Đinh Huyên ngồi trước bàn, không hề nhúc nhích nhìn Đoàn Luật Minh cầm
con dấu cá nhân đóng trên lá thư đồng ý. Nhìn anh mới vừa mới nói chuyện với chủ nhiệm Lâm đã rời đi, hình như ngày hôm qua phòng phóng xạ xảy
ra sơ suất rất lớn, tối qua anh liền chạy đến xử lý sự việc.
“Anh không có gì muốn nói sao?” Cô nhịn không được hỏi.
Đoàn Luật Minh trông vẫn như thường, giương mắt nhìn cô: “Em không hỏi, tôi nói thế nào?”
“Các giáo sư tại viện y học đều ở bệnh viện trực thuộc Hoa Đại —— sao anh lại ở đây?”
“Tôi có bệnh viện của mình, tại sao còn phải đến bệnh viện khác?” Đoàn Luật
Minh khép lại văn kiện, một tay đưa cho cô. Ngón tay thon dài kẹp trang
giấy trắng nõn.
“Thế tại sao lần trước khi tôi nằm viện, bọn họ đều gọi anh là bác sĩ, không phải viện ——”
“Tôi không thích người khác gọi tôi là viện trưởng.” Đoàn Luật Minh đặt
xuống cây bút trong tay, anh dựa vào lưng ghế xoay màu đen, trầm ngâm
nhìn chằm chằm ánh mắt Đinh Huyên, “Nghề chính của tôi là bác sĩ.” Anh
không hề nói đùa, mà mang theo trạng thái làm việc nghiêm túc. Hơn nữa
bởi vì việc công, nhìn thấy rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của anh không tốt lắm.
Ánh mặt trời đầu đông rọi đầy bên trong, không hề cố kỵ mà theo cửa sổ sáng sủa chiếu vào —— Đinh Huyên phát hiện từ sớm, Đoàn
Luật Minh thích không gian tràn đầy ánh sáng —— ánh sáng ban ngày mạ lên một lớp lạnh lùng điềm tĩnh cho đường nét của anh. Ngũ quan không thể
xoi mói ở dưới ánh sáng càng say đắm hơn, bờ môi anh rất mỏng, làn da
trắng và bóng râm hòa hợp dưới tia sáng, khiến người ta có cảm giác gầy
gò. Nhưng Đinh Huyên biết, sau khi cởi áo khoác thân hình anh có sức bật không gì sánh bằng, ẩn chứa sức mạnh vô hạn, cho dù là lúc bị thương.
Trong lúc ngẩn ngơ, Đinh Huyên quên mất thời gian, cũng quên mình còn muốn
hỏi gì. Loại cảm giác này, tựa như là ánh trăng trên ngọn cây trong đêm
mùa hạ, nhìn thấy bụi hoa dạ lai hương trước cửa nhà lẳng lặng nở rộ,
xinh đẹp trong bóng đêm. Cô từng muốn đặt một chậu dạ lai hương trong
phòng ngủ, nhưng phát hiện mùi hoa này sẽ khiến người ta…khó thở.
“Còn có vấn đề gì?” Anh bình tĩnh hỏi.
Đinh Huyên bỗng nhiên hoàn hồn: “Anh…” Cô tìm về suy nghĩ, “Trước khi đồng ý để tôi làm cùng tổ biên kịch, có phải anh đã sớm biết đoàn phim sẽ hợp
tác với bệnh viện của anh không?”
“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Anh mỉm cười.
“Được rồi…” Cô đứng lên định rời khỏi, do dự nói, “Tôi ở trong thang máy nhìn thấy một bác sĩ còn trẻ, mái tóc màu nâu vàng, thổi kẹo cao su —— là
Cửu Vĩ ư? Bút trong túi của tôi đều bị đổi thành kẹo cao su.”
“Lần sau em để ý một chút, cậu ta thích lấy đồ của người khác.” Đoàn Luật
Minh không hề phủ nhận, “Lần sau tôi đem bút của em qua.”
“Khỏi
cần.” Đinh Huyên sững sờ, chính mắt nhìn thấy một nhân vật mấu chốt khác dưới ngòi bút xuất hiện, cảm giác kỳ diệu này lại cổ quái. Cô ôm văn
kiện đi mở cửa, lại xoay người, “Lễ khởi quay sáng mai anh có tới
không?” Cô biết anh cũng nhận được lời mời.
“Nếu không phẫu thuật.” Anh đáp.
Đinh Huyên đóng cửa đi ra ngoài.
Chín giờ sáng hôm sau, lễ khởi quay “Liễu diệp nhân tâm” tổ chức ngoài trời.
Thời tiết chuyển lạnh từ sớm, hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống không ít. Cây
ngô đồng cao lớn nằm trong luống cây phát tiếng xào xạc, thỉnh thoảng
rụng xuống vài chiếc lá. Tòa nhà cao thấp ở phía xa xa, trong ánh nắng
mùa đông dưới sự bao phủ của sương trắng tầm nhìn rất thấp. Mặt trời tựa như được tấm lưới mỏng lồng vào, ánh nắng mông lung mang theo độ ấm nhè nhẹ rọi xuống đất.
Chưa đến chín giờ nhân viên của các tổ lần
lượt có mặt, tổ đạo diễn, tổ sản xuất, tổ quay phim, chờ đợi mười ba tổ
hơn một trăm người tập hợp tại hiện trường tổ chức lễ khởi quay, trông
rất náo nhiệt.
Đinh Huyên thuộc tổ đạo diễn, bởi thế cùng nhân
viên cùng tổ đứng chung, mà Đinh Nhược Kỳ không lâu sau cũng tới nơi, cô nháy mắt với em gái mấy cái, rồi đi về phía vòng người đưa đẩy ở nhóm
diễn viên —— bây giờ đã có không ít phóng viên truyền thông đến phỏng
vấn.
Không bao lâu, đột nhiên trông thấy một trận ồn ào, hóa ra
là Nhan Nghiên đang nổi tiếng tới nơi. Trong trong ngoài ngoài đều là
truyền thông và trợ lý, Đinh Huyên nhón chân nhìn hồi lâu cũng không
thấy được Đinh Huyên đứng giữa đám người.
“Sau này sẽ có thời gian xem!” Chị Lưu đứng bên cạnh trêu ghẹo, vỗ vai cô.
“Hôm nay biên kịch Uông thật không đến ư?” Tiểu Thường của tổ đạo diễn lần đầu gặp Đinh Huyên, nhỏ giọng hỏi chị Lưu.
“Chị ấy không muốn qua đây.” Chị Lưu nhỏ giọng nói, bĩu môi về phía diễn viên.
Đối phương bừng tỉnh hiểu ra rụt cổ về.
Bàn thờ đã chuẩn bị từ sớm, nhang đèn đèn cầy trái cây để cúng không thiếu
thứ nào, máy quay phim cũng được tấm vải đỏ đậy lại. Đinh Huyên lần đầu
nhìn thấy cảnh như vậy, không khỏi cảm thấy mới mẻ, nhưng cô nghĩ rằng
nó cũng mang theo chút sắc thái mê tín truyền thống.
Nhà sản xuất phát biểu trước tiên, là nhân vật hết sức quan trọng trong ngành ——
nhưng Đinh Huyên không nhận ra. Ngược lại cô nhận ra vị đạo diễn đứng
cạnh nhà sản xuất, đã từng thấy trong tin tức, một đạo diễn trung niên
mập mạp, bộ dạng hơi giống phật Di Lặc, có điều sắc mặt lại rất nghiêm
túc, trông nói năng thận trọng.
Sau khi nhân vật chính phát biểu
ngắn gọn thì đại diện của các tổ tiến lên dâng hương. Đương nhiên tổ
diễn viên nhận được nhiều sự chú ý nhất, dẫn đầu là nữ chính Nhan Nghiên đeo kính râm, bên cạnh là nam chính Lý Nhiên không nổi tiếng bằng cô
ta, nhưng gần đây rất được chú ý, vừa mới nhận giải thưởng diễn viên
mới.
Mọi người trong đoàn phim hiển nhiên đã quen nhìn thấy minh
tinh, tất cả đều chơi di động, tán dóc, chỉ có Đinh Huyên đứng ở bên kia tò mò nhìn xung quanh. Có thể làm được diễn viên quả nhiên mặt mũi vượt trội hơn người bình thường nhiều. Tuy nói đeo kính râm, nhưng vẫn nhìn
ra Nhan Nghiên có cái mũi cao miệng nhỏ, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay. Đôi chân dài mảnh, làn da trắng nõn xinh đẹp, mái tóc đen thẳng, kính
râm màu đen càng làm nổi bật khuôn mặt nõn nà tinh xảo. Mà Lý Nhiên ở
bên cạnh cũng chân dài, nhưng trông gầy gò, khung xương không lớn, chẳng giống như Đoàn Luật Minh nhìn thấy là cảm nhận được cánh tay anh rất
mạnh mẽ.
Nhan Nghiên chắp tay khom lưng hành lễ, trên cổ đeo thứ
gì đó liền rơi ra từ trong áo, cô ta đứng thẳng, đẩy kính râm, sau đó
nhét thứ kia vào trong áo.
Phía sau là nữ thứ Đinh Nhược Kỳ, cô
không đeo kính râm, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trông rất nghiêm túc.
Nam thứ Phương Dĩ Hành xuất thân từ cuộc thi sắc đẹp, anh ta cười quay
đầu nói gì đó với người bên cạnh. Anh ta trông rất hoạt bát, trong vô
hình làm giảm tuổi tác của anh ta, có vẻ rất trẻ trung.
Đinh Huyên quan sát diễn viên dưới ánh đèn flash, phía sau lại truyền đến một trận xôn xao không thể bỏ qua.
“Mau nhìn mau nhìn! Ai thế hả, diễn viên mới ư?” Tiểu Thường kích động.
“Chưa từng thấy —— đạo diễn đi qua kìa.” Chị Lưu lập tức nói.
Đinh Huyên quay đầu, ngạc nhiên sửng sốt.
Đoàn Luật Minh đến đây.
Anh bước xuống từ chiếc xe Maybach, cách xa đám đông, áo sơ mi vẫn cài kín
kẽ như trước, cà-vạt thắt vừa đúng, âu phục vừa người lộ ra đường nét
nam tính, áo khoác ngoài màu đen để mở.
Đạo diễn luôn được người ta coi trọng gần như là chạy chậm đến, đứng trước mặt Đoàn Luật Minh bắt tay chào hỏi, cười nói gì đó.
“Nhân vật lớn nào đây, đạo diễn Doãn khách khí như vậy.” Tiểu Thường kinh ngạc.
“Hai người chưa từng gặp sao?” Đinh Huyên buồn phiền, “Đây là viện trưởng bệnh viện Giai Nhân.”
“Trẻ vậy đã là viện trưởng? Má ơi phải giữ bình tĩnh…” Tiểu Thường cảm thán.
Sự xuất hiện của Đoàn Luật Minh khiến cho nhóm diễn viên giảm xuống mấy
bậc. Trên toàn thân anh đều viết ba chữ “kích thích tố”, nhưng trò
chuyện với vị đạo diễn thân thiện anh lại trông rất lạnh lùng, chẳng hề
tươi cười.
Anh luôn luôn xa cách có lễ độ, sao hôm nay…chẳng lẽ có vấn đề gì?
Phản ứng đầu tiên của Đinh Huyên chính là nhìn Đinh Nhược Kỳ cách đó không
xa. Đinh Nhược Kỳ đang trò chuyện với nam thứ Phương Dĩ Hành, nói đến
chuyện gì đó rất vui vẻ.
Cũng may, chỉ cần Đinh Nhược Kỳ không sao thì cô yên tâm rồi.
Không biết đạo diễn và Đoàn Luật Minh nói những gì, anh giơ tay xem thời
gian, rồi xoay người mở cửa lên xe. Đạo diễn lùi ra sau mấy bước, giống
như đưa mắt nhìn theo tiễn anh đi.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại,
ánh mắt Đoàn Luật Minh lướt qua đầu vai đạo diễn, nhìn về hiện trường lễ khởi quay. Bên đó đang mở tấm vải đỏ đậy máy quay phim.
Đinh
Huyên theo ánh mắt anh quay đầu lại, trong nháy mắt nhịp tim cô rối loạn —— đứng bên cạnh máy quay là Nhan Nghiên luôn không có biểu cảm trên
mặt, cô ta đột nhiên tháo kính râm xuống, nhìn về phía Đoàn Luật Minh.
Đôi mắt của Nhan Nghiên rất đẹp, ánh mắt óng ánh, như nước trong veo, nhưng kết hợp với khuôn mặt trái xoan xinh đẹp kia lại hiện ra một chút vênh
váo. Cô ta đột nhiên cười, quay đầu phối hợp với phóng viên để chụp ảnh, thậm chí còn dặn dò trợ lý phát lì xì cho giới truyền thông.
Hình như tâm trạng của cô ta…cứ vậy trong nháy mắt liền tốt lên.
Đinh Huyên đứng trong gió lạnh, không hề nhúc nhích, để mặc sợi tóc bị thổi loạn che khuất ánh mắt cô.
Chân trời, mây đen âm thầm cuồn cuộn, một cơn bão xám xịt đang muốn tiến tới.
Màu sắc này thẩm thấu cả thành phố ảm đạm.
……
Sau khi kết thúc lễ khởi quay, là đến bữa ăn.
Tất cả mọi người chỉ cần nhắc tới ăn thì cảm xúc liền tăng vọt. Mọi người
líu ríu, vẫn ngồi theo tổ, không nói chuyện công việc quay phim, mà tán
dóc chuyện phiếm, cảnh tượng vui vẻ thoải mái. Mọi người trong đoàn phim đến từ khắp nơi, nghe chị Lưu kể, trong đoàn đông nhất là người Tứ
Xuyên, sau đó là Bắc Kinh và Thượng Hải. Chỉ có một cô gái đến từ biên
cương Tây Bắc, không có đồng hương trong đoàn phim.
Nhà sản xuất
và đạo diễn đi xử lý công việc đến muộn còn chưa tới. Bên cạnh bàn tổ
đạo diễn chính là tổ diễn viên, nghe được bên kia cười không ngừng, mấy
người trước đó còn lạnh nhạt giờ vừa mới quen biết liền trò chuyện vui
vẻ giống như bạn bè lâu năm. Đinh Nhược Kỳ ngồi đằng sau Đinh Huyên, hai người thường nhỏ giọng nói vài câu. Mà Nhan Nghiên tâm trạng rất tốt,
sau đó khoác cánh tay Đinh Nhược Kỳ, trò chuyện hồi lâu. Một lúc sau cô
ta liền bưng rượu đi qua, bên tổ đạo diễn lập tức đều đứng lên hết.
“Mọi người ngồi đi.” Nhan Nghiên đã cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len, lộ
ra vòng ngực lớn thắt lưng nhỏ, cô ta tươi cười quan sát một vòng, ánh
mắt dừng tại người Đinh Huyên, “Vị này là đồng nghiệp mới?”
“Cô ấy tên là Đinh Huyên, thuộc tổ biên kịch.” Tiểu Thường giành đáp trước.
Nghe được hai chữ “biên kịch”, nụ cười trên mặt Nhan Nghiên khựng lại, nhưng không hề nhìn ra chút cảm xúc biến hóa, cô ta nhướn mày: “Cô cũng họ
Đinh? Cô và Nhược Kỳ có quan hệ gì? Hai người trông giống nhau lắm.”
Lời này vừa thốt ra bàn đạo diễn liền xôn xao. Đinh Nhược Kỳ đứng dậy, hình như hơi khẩn trương, Đinh Huyên cố gắng trấn an nắm tay chị: “Tôi là
chị cô ấy, lớn hơn ba tuổi.”
“Chẳng trách.” Nhan Nghiên che miệng cười, “Thật là một cặp chị em xinh đẹp.” Ở cổ áo cô ta, mặt dây hình
vuông màu đen khắc hoa văn chợt lóe lên.
Đinh Nhược Kỳ cười khách khí, cầm rượu uống một hơi cạn sạch, ý cười chưa tới đáy mắt, nơi đó tràn đầy sự mỏi mệt.
Nhan Nghiên uống rượu xong thì trở về chỗ ngồi, trợ lý vội vàng chạy tới, kề sát tai cô ta: “Thăm dò ra rồi, người kia là viện trưởng đồng ý hợp tác với đoàn phim, giáo sư viện y học Hoa Đại, tên là Đoàn Luật Minh.”
“Ừm.” Nhan Nghiên vung tay, bảo trợ lý lui ra. Sau một lúc lâu, bên môi cô ta hiện lên nụ cười.