Quả thật là Tiết Đại Nha xứng đáng với khen ngợi của Trương Đại bạn.
Sau khi nghe qua yêu cầu của Lạc Anh, rất nhanh đã chọn được một tòa nhà nơi vắng vẻ phía tây thành.
Kinh thành chia làm ba mặt đông, tây, nam. Trong đó, đa số ở phía đông là danh môn, quý tộc, phía nam lại là dân nghèo cư ngụ. Chỉ có phía tây thuộc loại chẳng cao chẳng thấp, phần đông là thương nhân. Không được tính là loại đình đài lầu các của nhà quyền quý, nhưng lại cũng tương đối cầu kỳ, tinh tế.
Đẩy cánh cửa lớn màu đen huyền ra, một bức tường bình phong khắc hoa khảm ngọc liền đập vào mắt. Trên tường được chạm khắc rỗng rất tài tình một bức tranh đầy vẻ mỹ cảm, thông qua những khe nhỏ có thể nhìn thấy cảnh phong nhã bên trong đình viện.
Tiết Đại Nha nâng tay: “Cô nương, mời đi bên này.”
Vòng qua bức bình phong, bên tay phải là một hành lang dài với đầy tranh các loại hoa cỏ đa dạng, màu sắc rực rỡ. Bên trái trong viện cũng đầy những khóm hoa đủ loại, Lạc Anh cảm thấy mắt nàng cũng hoa lên rồi. Cũng không biết mấy đóa hoa mới nhìn thấy, đóa nào là thật, đóa nào là giả.
Phía cuối hành lang là một cái cổng tò vò, rồi bước qua cửa thùy hoa, bên trong lại có một không gian khác.
Mặt đường dưới chân được phủ kín bằng đá cuội cùng cỡ các màu, nếu nhìn kỹ, mỗi bước đều có hoa văn khác nhau. Tầm nhìn chuyển lên trên, một cái hồ nhỏ có thể chơi thuyền hiện ra trước mắt. Bên bờ hồ trồng đầy cây liễu đang nghênh đón gió mùa hè, cành lá đong đưa, lại có mấy phần phong cảnh giống sông Tây Liễu ngày trước.
Chẳng qua là trên sông Tây Liễu có một cái cầu trúc nhỏ lúc nào cũng có thể bị ngập trong nước. Mà giữa hồ này có một cái đình nghỉ mát đỉnh nhọn đứng sừng sững, hệt một thiếu nữ thanh xuân, thướt tha như ngọc, làm cho người ta không thể rời tầm mắt.
Lạc Anh chậm rãi tiến lên phía trước, đi thẳng đến chỗ cây liễu gần mình nhất.
Đưa tay bẻ mấy cành liễu, đôi tay làm mấy động tác quen thuộc, một cái làn hoa xinh đẹp đã hiện ra trước mắt.
Trước đây khi ở nhà, lúc cuộc sống buồn khổ, nhớ cha mẹ, nàng cũng làm thế này. Một mình đi đến bên bờ sông Tây Liễu, bện cành liễu để tiêu tán nỗi tủi thân. Cứ như buồn bã ứ đọng trong lòng sẽ theo từng động tác trên tay mà phát hết ra ngoài vậy.
Sau khi bện xong làn hoa, nàng lại khôi phục sức sống như cũ.
Không cần xem tiếp phía sau, Lạc Anh duyệt ngay lập tức: “Chính là tòa nhà này!”
Tiết Đại Nha vui vẻ híp cả mắt, nở một nụ cười nhe răng tiêu chuẩn: “Ánh mắt của cô nương quá tốt, chủ nhân tòa trạch viện này là nhà họ Ngô hoàng thương, vì mấy năm trước trong nhà sinh được con trai, tòa nhà không đủ rộng để sống nữa, đành để hoang suốt. Nói là để hoang nhưng cũng thường xuyên có người đến chăm sóc nên cũng không phí nhiều công sức dọn vào ở.”
“Bao nhiêu tiền?”
Thấy nàng nhanh nhẹn dứt khoát, Tiết Đại Nha cũng vui vẻ trong lòng: “Nhà họ Ngô không thiếu bạc nên giá cả tòa nhà này không cao, chỉ cần số này thôi.”
Ông ta giơ một ngón tay lên.
“Đắt thế á?”
Lạc Anh hoảng sợ.
Ôi trời, khó trách nói trong kinh đắt như dầu, một nơi ở cũng chỉ là nhà to khí phái chút, xây một cái đình trên mặt nước, lại có thể tốn nhiều tiền như thế.
“Không đắt, không đắt. Tiết Đại Nha giải thích lia lịa: “Thói đời hiện nay, gạo và mì cũng tăng không chỉ vài lần. Tòa nhà có con số như vậy thật sự cũng không phải là đắt.”
Một trăm lượng còn không đắt?
Lạc Anh tính toán ở trong lòng: Phương Cẩn cho hai trăm lượng, phải dùng một nửa để mua tòa nhà. Dù nói vẫn còn lại một trăm lượng, nhưng nàng còn muốn cho Thuận Hỉ đi học nữa, về sau còn cần tìm cho nó một đứa con trai thừa tự, việc nào cũng cần dùng đến tiền.
Thấy vẻ mặt do dự của Lạc Anh, Tiết Đại Nha cũng bồn chồn trong lòng.
Nếu là người ngoài muốn mua, ông ta nhất định phải kiếm thêm chút hoa hồng. Nhưng thân phận vị này không rõ, trong lòng ông ta không có căn cứ, đành để luôn giá cực thấp, coi như bán một nhân tình.
Một vạn lượng mua tòa nhà thế này đã rất đáng giá rồi.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Lạc Anh đã tính toán xong ở trong lòng, cắn răng: “Được, tôi mua tòa nhà này. Chỉ là hiện giờ không mang theo bạc bên người, quay về sẽ lại gửi đến cho ông.”
Tiết Đại Nha thầm nói ai có thể mang theo nhiều bạc theo người như thế chứ, kể cả là ngân phiếu mà nhiều thế thì cũng không tiện. Trong lòng hớn hở đến nổi cả bong bóng, tự thấy đã làm rất tốt việc này, không chừng còn leo lên được quý nhân gì đó nữa. truyện tiên hiệp hay
“Việc này thì ngài cứ yên tâm, chốc nữa tôi hẹn quản sự nhà họ Ngô đến đây, chuẩn bị xong khế ước mua bán nhà đất. Tôi làm chủ bày một bàn tiệc, ngài chịu thiệt thòi chút, cần phải xuất hiện nhé. Đến lúc đó hai bên thỏa thuận, trao bạc, việc này liền thành công.
Lạc Anh tự nhủ trong lòng mang một trăm lượng này đi ăn uống, chỉ sợ một mình nàng cũng không đủ, cần phải thêm một lao động khỏe mạnh nữa mới được.
Vì vậy, ngoài mặt đáp ứng, trong lòng tính toán xem nên tìm ai đến giúp bản thân cầm bạc đây.
Sau khi trở lại trong cung ăn chút hoa quả lót dạ, đôi mắt mong mỏi nhìn Phương Cẩn đang đến, vội khen tòa nhà kia liên tục không ngừng.
Khoa chân múa tay làm cho Phương Cẩn cũng tò mò hẳn lên.
“Thật sự có một tòa nhà khí phái như vậy, còn tốt hơn cả trong cung?”
Lạc Anh hơi nghẹn lời, đương nhiên là không so được với trong cung rồi. Nhưng vừa nghĩ đây là tòa nhà mà bản thân nàng tiêu một số tiền trăm lượng khổng lồ, bây giờ trong mắt nàng tự nhiên chỗ nào trong nhà cũng đều tốt cả.
Trả lời quyết đoán: “Đợi mua xong thì cậu đi nhìn thử, tôi thấy tốt hơn trong này nhiều.”
Lập tức Phương Cẩn thúc giục nàng nhanh đi mua, tiện thể gieo hạt hoa sen xuống nước. Ngày hè có thể “Sắc lá liền trời xanh biêng biếc” (1), ngày đông lại có thể “Còn lại sen tàn ngóng mưa rơi” (2).
Lạc Anh nghe được thì tức khắc tán thưởng: “Vẫn là cậu nghĩ chu đáo. Mùa hè có đài sen, dùng đường trắng nấu hạt sen, mềm mềm dẻo dẻo rất ngon. Nếu nó chín thêm chút nữa, tâm sen còn có thể cho vào trà. Đợi mùa đông có củ sen, mài thành bột, nấu canh, đến lúc đó làm món ngó sen tẩm mật hoa quế mà cậu thích ăn nhất. Một công mà được bao nhiêu việc!”
Mặc dù Phương Cẩn thấy nàng cứ mở miệng đều là ăn ăn uống uống, ảnh hưởng đến tao nhã, nhưng mà vừa nghĩ đến mấy món ngon này, cộng thêm sáng nay chỉ ăn một miếng sơn tra lót dạ, giờ đói lắm rồi.
Nhắm chuẩn mục tiêu là miếng quả cuối cùng trong cái đĩa ở trên bàn, đang chuẩn bị vươn tay lại chẳng lường trước được người còn lại còn nhanh hơn.
Lạc Anh cắn một miếng to, vừa ăn vừa nói ậm ờ: “Tôi nói đến mức bản thân cũng đói rồi, tối nay chúng ta cứ dứt khoát ăn ngó sen tẩm mật hoa quế đi.”
Phương Cẩn nhìn đôi môi hồng của nàng dính vụn phấn trắng, cổ họng nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Trương Đại bạn, nháy mắt người sau liền rõ.
Sau khi ăn xong, Lạc Anh bỗng hỏi: “Bên cạnh cậu có ai sức lực lớn lại vô cùng đáng tin cậy không?”
“Nhiều không đếm xuể.”
Phương Cẩn nâng cằm lên hết sức kiêu ngạo, chẳng qua: “Chị hỏi làm gì?”
“Ài, cậu không biết đâu, chỗ tòa nhà kia tốt thì có tốt, nhưng lại tận một trăm lượng bạc. Ý của Tiết Đại Nha là một tay giao tiền, một tay giao phòng. Nhiều tiền như thế, tự tôi cũng không cầm nổi. Thêm một lý do nữa là cầm nhiều tiền thế mà bị cướp mất thì phải làm thế nào mới tốt đây?”
Phương Cẩn nghĩ thấy cũng đúng, đau khổ trầm ngâm cả buổi, đột nhiên trước mắt sáng ngời:
“Ta nghĩ ra một người, vô cùng trung dũng, phái người đó đi là thích hợp nhất.”
“Ai cơ?”
“Chính là anh họ của ta, Tần Miện.”
“Hắn?”
Lạc Anh xua tay liên tục: “Không được, không được, tôi nhìn hắn là cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, tóc gáy cũng dựng hết cả lên, khó chịu lắm.”
Phương Cẩn còn kích phục người anh họ này từ đáy lòng, xưa nay chưa thấy cậu ta nói tốt cho ai bao giờ:
“Anh họ xuất thân con nhà võ, lại từng lên chiến trường, trên người từng dính máu, sát khí hơi nặng chút. Nhưng chị nghĩ xem, đến chị nhìn một cái mà còn thấy sợ hãi, người xấu thấy Tần Miện còn không nhanh trốn đi thật xa à?”
Lạc Anh vừa nghĩ, hình như cũng có lý.
Nàng do dự không quyết: “Hay là, chọn hắn đi?”
“Ừ, chọn hắn.” Phương Cẩn rất đồng ý: “Có anh họ đi cùng, ta cũng yên tâm hơn. Mấy ngày này bên cung Hi Hòa nhìn chằm chằm, nếu ta xuất cung bị Thái hậu biết được lại gặp phiền toái ngay.”
“Thế để Tần Miện đi với tôi vậy, cậu đừng lo lắng. Đợi mua xong rồi thì cho cậu chọn phòng đầu tiên.”
Lời đảm bảo của Lạc Anh vào tai Phương Cẩn nghe thoải mái vô cùng, vừa nghĩ đến tòa nhà thuộc về một phương trời của cậu ta và Lạc Anh thì hận không thể chạy đến xem ngay bây giờ.
Tiết Đại Nha chuyển lời qua công công, đã định giờ Ngọ hai ngày sau ở nhã gian lầu Thiên Hương.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lạc Anh hưng phấn dậy rất sớm. Lần đầu tiên để cho đám cung tỳ làm một kiểu tóc thật đẹp cho nàng, đeo lên hai cái trâm cài tinh xảo, lại chọn một bộ váy áo đặc biệt tươi sáng, xinh đẹp.
Sau đó chỉ huy tiểu hoàng môn ôm theo cái hộp tử đàn có khóa đồng đi theo sau bản thân, vui vui vẻ vẻ xuất cung.
Ánh nắng rực rỡ chiếu từ trên cao, có hơi chói mắt. Nàng lại chẳng để ý chút nào, bước nhanh đắm chìm trong ánh nắng, kiêu ngạo đi về phía trước giống một vị nữ tướng quân xuất chinh.
Lúc sắp đến cửa cung, từ xa đã thấy một bóng dáng cao to.
Đi nhanh vài bước thì càng nhìn rõ hơn rồi.
Có lẽ hôm nay không trực ban, Tần Miện không hề mặc áo giáp lạnh băng mà đổi một bộ áo màu xanh của đá, thắt lưng ở eo cùng màu, bên trên thêu tường vân.
Đây là lần đầu tiên Lạc Anh nhìn rõ dáng vẻ thật sự của hắn.
Mày rậm đen như mực mang theo ít nhiều sát khí, đôi mắt to mà sâu thẳm, con ngươi trong suốt màu nâu thủy tinh, không giận mà uy.
Dưới cái mũi cao thẳng là môi mỏng hơi nhếch. Cái cằm tròn trịa vểnh lên hơn giống dấu vân tay ấn xuống, phần anh khí đã trung hòa ngũ quan góc cạnh.
Hôm nay người ta đến làm việc cho bản thân, Lạc Anh cũng không tiếc bộ mặt cười, lịch sự gọi một tiếng:
“Tần Tướng quân.”
Tần Miện hơi gật đầu, xem như đã chào hỏi. Sau đó quét ánh mắt, giơ tay nhấc luôn cái hộp trong tay tiểu hoàng môn lên.
“Đi thôi.”
Nói xong, hắn quay người dặn dò binh sĩ mấy câu, rồi sải bước đi ra phía ngoài cửa cung.
Chân hắn dài, bước chân lớn, đi đường mà như gió gào. Sau khi Lạc Anh phản ứng lại được đành xách váy đuổi theo, chỉ sợ lát nữa Tần Miện ôm bạc đá mình đi đến không còn dấu vết.
Hắn bước rất nhanh, chẳng bao lâu mà Lạc Anh đã bắt đầu thở hồng hộc rồi.
Không biết trâm cài bằng vàng trên đầu đã lỏng đến mấy lần. Một tay Lạc Anh xách váy, một tay đỡ trâm, hổn hển: “Tần, Tần Tướng quân, hẹn buổi trưa mới đến mà. Đến kịp, đến kịp.”
Nàng thấy mình không giống đi dự tiệc, mà là giống bị Tần Miện dắt đi lòng vòng trên phố.
Phí công nàng ăn mặc, trang điểm từ sáng sớm.
Tần Miện vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng tốt xấu gì cũng trả lời một câu: “Ta không thích đến muộn.”
“Không, không đến muộn.”
Lạc Anh sắp khóc đến nơi rồi, dù sao chăng nữa nàng cũng là một cô gái nông thôn, thật sự không phải loại được nuông chiều từ bé. Nhưng cũng không chịu nổi giày vò này của Tần Miện, từ cửa cung đến bây giờ nàng đã phải chạy đuổi theo đến hai nén hương rồi, căn bản là dưới chân chưa từng ngừng lại.
Từ lần chọc tổ ong vò vẽ hồi trước, cũng chưa bao giờ chạy lâu như thế.
Tên đáng hận kia cứ như đã nhét lông lừa vào tai vậy, hoàn toàn không nghe thấy, vẫn bước đi mà chẳng thèm quan tâm cái gì. Lạc Anh tức đến nỗi không muốn đi theo nữa, nhưng bạc của nàng vẫn còn ở trong tay Tần Miện.
Nàng chỉ có thể không thèm để ý đến hình tượng, cố gắng duy trì đi theo phía sau Tần Miện. Vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi trong lòng, không biết đã mắng hắn bao nhiêu lần rồi.
Đúng vào lúc Lạc Anh cảm thấy mình không thể đuổi theo tiếp được nữa, bỗng nhiên Tần Miện ở trước mặt lại dừng bước.
Nàng tập trung tinh thần, dốc hết một hơi cuối cùng đuổi đến chỗ hắn. Thở hồng hộc:
“Sao, sao thế?”
“Đến rồi.”
Tần Miện hất cằm, Lạc Anh cũng ngước mắt lên nhìn theo.
Dưới ánh nắng chói chang, trên bảng hiệu màu đen theo phong cách cổ xưa có ba chữ to màu vàng kim được chiếu sáng rạng rỡ vô cùng.
Lầu Thiên Hương.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch
(1) “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích” - Câu thứ ba trong bài thơ “Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương” của Dương Vạn Lý
(2) “Lưu đắc khô hà thính vũ thanh” - Câu cuối trong bài thơ “Túc Lạc thị đình ký hoài Thôi Ung, Thôi Cổn” của Lý Thương Ẩn