cái gì không tốt?” Anh nắm chặt quả đấm, trên trán nổi gân xanh, cắn răng rống to.

Mẹ nó, anh ta có cái gì tốt chứ? Động một chút là ra lệnh tới ra lệnh đi với cô, thỉnh thoảng còn trưng cái mặt thôi cho cô nhìn, tính khí thì xấu, còn tự đại, vô sỉ, vô lại. . . . . . Còn siêu cấp không giữ chữ tín, đã thua cược với cô, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa đưa đồ cho cô nữa. . . . . .

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chính là không thấy anh ta có gì tốt.

“Anh chỗ nào cũng không tốt.” Xá Cơ Hoa trừng mắt với anh.

“Cô. . . . . . Vậy cô nói cho tôi nghe một chút, tôi có chỗ nào không tốt, tôi sẽ sửa.” Cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không tức giận với cô.

Anh khinh thường phụ nữ, nhưng lại nhẫn nhịn với cô, thậm chí không còn là mình nữa, trong lúc vô tình anh đã thay đổi vì cô. Mà những thay đổi kia, lại giống như chuyện đương nhiên.

Tay nghề Xá Cơ Hoa thuần phục dạ dày anh, mà cô đúng là hết sức kiêu ngạo, ngay thẳng không che giấu chút nào, lại có chút giảo hoạt, trong lúc vô tình đã bắt được trái tim của anh.

Vậy mà sau tất cả, cô gái này lại dám nói không muốn gả cho anh? Còn nói trên người anh không có chỗ nào tốt ư?

Nói giỡn cái gì vậy chứ!

“Anh đánh tôi!” Xá Cơ Hoa tùy tiện tìm lý do qua loa lấy lệ, xoay mặt lại lần nữa, cảm thấy có chút lạnh đến buồn nôn, vì cô mà sửa ư? Chẳng lẽ anh ta có chút. . . . . .

Xá Cơ Hoa hít sâu một hơi, xoay mặt lại, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt tiến tới gần.

“Tôi đã cố gắng sửa hết rồi.” Anh im hơi lặng tiếng, đè nén tức giận, đây không phải là do cô luôn nói không gả cho anh hay sao, hơn nữa, anh xuống tay rất nhẹ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.