“Ngày hôm qua…trên đường anh đưa cô Uông trở về, cô ấy có nói gì nữa không?” Trong cơn gió lạnh mùa đông, Đinh Huyên kéo mũ áo
lông lên, khi nói chuyện miệng phả ra làn khí trắng nhàn nhạt.
“Không nói gì cả.” Đoàn Luật Minh mặc chiếc áo len màu đen, bên ngoài
khoác áo bành tô màu cà phê, hình như không cảm thấy lạnh, “Dù sao cũng
là vấn đề cá nhân giữa em và tôi, bà ấy không nên nhúng tay vào. Cơ mà,
bà ấy có nhắc tới,” anh hơi suy tư nói, “Kịch bản của em đã bị trả về
rồi à?”
“À…” Đinh Huyên có phần mất tự nhiên, cúi đầu dùng mũi chân đá một hòn đá, “Dù sao cũng không thể viết tiếp nữa.”
“Có viết tiếp hay không là một chuyện khác. Em có biết vấn đề lớn nhất
khi bị trả về là cái gì không?” Giờ phút này Đoàn Luật Minh lấy ra thái
độ người thầy, “Cốt truyện chưa đủ chín chắn, viết nhân vật chính giống
như…thiểu năng trí tuệ.”
“…” Đinh Huyên ngây người, không phục nói thầm, “Vậy nhìn xem hiện tại
anh có phải ——” nửa câu sau của cô bị chìm trong một tràng ho khan kịch
liệt.
Đạo diễn vừa mới hô dừng, Tiêu Yến liền chống tường ho dữ dội, bờ lưng
gầy yếu co lại tựa như dao gọt. A Hoan bưng một bình tổ yến đứng bên
cạnh Nhan Nghiên, dịch một bước về phía trước hình như muốn đi chăm sóc
Tiêu Yến, nhưng kiêng dè Nhan Nghiên vẫn không dám đi.
Tiêu Yến bệnh nặng mới khỏi, đóng phim vào mùa đông lại ăn mặc phong
phanh, mau chóng bị cảm sốt, mà hôm nay cô ta đúng lúc quay phim tại
cuối chiều gió. Nhan Nghiên thì ở hướng đầu gió hút thuốc, mùi thuốc
nồng nặc khiến Tiêu Yến ho khan không dứt, giống như muốn ho ra lá phổi.
Hai ngày nay, Nhan Nghiên bắt đầu hút thuốc táo tợn hơn, trước kia nghe
lời người đại diện còn cố gắng kiềm chế, nhưng dạo này điếu thuốc lại
không hề rời tay. Tất cả mọi người đoán rằng gần đây cô ta xảy ra chuyện gì nên mới nôn nóng như thế, nhưng lại phát hiện điểm kỳ lạ là cô ta
luôn tươi cười chào hỏi Đinh Nhược Kỳ.
“Lần trước bảo cô mua đồ trang điểm, đã mua chưa?” Nhan Nghiên dập tắt
đầu thuốc lá, lại từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu khác, sắc mặt u sầu hỏi A Hoan.
A Hoan gật đầu: “Mua rồi, Dior Chanel Armani đều có cả.”
“Lại mua thêm nước hoa về đi, tất cả đặt trong phòng kia —— không cho
phép bất cứ ai đi vào.” Nhan Nghiên nhả ra một làn khói, nhắm mắt lại.
A Hoan hơi do dự, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nói gì. Cô ta luôn biết
Nhan Nghiên có một tấm thẻ bài, nhưng mấy hôm trước đã làm mất. Sau đó
Nhan Nghiên lại mang về một miếng ngọc bích, đặc biệt dành ra một gian
phòng dùng để chứa đủ loại đồ trang điểm nước hoa cao cấp và trang sức.
A Hoan căn bản không tin những thứ này, cô ta luôn cho rằng sở dĩ Nhan
Nghiên “mê tín”, chính là vì làm ngôi sao tiền tới quá nhanh, không nỡ
dùng, lo được lo mất bởi vậy tìm kiếm hư vô gửi gắm tinh thần và sự bảo
đảm. Thế nhưng…ngày hôm qua khi A Hoan tiến vào gian phòng kia cất nước
hoa vừa mua xong, cô ta phát hiện nước hoa đặt ở chỗ kia hồi trước chưa
từng mở ra vậy mà lại ít đi một chút. Nghĩ nghĩ, A Hoan rùng mình một
cái, ừm, có lẽ mắt mờ thôi.
Đoàn Luật Minh chẳng hề cho Nhan Nghiên một ánh mắt, mà đứng bên cạnh đạo diễn khi rảnh rỗi thì trao đổi một chút chuyện.
“Anh có chuyện gì tìm đạo diễn thế?” Đinh Huyên không rõ, “Tôi cũng
không sắp đặt anh tiến vào giới giải trí. Cơ mà…” Cô nhíu mày, “Tiết tấu hiện tại đã không còn giống nữa.” Cô loáng thoáng cảm nhận được, dựa
theo sự “phối hợp” như vậy của Đoàn Luật Minh, một ngày nào đó hiện thực sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cô.
“Sự tồn tại của tôi cũng không hoàn toàn giống như sự sáng tạo dưới ngòi bút của em. Em nên nhận ra điểm này từ sớm.”
Quả thật, hiện giờ anh là sự tồn tại hoàn toàn độc lập. Nhưng Đinh Huyên không thể xác định rốt cuộc đây là tốt hay xấu. Nhìn theo tình hình
trước mắt, Đoàn Luật Minh và Nhan Nghiên dường như về sau không còn bất
cứ liên quan gì nữa. Phân đoạn ban đầu nên “chiến đấu ba trăm hiệp” cũng mất đi, sau này nên sống yên ổn. Nhưng Đinh Huyên cảm thấy mọi chuyện
bây giờ rất vội vàng, vội đến nỗi khiến cô luôn cảm thấy có điểm không
thích hợp.
Đinh Huyên vốn định nói gì nữa, có thể trông thấy đạo diễn đang đi qua, cô đành im miệng không nhắc tới.
“Ngài tìm tôi có gì căn dặn?” Đạo diễn Doãn gần năm mươi tuổi vô cùng
khiêm tốn lễ phép với Đoàn Luật Minh, so với thái độ uy nghiêm khi quay
phim ngày thường của ông ta thì có chêch lệch rất lớn.
“Đinh Huyên học làm biên kịch,” Đoàn Luật Minh nhìn thoáng qua Đinh
Huyên ở bên cạnh tưởng rằng không liên quan đến cô, từ trong lồng ngực
anh lấy ra một xấp giấy A4 đã đính xong, “Muốn nhờ ông xem kịch bản của
cô ấy.”
Đinh Huyên đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, trông thấy đạo diễn
Doãn muốn cầm lấy, cô lập tức ngăn chặn túm lấy mấy tờ giấy trở về:
“Không được!” Tuyệt đối không được, bên trong viết câu chuyện về Đoàn
Luật Minh, đạo diễn Doãn khẳng định sẽ nhìn ra gì đó.
“Tôi đã xử lý qua rồi.” Đoàn Luật Minh thản nhiên nói.
Đinh Huyên vẫn chưa chắc chắn, mở tờ giấy nhìn kỹ một lần, cô dần dần
nhẹ nhàng thở ra. Đoàn Luật Minh lấy ra một câu chuyện ngắn không có kết cục, nghiêm khắc mà nói không phải kịch bản, là cải biên lại từ năm tập đầu của kịch bản, tên diễn viên đều đã thay đổi hết, tình tiết cũng mơ
hồ so với hiện thực.
“Em nên tin tưởng đạo diễn Doãn, ông ta sẽ không ra ngoài nói lung
tung.” Đoàn Luật Minh rút lấy xấp giấy từ trong tay cô đưa cho đạo diễn
Doãn, trong lời nói có nửa phần cảnh cáo.
Đạo diễn Doãn ban đầu không hiểu tại sao Đinh Huyên cẩn thận như thế,
nhưng sau khi đọc xong câu chuyện ông ta cũng hiểu được, đây là một câu
chuyện về nam chính thuộc yêu giới vượt mọi chông gai trong cuộc sống
loài người.
“Kết cấu rất tốt, phù hợp với gu của giới trẻ hiện nay.” Đạo diễn Doãn
thận trọng tìm lời nói, để tránh Đoàn Luật Minh không vui, rồi trả lại
xấp giấy cho Đinh Huyên, “Nhưng mà muốn đầu tư quay phim có thể gặp khó
khăn rất lớn, trong phim hiện đại có yêu quái, khả năng lên truyền hình
rất nhỏ nhoi, chỉ có thể dùng hình thức phim mạng kiếm tiền thử xem.”
“Tôi không muốn quay phim.” Đinh Huyên lắc đầu, nhưng vẫn có chút vui mừng bởi lời khích lệ của đạo diễn Doãn.
“Là hạt mầm tốt, tiếp tục viết đi. Một ngày nào đó, cô sẽ trở thành người nổi tiếng.” Đạo diễn Doãn cười cười.
“Đạo diễn!” Chị Lưu đột nhiên cầm di động chạy sang đây ngắt ngang cuộc
trò chuyện của bọn họ, sắc mặt lo lắng ửng đỏ, “Phương Dĩ Hành ——”
“Còn chưa đến ư? Mọi người trong đoàn đã chờ cậu ta hai tiếng rồi.” Đạo
diễn Doãn vừa nghe tên này liền nhíu mày. Hôm nay là cảnh cuối cùng của
Phương Dĩ Hành, quay xong anh ta liền đóng máy.
“Hôm nay cậu ta không tới được.” Chị Lưu thở hổn hển, “Đã xảy ra chuyện, trợ lý nói cậu ta vừa mới được xe cứu thương từ khách sạn chở đi rồi.”
Đạo diễn Doãn nhất thời không phản ứng, chờ một lúc sau hoàn hồn, ông ta quay đầu gọi trợ lý.
Giây tiếp theo, di dộng của Đoàn Luật Minh rung lên.
Đinh Huyên nhìn thấy anh nhận điện thoại nói vài câu ngắn gọn, sau đó chuẩn bị muốn đi.
“Sao thế?” Cô hỏi, trong lòng hốt hoảng.
“Khoa cấp cứu tại bệnh viện,” Đoàn Luật Minh mở cửa xe, trước khi khởi động xe bỏ lại một câu cuối cùng, “Phương Dĩ Hành.”
……
Bốn vách tường cánh cửa khép kín không cửa sổ, phòng phẫu thuật ánh đèn sáng tỏ.
“Thực tập sinh chỉnh đèn mổ, mạch máu. Một người giúp banh bề mặt.” Đoàn Luật Minh đeo khẩu trang đội mũ giải phẫu nhìn chằm chằm sự sống trong
tay, dặn dò y tá thực tập sinh đơn giản.
Thực tập sinh đã phối hợp ăn ý từ sớm cùng một y tá phụ đều hiểu rõ yêu
cầu của bác sĩ, chỉnh đèn mổ đến mức sáng nhất, đồng thời kiểm tra tình
trạng mạch máu của bệnh nhân, dùng dụng cụ banh cố gắng mở rộng bề mặt
vết thương, “Mạch máu ổn định.”
“Lau mồ hôi.” Bác sĩ Chu đứng đối diện căn dặn y tá bên cạnh, lại chế nhạo một câu: “Đây là bạn thân của ngôi sao nào hả?”
“Phương Dĩ Hành, chính là anh chàng mới nổi hồi tết.” Y tá dụng cụ nói.
“Diễn viên à, chậc chậc chậc, nhìn mặt mũi chắc là buông thả quá độ.” Bác sĩ Chu rất khinh thường.
Đoàn Luật Minh nhìn lướt qua vết cắn rõ rệt trên đầu vai Phương Dĩ Hành, không nói gì.
Ngoài phòng phẫu thuật, ngoại trừ trợ lý luôn chờ Phương Dĩ Hành, những
diễn viên khác cộng thêm đạo diễn sau khi quay xong cũng qua đây thăm —— dù sao ngộ nhỡ sau này xuất hiện tin tức xấu không có lòng cảm thông,
tóm lại là không tốt.
“Bác sĩ có nói chuyện gì xảy ra không?” Đinh Nhược Kỳ và Đinh Huyên cùng ngồi xuống.
Trợ lý hơi bối rối: “Trúng độc cồn…không rõ nguyên nhân xương ngực bị gãy còn có quả thận suy yếu.”
Đinh Nhược Kỳ sửng sốt một chút, không biết suy nghĩ cái gì. Chờ trợ lý
đi làm thủ tục, cô tiến đến bên tai Đinh Huyên, thấp giọng: “Khẳng định
có liên quan đến Nhan Nghiên. Tối qua chị diễn tới khuya, trở về muộn,
nhìn thấy Phương Dĩ Hành hơn nửa đêm từ phòng cô ta đi ra.”
“Tôi cũng nhìn thấy.” Lý Nhiên tỏ vẻ tán thành.
“Nhan Nghiên không đến cùng mọi người ư?” Trong lòng Đinh Huyên trầm xuống.
“Nói là sức khỏe không tốt, trở về rồi.” Đinh Nhược Kỳ cười châm chọc.
Nhan Nghiên trở về căn phòng cao cấp tại khách sạn, đã là mười giờ tối.
Phương Dĩ Hành vừa xảy ra chuyện, cô ta liền quay trở lại hẻm nhỏ kia,
mong có thể gặp lại người nào đó chỉ điểm, nhưng nơi đó chỉ còn lại một
mảnh gạch vụn cháy đen. Trong lòng cô ta bất an, nhưng lại loáng thoáng
vui mừng, may mà Phương Dĩ Hành đã xảy ra chuyện. Về phần nguyên nhân
vui mừng, cô ta vẫn không hiểu rõ.
Nhan Nghiên mở cửa vào phòng, sau khi đóng cửa lại thì cởi khăn quàng cổ kính râm trong bóng tối, đèn phòng chợt sáng lên, trong nháy mắt cô ta
hít một hơi lạnh, phịch một tiếng đè lên cánh cửa.
Trên chiếc sofa bằng da màu đen, có một người đàn ông đang ngồi hình như đã đợi rất lâu, âu phục giày da, dáng vẻ bình thản.
Đoàn Luật Minh.