Kỳ nghỉ nguyên đán ba ngày chấm dứt, phim của giáo sư hướng dẫn đã đóng
máy từ lâu, Đinh Huyên lại trở về khuôn mẫu mỗi ngày đọc luận văn viết
luận văn, bảy giờ sáng thức dậy, nhận trọng trách cho Vương Thu dậy sớm
không nổi, đến thư viện giữ chỗ.
“A Huyên, tớ đến rồi, cậu đang ở đâu thế?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Vương Thu.
“Phòng đọc báo chí.” Đinh Huyên hạ giọng, kéo ghế ra cầm cốc nước, “Bên trái hàng thứ ba bàn chính giữa.”
“Ờ ờ, tớ thấy cậu rồi.” Vương Thu tắt điện thoại.
Tuy rằng đã qua kỳ thi nghiên cứu sinh, người trong thư viện không hề ít
lại, có một số ngại ký túc xá lạnh, xách theo máy tính qua đây hưởng
dùng điều hòa, số còn lại thì toàn tâm toàn ý chuẩn bị thi cuối kỳ, lấy
PPT in ra giấy, viết ghi chú coi như xong một buổi sáng.
“Cám ơn cậu giúp tớ giữ chỗ.” Vương Thu lấy ra máy tính từ trong túi.
“Hôm nay nhiều người quá, không chiếm được chỗ có phích cắm.” Đinh Huyên cầm lấy cốc nước của Vương Thu, “Tớ đi lấy nước trước.”
“Ơ, cậu viết xong luận văn rồi à?”
“Còn chưa…mới bắt đầu xem tài liệu lịch sử thôi.”
“Má ơi cả buổi sáng cậu làm gì hả.”
Đinh Huyên lúng túng đỏ mặt. Sáng nay, mới vừa nhìn chằm chằm luận văn tải
xuống từ trên mạng, ngoài việc ngẩn ngơ thì cô nghĩ ngợi miên man. Cụ
thể suy nghĩ những gì, cô im lặng không muốn nói.
Nguyên đán chấm dứt, Đoàn Luật Minh giảm bớt thời gian làm việc tại bệnh viện, trở về
trường dạy thế, bắt đầu chuẩn bị bài thi cuối kỳ, xem xét tiến triển thí nghiệm của nghiên cứu sinh tiến sĩ, hơn nữa cuối kỳ dồn lại đủ loại
công việc, thế nên gần đây anh rất bận rộn, không yêu cầu Đinh Huyên đi
theo anh mỗi ngày nữa, mà bảo cô chuyên tâm hoàn thành luận văn cuối kỳ.
Đinh Huyên lấy nước từ máy nước nóng nằm cạnh toilet, vừa mới vặn mở cho cốc của mình, cô đột nhiên nghe được tiếng khóc, hu hu hu rất đau lòng.
Cô đặt cốc xuống, nhìn thoáng qua toilet nữ.
Dưới bồn rửa tay sát góc tường có một cô bé toàn thân ướt đẫm, trông chừng
chín tuổi, như là vừa mới mắc cơn mưa lớn, mái tóc ướt sũng dính trên
mặt, cô bé dùng bàn tay nhỏ bé lạnh đến trắng bệch không ngừng lau mặt,
ngẩng đầu lên nức nở, nhìn Đinh Huyên ngoài cửa.
“Sao vậy bạn nhỏ?” Đinh Huyên sờ túi áo, không có khăn giấy, haiz.
Cô bé vẫn khóc nức nở, nước mắt ngập trong hốc mắt nhanh chóng hóa thành
giọt nước chảy xuống, cô bé không nói gì, ngẩng đầu nhìn bồn rửa tay nằm trước nhất.
Đinh Huyên quay đầu nhìn, trong bồn rửa tay trắng
tinh có một con búp bê vải vườn hoa đêm* to bằng bàn tay nằm đó, ướt
sũng: “Búp bê này là của em sao?”
“Hi, Đinh Huyên.” Một nữ sinh cùng lớp đi tới, bọc chăn, mang dép lê, cũng cầm cốc đi lấy nước, “Cậu nói chuyện với ai thế?”
Đinh Huyên ngây ngẩn cả người: “Cậu…” Không nhìn thấy cô bé.
Cô bé đột nhiên ngừng khóc, trừng đôi mắt to nhìn Đinh Huyên, không hề nhúc nhích.
Lúc này Đinh Huyên mới phát hiện, cô bé mặc chiếc váy trắng, hoàn toàn
không phải quần áo mùa đông. Cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay dần dần bò
lên. Cô lùi ra sau một bước, hai bước.
“Tớ vốn cho rằng mỗi lần
sang thư viện mang chăn dép lê thì đã đủ lợi hại,” nữ sinh lấy nước
xong, xoay nắp đóng chặt, “Hôm nay người ngồi đối diện tớ lại còn mặc bộ đồ ngủ len, hứ! Ờ, bây giờ cậu đi chưa?”
“Đi.” Đinh Huyên gật đầu, sắc mặt hơi tái nhợt. Cô không dám quay đầu lại nữa, cầm lấy cốc nước vội vàng cùng bạn học rời khỏi.
Trở lại chỗ ngồi, Đinh Huyên đưa cốc của Vương Thu cho cô bạn, sau khi ngồi xuống cô nắm chặt vành cốc nóng hổi, vẫn cảm thấy cơ thể lạnh giá từ
trong ra ngoài.
“Cậu sao vậy?” Vương Thu ở đối diện nhìn ra điểm bất thường của cô.
“Không có gì…” Đinh Huyên lắc đầu.Vương Thu viết mấy dòng trên tờ giấy nháp, đẩy qua đây —— “Học viện chúng ta
có một giáo sư soạn kịch lớn tuổi rất nổi tiếng, nhận được sự trợ cấp
của quốc gia, hình như gọi là Cổ… không nhớ ra tên, chính là người ngồi
xe lăn, nghe nói sắp chính thức phong bút.”
Giữa lông mày Đinh
Huyên hiện lên một tia kinh ngạc, cô nhanh chóng viết cái tên đẩy qua.
“Giáo sư Cổ Thường Khôn? Luận văn của tớ đang định viết về kịch tác của
ông ấy.”
“Trùng hợp thế à? Chính là ông ấy. Giáo sư hướng dẫn của tớ là học trò của ông ấy, thời gian trước giáo sư Cổ làm phẫu thuật
tim, ba đứa con đều di dân sang Mỹ, thế nên đều là do học trò trông
chừng ngoài phòng giải phẫu. Dù sao hình như nghe nói vừa là bệnh tim,
vừa là bệnh Parkinson.”
“Tớ nhớ không phải tháng trước ông ấy vừa mới tuyên bố một kịch bản viết năm năm trời sao? Giáo sư hướng dẫn của
tớ cũng trích đăng lại.”
“Đúng vậy, thì làm để phong bút ấy.”
Phong bút… Đinh Huyên còn nhớ tại lễ khai giảng năm nhất và lễ tốt nghiệp năm tư, cô từng gặp giáo sư Cổ. Thời gian quả nhiên vô tình. Hồi năm nhất
ông lão bạc đầu vẫn rất có tinh thần, bốn năm sau lại ngồi xe lăn, đầu
tóc bạc trắng gần như rụng sạch. Nhưng ông ta vẫn chưa bao giờ từ bỏ
công việc, thậm chí bản thảo diễn thuyết cũng do mình viết ra rồi sửa
chữa. Đinh Huyên rất ngưỡng mộ vị học giả gặp văn thời trẻ, cải cách áp
bách, rồi sau đó tiếp tục kiên trì sáng tác, cuộc đời nhấp nhô nhiều
lần. Tuy nói muốn với tới cuộc đời như giáo sư Cổ có phần xa xôi, nhưng
Đinh Huyên vẫn hy vọng mình cũng có thể cố gắng tới gần hướng đi của ông ta.
Cô cắn môi, tắt đi trang web CNKI*, chuyển sang tìm cái tên
Cổ Thường Khôn trong mục tin tức. Quả nhiên, dòng tin tức đầu tiên hiện
ra chính là “Nhà soạn kịch nổi tiếng quốc gia ngôi sao sáng tám mươi
tuổi tuyên bố phong bút”.
nơi đây là kho dữ liệu, luận văn, báo cáo, tạp chí… lớn nhất của Trung Quốc.
Tin tức nằm ngay phía dưới là, kịch bản phong bút của Cổ Thường Khôn
“Thương Long”, đã được một ngôi sao từng theo học tại trường điện ảnh
truyền hình một mực theo đuổi. Cổ Thường Khôn từng được mời giảng dạy
tại một trường điện ảnh truyền hình nổi tiếng, người học trò cuối cùng
này, hiện giờ là ảnh đế Tư Nam hai mươi bảy tuổi, tại buổi từ thiện do
giáo sư Cổ phát động anh ta liền tỏ vẻ bằng lòng không lấy thù lao trở
về sân khấu kịch nói, tham gia diễn vở “Thương Long”, trả ơn cho thầy.
Tư Nam…
Một diễn viên có ánh mắt u buồn, ngũ quan sáng ngời rõ nét, nhưng nụ cười lại tỏa sáng.
Trong học viện không ít bạn học không định tiếp tục học tiến sĩ, tất cả đều
đã thực tập tại những công ty điện ảnh truyền hình khác nhau, có người
làm phim, có người làm kịch nói, có người làm quản lý người mẫu, còn có
người tự mình trực tiếp kinh doanh trên weibo kiếm tiền. Có một số người từng gặp Tư Nam, khi tán gẫu kể rằng anh ta rất liều mạng, quay phim
chưa bao giờ dùng thế thân, diễn cảnh nổ tung tai nạn xe cộ tất cả đều
do mình đích thân ra trận. Có thể trẻ tuổi nổi tiếng như vậy, còn nhận
được giải ảnh đế, không dễ dàng gì.
Đinh Huyên đột nhiên nhớ tới
lần đầu tiên khi nhìn thấy tin tức xe đưa đón sân bay tự bốc cháy trên
màn ảnh lớn trong thành phố…trước đó là quảng cáo đồng hồ của Tư Nam.
Di động đột nhiên rung trên bàn, điện thoại gọi tới biểu thị: Uông Ninh.
Đinh Huyên cầm di động, chạy mấy bước ra khỏi phòng đọc sách, đi tới bên cửa sổ.
“Chào cô.”
“Đinh Huyên à, sau khi thi cuối kỳ em có kế hoạch gì không?” Uông Ninh hỏi.
“Còn chưa ạ.”
“Em muốn làm thêm không?” Uông Ninh nói, bà biết Đinh Huyên luôn tự mình
kiếm tiền sinh hoạt. Thế nên vào lúc này khi những sinh viên khác muốn
tiếp tục học tiến sĩ đều nhàn nhã xem phim trong ký túc xá, Đinh Huyên
ngược lại vẫn làm thực tập, “Nhà hát văn hóa thành phố vừa công bố buổi
tập kịch, thiếu nhân lực, nhưng tiền lương không nhiều lắm. Nhưng nếu em bằng lòng, cô sẽ giới thiệu em qua đó.”
“Là ‘Thương Long’ của giáo sư Cổ phải không ạ?” Đinh Huyên hỏi.
“Em cũng biết ư?” Uông Ninh kinh ngạc, cười nói, “Có hứng thú không?”
“Có ạ. Cảm ơn cô.” Đinh Huyên lập tức nói, “Phiền cô rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Cúp máy, Đinh Huyên nhìn bầu trời mờ mịt ngoài cửa sổ kính, gần đây sương
mù đặc biệt nghiêm trọng, ban đêm cách mười mét gần như không nhìn thấy
người. Ban ngày sương mù bao phủ.
Đinh Huyên quay đầu nhìn toilet nằm ở phía xa xa trên hành lang.
Có một số thứ, cô chưa từng nhìn thấy.
Mà hiện tại…
Cô hít sâu một cái, nắm chặt hai tay run rẩy vì rét lạnh.
Xem dự báo thời tiết, mấy ngày tiếp theo lại là mưa dầm.