Cảnh xuân tươi đẹp, trong nước đầy cá béo.
Chắc là ao cá nhà ai ở thượng nguồn bị nước cuốn, Lạc Anh mang giỏ xuống, xúc lên được hai con cá chép to, béo béo mập mập, làm nàng vui vẻ không chịu nổi, liên tiếp mấy lần, thình lình đã xúc được năm, sáu con.
Lạc Anh càng xúc lại càng hăng hái, cuối cùng được đủ mười con. Không biết là số cá còn lại đã học khôn ra rồi hay là bơi xuống phía dưới, xúc tiếp thế nào cũng không được nữa.
Nhưng làm sao để mang số cá này về cũng làm cho người ta gặp khó khăn.
Nếu đặt ở đây, mang về từng con một, chỉ sợ trong chốc lát sẽ bị người ta phát hiện, chẳng còn gì nữa. Cứ cho là người ta không lấy, bên kia sông là núi rừng, nói không chừng còn có thú gì, chim gì. Nếu bọn nó tha đi mất thật thì nàng chẳng đuổi theo nổi.
Người sống không thể nhịn tiểu đến chết được, suy đi nghĩ lại, thế mà nàng thật sự nghĩ ra một cách.
Vài cây liễu bên bờ sông Tây Liễu đã trải qua mấy ngày được nước mưa cọ rửa, được phơi nắng. Những cành cây dành dụm, chắt bóp cả một mùa đông đang ra sức trổ bông, không ít cành đã rủ xuống. Nàng bẻ mấy cành cây, đan ngang mấy cái, dọc mấy cái xuyên qua khe hở xung quanh cái giỏ. Phần còn lại thì bện thành vòng cho cái giỏ cao lên, sau cùng, lưu lại mấy cành dài vắt thành dây buộc, cái giỏ đã biến thành một cái thùng nhỏ có tay cầm rồi.
Dù nói làm cái giỏ bị tổn hại ít nhiều, nhưng nếu so sánh với cá thì không lo lắng nhiều như vậy.
Làm việc này mất một chút thời gian, chờ đến khi nàng thở hồng hộc về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, Châu thị đã tha thiết mong chờ, tiến đến:
“Cá, cá!”
Lạc Anh khom lưng, lấy một cái chậu sắt to ở trong bếp ra, thả từng con cá vào trong. Lại chọn lấy hai con béo nhất, xoay người, đi về hướng nhà thím Liễu.
Sau khi đến nhà thím Liễu, Lạc Anh quen cửa quen nẻo tìm một cái chậu để thả cá, lại đổ vào ít nước. Nhìn thấy cá đang khoan khoái bơi qua bơi lại trong nước, nàng vui vẻ cực kỳ.
“Con bé này, đồ ăn của của nhà cháu cũng không nhiều, còn luôn tiếp tế cho thím.”
Thím Liễu nhặt ít trứng gà và đồ khô, bắt nàng nhận lấy: “Đây là đồ năm ngoái, thím phơi trộm trên nóc nhà, không bị ai phát hiện. Con gà mái kia cũng không chịu thua kém, hai hôm nay đẻ trứng không thiếu. Cháu đi về bồi bổ cho tốt, nếu không về sau mà quỳ thủy đến, cháu sẽ khó chịu lắm.”
Lạc Anh cười hi hi, như là nhớ đến điều gì đó: “Thím Liễu, quần áo cũ của anh Xuyên tử có còn không ạ?”
“Có, còn hai bộ đấy, lúc đi quá vội vàng, tay áo còn chưa kịp làm xong, để thím đi lấy cho cháu.”
Thím Liễu đi ra, tay cầm một gói đồ đưa cho nàng. Trong lòng tò mò vô cùng: “Anh tử, cháu muốn đưa cho ai mặc thế?”
“Cho người đàn ông của cháu ạ.”
Lạc Anh lau tay ở vạt áo cho khô, nhận lấy gói đồ, mặt mày hớn hở, nghĩ: Rốt cuộc thì Ninh Mặc không cần trần truồng rồi.
“Đàn ông?”
Thím Liễu hoảng sợ: “Con bé này, lời gì cũng dám nói loạn cả lên, lúc nào thì cháu có người đàn ông của mình hả?”
“Chính là mấy hôm trước ạ. Một người qua đường.”
Lập tức, trái tim của thím Liễu nhảy vọt lên, nắm chặt lấy cổ tay của nàng, ánh mắt đầy lo lắng: “Bé ơi, có phải cháu bị người ta lừa rồi không. Cái nơi hoang vu hẻo lánh này của chúng ta, nhà nhà hộ hộ có bao nhiêu chuột cũng có thể đếm ra được. Người qua đường ở đâu chạy đến đây, còn chẳng nói tiếng nào đã cưới cháu rồi.”
“Thím yên tâm đi ạ. Chàng là người tốt, đối xử với cháu cũng tốt, chỉ là nhà nghèo, ra ngoài kiếm cơm ăn. Đây không phải là rất trùng hợp sao ạ, chàng gặp được cháu, bị lũ lụt làm hỏng hết quần áo, hỏng đến nỗi chẳng ra cái dạng gì. Chỉ có thể đến mượn hai bộ của anh Xuyên tử để mặc tạm trước đã, sau này cháu kiếm được tiền, sẽ mua cho anh Xuyên tử đồ mới ạ.”
Thấy trong mắt Lạc Anh tràn đầy hạnh phúc, thím Liễu cũng ngại không nói thêm gì. Chỉ có thể nhìn theo Lạc Anh ôm quần áo, bước nhanh rời đi, trong lòng lại rất thương tiếc, lẩm bẩm tự nói:
“Xuyên tử, con nói xem đây là cái thế đạo gì vậy. Vốn là con dâu mà mẹ ngắm cho con, nhưng mà bây giờ, không có con dâu nữa rồi, con cũng không trở về, bảo mẹ sống tiếp ra sao đây!”
Buồn vui trên thế gian không hề giống nhau, ví như bên này, nước mắt của thím Liễu rơi xuống y hệt hạt châu bị đứt dây. Mà ở bên kia, Lạc Anh vui vui vẻ vẻ ngắm Ninh Mặc mặc quần áo mới, nhìn thế nào cũng vừa lòng thế nấy.
Chàng mặc quần áo của Xuyên tử, ống quần hơi ngắn, rõ ràng là chất vải thô mà chàng mặc lên lại đẹp vô cùng.
“Bộ quần áo kia của cậu hỏng rồi, không cách nào mặc tiếp được nữa, tôi cắt cắt may may, chắc sẽ vá được đấy.”
Ninh Mặc chỉ cảm thấy ánh mắt kia nóng bỏng quá mức, sắp đốt ra được một cái lỗ thủng trên người chàng. Đến cả gian phòng cũng thấy là bắt đầu nhỏ hẹp hẳn, nếu không thì sao lại thấy nóng một cách khó hiểu thế?
“Tôi phát hiện ra cậu còn là một phúc tinh thật cơ đấy.”
Nói làm là làm, Lạc Anh nhặt bộ quần áo bị quăng trong góc, cho vào bồn, thêm xà bông, dùng sức đánh lên, làm như không nhìn thấy máu loãng đang phai dần ra nước.
Phúc tinh?
Ninh Mặc nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu, tay áo được xắn lên cao, lộ ra cánh tay săn chắc màu lúa mì.
Vừa nhớ tới chính là đôi tay này lột sạch mình tối qua, chàng lại thấy khuôn mặt nóng lên.
“Cậu xem, lần trước cậu đến, tôi bắt được một con mèo rừng. Lần này cậu trở lại, không nói tới trời trong, còn bắt được nhiều cá to thế. Đây không phải phúc tinh thì là gì nữa?”
Lạc Anh giương khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp sắp cong thành vầng trăng khuyết rồi.
Ninh Mặc hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt nhiệt tình quá đỗi kia, hạ giọng, nói:
“Ơn cứu mạng, không gì có thể báo đáp.”
“Ơ.” Lạc Anh xua tay không thèm để ý: “Chúng ta không phải là vợ chồng à, nên làm thôi mà.”
Nàng giặt quần áo, vui vẻ từ trong lòng ra ngoài mặt, còn ngâm nga một làn điệu nhỏ chẳng ra một khúc ca nào cả, mà nghe lại có hơi quen thuộc.
Rất nhanh, quần áo đã được giặt sạch, phơi lên, tranh thủ trời đang đẹp, Lạc Anh dứt khoát mang toàn bộ chăn đệm ra phơi nắng, phơi khô hết ẩm ướt mấy hôm trước đi.
Dọn dẹp gian phòng xong, nàng nên xử lý mấy con cá rồi.
Lạc Anh đã nghĩ xong nên làm thế nào.
Bây giờ, trời còn chưa nóng lên, nhân cơ hội có hai ngày nắng, làm cá thật sạch sẽ, ướp muối, phơi nắng mấy ngày thành cá khô. Nếu như vậy, khi muốn ăn thì lúc nào cũng có thể bỏ ra ăn được, không sợ bị hỏng.
Đợi đến khi phơi khô xong hết, thuận tiện đưa biếu nhà ông cậu hai con. Mấy năm nay, cậu giúp đỡ không ít, nàng cũng không thể không có lương tâm.
Hôm nay có thể ăn một bữa cá tươi trước.
Vớt một con cá còn sống, đang quẫy loạn lên, lấy chuôi dao đập một phát thật mạnh lên đầu nó, trong nháy mắt, nó liền nằm đơ bất động.
Lạc Anh nhanh tay, lấy dao mổ bụng cá, móc hết mấy thứ ở trong ra, đặt vào nước sạch ở bên cạnh. Sau khi rửa cá thật sạch sẽ, bắt đầu chặt thành từng khúc.
Nhóm lửa, chao dầu, cho đồ ăn vào, thêm nước, om cá.
Từng tiếng vang (của công đoạn nấu ăn) mê người chui thẳng vào dạ dày, từ sáng sớm đến bây giờ, nàng còn chưa ăn cái gì đâu. Lúc này cũng không nhịn được, bẻ một miếng bánh nướng lạnh ngắt, cho vào miệng ngậm chặt, đợi nó nở ra, cố gắng chống đỡ đến khi cá chín.
Cá chín kỹ rồi, không lâu nữa là có thể bắc ra.
Thịt cá được đun đến mềm nát, vừa khoắng đũa là xương đã lìa ra, Nước miếng của Châu thị đã sắp chảy ra hết rồi. Sau khi Lạc Anh đặt một cái đĩa xuống cho mụ, bưng một cái đĩa khác, xoay người đi vào phòng phía đông.
“Ăn cơm thôi.”
Nàng tràn đầy ý cười, bước dài đi đến, đưa đĩa cá tới trước mắt Ninh Mặc: “Trên người cậu có vết thương, mấy hôm nay cứ ăn ở trong phòng đi.”
Ninh Mặc cũng không muốn để cho người khác thấy mình bị thương, vướng vào thêm rắc rối, ngầm thừa nhận đề nghị của nàng.
Vốn đang chạy trốn, giữ mạng quan trọng hơn, chẳng để ý được cái khác, bây giờ trên người thoải mái, dạ dày bị xem nhẹ đã lâu lại bắt đầu kêu gào.
Trước lạ, sau quen.
Chàng cầm đũa lên không hề khách khí, húp một ngụm cháo trước, lại gắp một miếng cá.
Vừa nhìn lên, liền đối diện với đôi mắt lấp lánh của thiếu nữ.
“Thế nào, ăn ngon không?”
Lạc Anh nhìn chàng đầy mong đợi, có hơi giống chú chó đen mà chàng nuôi hồi trước, thật thà, ngốc nghếch, lại tràn đầy sức sống.
Nói thật thì, chẳng ngon gì cả.
Chàng thích ăn cá, chính vì thích ăn cá, nên vô cùng soi mói về cách ăn.
Cá chép hảo hạng nhất phải là cá chép Hoàng Hà, thân dài ba thước (1m?), vảy màu vàng kim là tốt nhất, màu đỏ xếp thứ hai.
Phải có kỹ thuật dùng dao rất tốt để khứa trên thân cá thành cánh hoa, nhấc cái đuôi lên cao, rồi không ngừng tưới dầu từ đuôi xuống, cho đến khi cánh hoa dần dần cuộn lên, giống như một con nhím con đang dựng thẳng lông, thế này vẫn còn chưa xong.
Sau đó, lại dùng các loại hương liệu điều chế nước dùng, cuối cùng, nhân lúc còn nóng thì tưới lên con cá. Ngoài việc cá chép không thể bị biến dạng, còn phải đảm bảo bên ngoài thì giòn, bên trong thì mềm. Thế mới xem là có thể ăn được.
Nhìn đĩa cá trước mắt một lần nữa, kỹ thuật cắt thái hỗn loạn, miếng cá to nhỏ không đều. Vảy cá cũng không được cạo sạch sẽ, dầu cũng không đủ, cứ như là luộc với nước trắng vậy, không át nổi mùi bùn đất trên con cá chép.
Nhưng Ninh Mặc lại cảm thấy, đây là món cá ngon nhất mà chàng từng được ăn.
Ninh Mặc gắp một miếng to cho vào miệng nhai kỹ, rồi khẳng định một cách trọn vẹn:
“Ăn ngon!”
Ăn xong một bữa cơm, vết thương của Ninh Mặc lại chảy máu lâm râm.
Vết đó không lớn, nhưng lại cực sâu, Lạc Anh vội bảo chàng nằm xuống nghỉ ngơi. Việc gì cũng không được làm, cho đến tận khi vết thương khỏi rồi mới thôi.
Lạc Anh thu dọn bát đĩa rất nhanh nhẹn, sau đó làm cá ở trong viện, mùi cá tanh và tiểu khúc chẳng ra điệu gì của thiếu nữ truyền vào qua cửa sổ, giống như một khúc hát ru có thêm mùi vị, dỗ Ninh Mặc ngủ thiếp đi một lần nữa.
Sau khi tỉnh lại thì trời đã tối, nên ăn cơm rồi.
Liên tục ba ngày, cuối cùng thì miệng vết thương của chàng đã kết vảy, cũng mặc bộ quần áo được ghép lung tung bởi nữ công chẳng ra gì của Lạc Anh, chàng có thể xuống giường rồi.
Vừa đẩy cửa ra, ở trong viện là một cảnh tượng phồn vinh.
Trong viện treo mấy sợi dây dài lung tung, lộn xộn, bên trên buộc mấy khúc cá lộn xộn, lung tung. Trong một góc sân chất đống rau dại xanh mướt không biết tên, một đôi tay đang thò ra từ sau cái cối xay bằng đá, cho một quả trứng vào.
“Ơ, cậu tỉnh rồi à.”
Lạc Anh đứng lên từ sau cối xay, muốn lấy tay gạt mấy sợi tóc đáng ghét ra phía sau, lại phát hiện tay đầy bùn. Nàng chỉ có thể chạy đến trước mặt Ninh Mặc, cúi đầu: “Nhanh giúp tôi vén tóc ra sau tai đi, mới làm việc một lúc mà đã bị nó phiền chết đi được.”
Ninh Mặc hơi do dự, không chịu nổi Lạc Anh lại thúc giục. Không biết làm sao, chỉ đành giơ tay bắt lấy lọn tóc kia, cẩn thận vén ra sau tai cho nàng.
Trong lúc đó, bởi vì Lạc Anh không đứng im mà động đậy, ngón tay chàng bị trượt đến cổ nàng ngay lập tức. Xúc cảm ấm áp đó làm chàng thu tay lại một cách cấp tốc, vờ như cái gì cũng chưa xảy ra.
Lạc Anh không hề hay biết, chỉ thấy là cái thứ đáng ghét kia đã không bay đi phất lại trên mặt nàng nữa rồi, vui vẻ giơ trứng chim trong tay lên.
“Sáng sớm đi hái rau dại thì phát hiện ra một cái tổ chim trên chạc cây, tôi trèo lên xem thử, thấy có năm quả trứng, nhặt hết về đây rồi.”
Hình ảnh quá tương tự.
Cũng là ngày xuân hoa nở, diều giấy bay loạn. Con diều của nàng ấy bị gió thổi đứt dây, cuối cùng mắc trên một nhánh cây.
Trong quá trình đi lấy diều xuống, lại vô tình phát hiện một tổ chim trên cây, bên trong còn có mấy quả trứng còn mang theo độ ấm đang nằm im.
Chàng khoe khoang lấy xuống, như một thằng ngốc đi hiến vật quý cho nàng ấy. Đổi lại được một cái nhíu mày, nàng ấy dịu dàng nói:
“Nếu mẫu thân của bọn nó quay lại, không thấy con mình đâu nữa, sẽ đau lòng biết bao. Nhị ca, để lại chỗ cũ đi.”
Hồi ức và hiện thực chồng chéo lên nhau, trong một lúc, Ninh Mặc lại không phân rõ được cái gì là ảo, cái gì là thật nữa.
Lạc Anh càng nói càng hưng phấn:
“Sáng mai tôi sẽ đi xem tiếp, con chim mẹ có nhớ thương đàn con mà bay về hay không. Nếu bắt được nó, chúng ta lại có lộc ăn rồi. Vặt hết lông rồi nướng lên, không cho thêm gia vị gì thì ăn cũng vẫn ngon.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt tham ăn phát ra ánh sáng, chỉ hận sao bây giờ con chim kia không ở trước mặt để nàng bắt nó luôn thì mới tốt.
Ninh Mặc lặng lẽ nhìn, trở lại hiện thực.
Quên đi, đều là mơ.
Thao thao bất tuyệt (nói mãi không ngừng), nước miếng giàn giụa trước mắt bây giờ, mới là hiện thực.