Editor: trang bubble ^^ \
Sau khi vỗ nước sạch vào gương mặt, đầu óc Phù Nhược Nhi rốt cuộc không chết ở trạng thái ngủ say nữa, rút ra giấy vệ sinh trên kệ, thấm khô nước đọng trên mặt, sau đó hít sâu một lần, nhìn mình trong kính, mắt không phải hoàn toàn sáng ngời, mà tinh thần cũng không có nhảy thoát ra ngoài từ trong mệt mỏi, vì vậy cô quyết định sau khi trở về chỗ ngồi, lại ngủ tiếp một giấc nữa.
Lần này đến tổng bộ Huyền Vũ, cô nhất định phải đoạt lấy hợp đồng dài hạn này, như vậy, ở trong mấy năm sau ‘Kiệt Sâm’ mới có thể hoàn toàn đột phá củng cố lần nữa ở trong giới thương mại Malaysia.
Vì lần này có thể lấy ra kế hoạch hoàn mỹ nhất, cô và toàn bộ nhân viên công ty đúng là làm thêm giờ ròng rã ba buổi tối, chỉ vì có thể trổ hết tài năng ở trong cạnh tranh đông đảo!
Dĩ nhiên, nguyên nhân lần này cô vội vã như vậy, quan trọng nhất là mấy ngày trước đó Long Húc Hàng kia xảy ra Ô Long, ai biết Long Húc Hàng này có phải là người ngoài mặt quân tử sau lưng tiểu nhân hay không?
Cho nên cô tính toán ở trong thời gian Long Húc Hàng ở Malaysia này, cô bay ngay đến Tổng Công Ty ‘Huyền Vũ’ tranh thủ lấy xuống kế hoạch, hơn nữa, cũng có thể trở về thăm mấy đưa bạn tốt năm đó một chút.
Bước ra toilet, cô đã thấy người đàn ông trên chỗ ngồi trước đó đưa lưng về phía cô, lúc này, cô mới bỗng nhiên nhớ tới hình như mình vừa vặn thiếu chút nữa ngã ở trên người của hắn.
Ký ức trước đó bị bắt được vẫn còn đang mơ hồ không rõ ràng, người của cô đã đi tới bên cạnh người đàn ông rồi.
Bởi vì là khoang phổ thông, cũng không có rộng rãi xa xỉ như khoang thương mại vậy, Phù Nhược Nhi cẩn thận từng ly từng tý nghiêng đầu nhìn một chút người đàn ông ở chỗ ngồi bên cạnh, bởi vì cô vừa lên máy bay đã ngủ mất rồi, cho nên không hề chú ý người đàn ông ngồi ở bên trong.
Ngay vào lúc Phù Nhược Nhi nghiêng đầu nhìn sang thì gò má người đàn ông kia đối diện về phía cô ngồi, người kia đột nhiên đứng lên từ vị trí không phải là rất rộng rãi đứng ở trước mặt cô!
Bởi vì anh đột nhiên đứng lên, hai người không thể tránh khỏi có chút tiếp xúc nhẹ, theo bản năng Phù Nhược Nhi lui về phía sau một bước, không khỏi liếc anh một cái, lại phát hiện anh thật là cao đó! Tầm mắt của cô lại chỉ có thể đối diện với lồng ngực của anh, cô tò mò khẽ ngẩng đầu lên một góc độ ——
Không ngờ tầm mắt của cô cũng còn chưa kịp liếc nhanh ngắm đến mặt mũi anh nữa, một giọng nói trầm thấp khiêu gợi đã truyền vào trong tai của cô.
“Thật khéo, Phù tiểu thư.”
“A!” Phù Nhược Nhi bị khuôn mặt đột nhiên đến gần doạ sợ hết hồn, “Anh. . . . . .”
Đây, đây sao lại thế này? Long Húc Hàng? Dựa vào điều tra, không phải nói sau mười mấy ngày anh mới trở về nước sao? Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Càng kinh khủng hơn chính là, lại đang ở vị trí bên cạnh cô——
Chủ nhân gương mặt dường như cảm thấy cô rất thú vị, một đôi mắt đen lấp lánh có hồn tà nịnh nhìn chằm chằm vào cô.
Long Húc Hàng ước chừng cao hơn cô một cái đầu, khuôn mặt tà tuấn, bộ dáng lười biếng, làm cô liên tưởng đến báo đen xinh đẹp, mãnh liệt, ngang ngạnh không kềm chế được như vậy, rất có tính nguy hiểm.
“Anh... Tại sao anh lại ở chỗ này?” Kiềm chế xuống nhịp tim hoảng sợ rối loạn, cô lúng túng lập tức dời đi tầm mắt, vẻ mặt quái dị nhanh chóng trở về chỗ.
Ngay tại lúc cô lúng túng hỏi thì Long Húc Hàng lại quan sát cô lần nữa.
Một đầu tóc dài đen nhánh, lông mày thanh tú, mắt to linh hoạt, mặt trái xoan cổ điển tiêu chuẩn. Ô! Hôm nay cô thay trang phục thục nữ, thật đúng là cảm giác không giống nhau, so với xinh đẹp yêu diễm (diêm dúa loè loẹt) lần trước, cô lúc này hợp khẩu vị của anh hơn.
“Rất kỳ quái, tại sao tôi lại không thể ở chỗ này chứ?”
Long Húc Hàng nhếch lên khóe môi, cũng chậm rãi ngồi trở lại chỗ ngồi, nhưng hai mắt vẫn thưởng thức dừng lại vẻ đỏ tươi ngượng ngùng lúng túng hiện lên ở trên má cô kia.
“Ách, không có gì!”
Ngồi trở lại chỗ ngồi, ánh mắt Phù Nhược Nhi bay tới bay lui, cực kỳ không được tự nhiên! Sự xuất hiện của anh, hoàn toàn phá vỡ cơ hội ban đầu của cô, loại tình trạng này khiến cô có loại cảm giác vô lực, nhưng người này đã ở trên đường, không thể nào lại mới quay đầu lại chứ?
Giây lát, cô len lén dùng khóe mắt liếc một cái về phía đường đi, lại phát hiện Long Húc Hàng chỉ cách một chỗ trống nho nhỏ với cô mà thôi, hết cách tim của cô đập tăng nhanh mấy nhịp.
Thật là xui xẻo! Làm sao lại vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Ô Long hỏng chuyện này? Lần thứ hai, mà cô chạm mặt với anh cũng mới lần thứ hai mà thôi.
Mồ hôi ~
Âm thầm vừa đọc Tam Tự kinh, cô không nhịn được hơi xoay khuôn mặt, lại dời tầm mắt về phía anh, nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy và khóe môi hơi cong phảng phất như giễu cợt cô của anh.
Bỗng dưng, Phù Nhược Nhi cảm thấy người đàn ông này không khỏi chướng mắt, đặc biệt không vừa mắt, một ý nghĩ thoáng qua, cô nắm lên chăn mỏng che lên đầu, muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng thời gian mới mấy giây, cô lại cảm thấy động tác của mình quá mức ngây thơ, vì thế để đỉnh đầu chậm rãi nhô ra từ sau cái chăn ——
Vừa nhô ra, Phù Nhược Nhi chán nản, mơ hồ thẹn quá thành giận, lúng túng, khiêm tốn, chờ thay đổi nét mặt, lập tức hiện ra ở trước mặt của Long Húc Hàng, anh không khỏi cảm thấy buồn cười đối với hành động kỳ quái đột nhiên của cô, mà anh cũng đúng là nhỏ giọng bật cười.
Tiếng cười trầm thấp của anh nghe vào trong tai cô, truyền vào đầu không phải của anh thưởng thức mà là anh trêu đùa điều này làm cho trong đáy mắt cô thoáng qua giận dữ, gương mặt dâng lên màu đỏ, chẳng qua lại là tức giận tạo thành đỏ ửng.
Chán nản, không vui, tức giận, biểu hiện trên mặt theo ý nghĩ trong lòng người chủ, hoàn toàn in lên trên, ở trong lúc vô tình nhìn gần như khiến Long Húc Hàng bên cạnh xem hoàn toàn không chớp mắt.
Đột nhiên, nụ cười của anh biến mất, trong đôi mắt lóng lánh sáng ngời trở nên phức tạp khó hiểu.
Anh nhíu chân mày lên, đây là lần đầu tiên anh chịu tốn thời gian, nhẫn nại, quan sát tỉ mỉ một người phụ nữ như vậy, thiệt là, hoàn toàn bị bề ngoài của người phụ nữ này dao động, nhưng anh chưa quên vẻ nóng bỏng dã man ẩn trong tính cách cô.
Mà anh đang quan sát đồng nghiệp của cô, lông mày đẹp đẽ của Phù Nhược Nhi nhíu lại!
Người đàn ông này là xảy ra chuyện gì nhỉ? Mang theo vẻ mặt phức tạp quái dị thăm dò, với vẻ mặt giảm nhiệt vội vã thay đổi trực tiếp nhìn sang về phía bên cô.
Cảnh này khiến Phù Nhược Nhi vốn không vui lên tới điểm cao nhất, làm sao? Cô lại không có nghĩa vụ phải chịu bộ dáng làm như lạnh lùng của anh.
Cô không phục khẽ nâng cằm, mở lớn mắt to như nước trong veo của cô, hung ác trừng mắt liếc anh một cái —— lúc này, hình ảnh mới vừa này mơ hồ không rõ kia đột nhiên tiêu cự chính xác, độ nét tuyệt vời hiện ra ở trong đầu cô. . . . . .
Ánh mắt cô thoáng qua kinh dị, đột nhiên gương mặt cũng sắp đỏ đến đốt cháy rồi.
Ông trời! Mới vừa rồi cô lại lỡ đưa tay đè ở —— ách. . . . . . Chỗ kín của anh!
Tự cảm thấy mất thể diện, lúng túng cắn răng đè xuống xúc động muốn nhảy dựng lên kêu to ở trong lòng.
Cố gắng hô hấp mấy lần thật sâu, lúng túng để tay xuống.
Trời ạ! Sao cô lại lơ mơ như vậy chứ? Lần trước nhầm xem anh là đồ háo sắc, lần này, ngược lại cô thật sự là chuyện làm sắc nữ (cô gái háo sắc) một lần!
A a a ——
Nhưng mà, cô cũng không phải là cố ý, suy tư hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô quyết định, nếu người ta cũng nhỏ mọn bày sắc mặt, vậy cô cần gì phải để ý chứ?
Vì vậy, cô kiên quyết xoay nghiêng đầu nhỏ tới một hướng khác, không nhìn anh nữa.
Không bao lâu, Phù Nhược Nhi đưa tay xoa xoa ánh mắt đau xót. . . . . . Chậm rãi khép mí mắt, hoàn toàn không nhìn người đàn ông bên cạnh, lần nữa tiến vào thế giới Chu công (ngủ rồi ^^)—
Vẻ mặt của cô, từ đầu tới đuôi Long Húc Hàng đều thấy rõ ràng, có điều, anh cũng không có dự định muốn làm rõ, dù sao chính anh cũng còn ở trong hỗn độn, không lần mò được đầu mối của chính mình.
Nhìn lại cô vùi sâu vào trong chăn mỏng một lát ——
Ừm! Anh âm thầm quyết định trở về xong, nhất định phải tìm những ‘bạn gái’ dịu dàng như nước kia của anh thuận tiện an ủi một lúc, nếu không anh sợ anh lại đột nhiên rối loạn thần kinh đi gặm một món ăn ớt!
Long Húc Hàng có chút không được tự nhiên thay đổi tư thế ngồi một chút, kéo một góc chăn mỏng qua che lại chỗ nhạy cảm dưới bụng khẽ hiện hình kia!
Ôi, cúi đầu liếc nhìn, lúc đang liếc mắt người phụ nữ đã đi theo Chu công hẹn hò kia thì lắc đầu lên tiếng thở dài đành chịu!
. . . . . .
Cửa lớn sân bay, người ra ra vào vào, đột nhiên đều ngừng lại bước chân, từng tầm mắt một thăm dò cũng bị ba chiếc Rolls-Royce hào hoa dài hơn từ nơi không xa đến cực nhanh hấp dẫn.
Vào khoảnh khắc xe dừng lại kia, xuất hiện trong nháy mắt như thế, cửa lớn im ắng yên tĩnh đến quỷ dị!
Sau đó, chứng kiến nhân sự xuống từ trên xe kia, từng lời từng lời nhỏ nhẹ âm thầm vang lên, trong đó không thiếu khơi dậy tám mươi phần trăm làn sóng trái tim hồng của phái nữ tại chỗ!
Người đàn ông trung tâm bước xuống từ trên xe, ngũ quan tuấn tú tà mị hoàn mỹ, trên người mặc áo sơ mi đen, quần dài đen, có điều từ lúc xuống xe, từ đầu đến cuối đều không chú ý kính yêu và khiếp sợ của mọi người tại chỗ đối với mình, vẻ mặt anh lạnh nhạt lại bí mật mang theo một cỗ nghiêm lạnh (nghiêm trang lạnh lùng) chỉ bước nhanh chân, cùng đi với hai gã đàn ông áo đen khác tới cửa chính sân bay, đi tới phía điểm máy bay cấp XX đáp xuống.
Tiến vào đại sảnh sân bay, cho dù ba người đã hết sức khiêm tốn, nhưng trong đại sảnh người tới người đi như con thoi, vẫn luôn luôn hấp dẫn tầm mắt mọi người, đặc biệt là người đàn ông áo đen đứng ở trung tâm, càng là tiêu điểm ánh mắt mọi người.
Huyền Vũ Thác Hàn sớm thành thói quen đủ loại ngưỡng mộ trong tầm mắt mọi người, cho nên đối với những tầm mắt kia, anh cũng không có bao nhiêu tâm tình đi để ý tới. Lúc này, anh vẫn đang nghĩ tới, chờ một chút gặp được nhạc mẫu đại nhân (mẹ vợ) tương lai nên đối phó như thế nào!
Ôi!
Nói đến lại nhức đầu, tuy nói truy cứu tận gốc ngọn nguồn, anh xuất phát từ ý tốt, mà dưới điều kiện tiên quyết là trong ý tốt này lại dùng điệu bộ bắt cóc đưa người đi Italy, tình huống lại khó làm rồi!
Huyền Vũ Thác Hàn dẫn hai người đi tới phía mục đích, lại suy nghĩ làm sao khiến mẹ vợ tương lai đổi cái nhìn đối với mình thì lại thấy hai bóng người dẫn đầu đi ra từ chỗ xác nhận xuất cảnh cách đó không xa.
Đúng lúc tầm mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhìn sang thì vừa vặn chống lại đôi mắt sắc bén kia, trong tầm mắt nóng giận khiến bước chân anh hơi ngừng lại, có điều, rất nhanh, trên gương mặt tuấn tú mới vừa rồi còn lạnh nhạt, đột nhiên giương lên một khuôn mặt tươi cười lấy lòng, dáng dấp nghênh đón có chút chân chó.
“Hoan nghênh trở lại, bác gái, chào ngài, chào ngài, con tên là Huyền Vũ Thác Hàn, ngài có thể gọi con là Thác Hàn.”
Bởi vì nguyên nhân lần trước là Xá Cơ Hoa, Huyền Vũ Thác Hàn còn chưa kịp gặp mặt chính thức với Xá Tinh Hoa, vì lẽ đó Xá Tinh Hoa còn chưa từng gặp anh, cho nên, vừa thấy mặt, cũng vội vàng giới thiệu, tránh cho để lại ấn tượng càng thêm xấu cho cha mẹ vợ.
Xá Tinh Hoa và Hạ Tuyền Vũ đi ở phía trước, sau lưng còn đi theo hai vệ sĩ áo đen, có điều, bốn người mới vừa ra ngoài, trừ Xá Tinh Hoa nào đó thoạt nhìn sắc mặt nhẹ nhàng, ba người kia như không nhịn được trợn tròn mắt một cái, đây, đây trở mặt cũng thay đổi quá nhanh đấy?
Đối với Huyền Vũ Thác Hàn chào đón, trong bóng tối Xá Tinh Hoa sớm len lén quan sát một phen, người thì rất tốt, có điều, đối với hành động lần này gần như là bị ép đi Italy, trong lòng đè nén nóng giận không phải là một chút.
Anh cố ý lấy lòng, Xá Tinh Hoa chỉ là rất sắc bén sau đó cho một ánh mắt tức giận, tay vừa nhấc, trực tiếp đẩy ra người chắn ở trước mặt bà, bèn đi tới phía cửa sân bay, đừng thấy vẻ ngoài của bà xinh xắn lanh lợi, nhưng cậy mạnh lại tuyệt đối không yếu chút nào, không hổ là người luyện võ ——